Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 326: Uy hiếp ngươi thì làm sao 2




Bây giờ, đúng là buồn ngủ lại gặp chiêu smanh, Tân Phương Dương sao có thể không mượn gió bẻ măng, trước tiên xả chút bực bội trong lòng mình ra!
Chớ nói chỉ còn có vị quân sư quạt mo Tả Tiểu Đa chỉ sợ hai nhà Mộng Ninh không sụp đổ, chỉ sợ thiên hạ không loạn đang chỉ huy ở đăng sau kia, biện pháp nghĩ ra đúng là muốn bao nhiêu lưu manh mà có bấy nhiêu lưu manh, muốn bao nhiêu ngang ngược là có bấy nhiêu ngang ngược!
Muốn bao nhiêu sư tử há to miệng có bấy nhiêu sư tử há to miệng.
“Tân Phương Dương...”
Cổ họng Ninh Tùy Phong tức giận dường như kéo ống bễ: "Ngươi dám càn rỡ! Mặc dù ngươi ngang tàng, cuối cùng chẳng qua chỉ là Anh Biến đỉnh phong, cho dù ở địa giới thành Phượng Hoàng này cũng không phải vô địch! Ta nói cho ngươi biết, ngươi ở trong mắt ta cũng chẳng là cái thá gì!"
“Ha ha hai Hóa ra là như vậy à? Vậy thì ngươi cứ đợi xem! Ta ngược lại muốn xem xem, ta ở trong mắt ngươi rốt cuộc được xem là cái gì!"
Gương mặt Tân Phương Dương tràn đầy hung ác nghiêm nghị: "Cái gọi là cướp đoạt tiền tài của người khác, giống như giết cha mẹ của người khác vậy, từ hôm nay trở đi ta chính là đối đầu với hai nhà các ngươi, sau này có người trong nhà chết không rõ lý do thì cũng đừng trách ta. Ta hôm nay nói luôn ở đây, dù các ngươi có đoạn tử tuyệt tôn, cũng đừng có trách Tần Phương Dương tai Là các ngươi chọc vào ta trước!”

Uy hiếp!
Uy hiếp trắng trợn!
Có điều nói đến đây, chính Tân Phương Dương cũng có chút sững sở,
Nghe qua hình như có chút quá đáng.
Dựa theo kế hoạch của Tả Tiểu Đa, chí ít thìđoạn này hai người họ cũng không thể chết được, càng không thể bắt đầu động thủ giết người của hai nhà này. Hai nhà này một khi xuất hiện hỗn loạn, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, chính mình vẫn là gánh vác không nổi.
Bây giờ từ địch tối ta sáng đã phát triển thành ta tối địch sáng, chính là thời điểm tốt tương kế tựu kế tìm hiểu nguồn gốc.
Những cái khác không nói, chỉ nói hai nhà bọn họ.
vừa xảy ra chuyện, kinh tế của cả thành Phượng Hoàng sẽ xuất hiện biến động to lớn, vô số người thất nghiệp, vô số người không có cơm ăn, đây đều là hiện thực có thể dự đoán được.
Ít nhất như trong kế hoạch về trước của Tả Tiểu. Đa, kết quả bình ổn quá độ không ảnh hưởng đến hàng triệu dân sinh của thành Phượng Hoàng, hiến nhiên là không làm được.
Sau một hồi phát ti3t kêu la ầm ĩ, trong lòng Tân Phương Dương có chút hối hận rồi
“Ta rốt cuộc là không bằng tiểu tử mặt dày Tả Tiểu Đa kia, nếu tiểu tử kia ở đây, lúc này chắc chắn sẽ bỗng nhiên đổi thành bộ mặt tươi cười vui vẻ nói: Ai nha, tức giận như vậy làm gì? Nếu như các ngươi có ý kiến, chúng ta hoàn toàn có thể thương lượng lại mà, ta ra giá trên trời, hai vị ngại gì không trả giá chứ, dễ thương lượng, dễ thương lượng, vạn sự đều dễ thương lượng.

Tần Phương Dương cũng không phải không nghĩ làm như thế, trong lòng cũng muốn nói như vậy, nhưng đối với trạng thái tiêu cực của đối phương bức bách lên, đúng là sống chết không nói nên lời.
Tả Tiểu Đa có thể không cần mặt mũi, nhưng mà ta cũng có thể không cần mặt mũi như vậy sao?
Sau này ta còn muốn làm tấm gương sáng cho người khác nữa
Hừ, ta vẫn luôn là tấm gương sáng cho người khác, lấy mình làm gương, hôm nay chỉ là kế tạm thời....
Hừ, kế tạm thời cũng không thể tiếp tục nữa, không thể thêm một lăn nào nữa!
Đôi bên tiến thoái lưỡng nan, đần dần từng bước đi tới tình thế khẩn trương, đột nhiên có một tiếng phá vỡ cục diện bế tắc—
"Ai nha, chú Tân, bác Ninh, cha...”
Mộng Trầm Nhiên vẫn nở nụ cười như cũ, mặt mày hớn hở nói: “Người một nhà nói chuyện sao lại nói đến tận đây rồi, mọi người chẳng qua chỉ là nói đùa thôi, có lời nào không thể từ từ nói có chuyện gì không thể từ từ bàn chứ?”

Gương mặt Mộng Trầm Nhiên mim cười: “Cha, ngươi cũng thật là, cho dù có ra giá trên trời thì vẫn còn có thể xuống đất trả tiền mà; ngươi với bác Ninh cũng thật là, chú Tân chỉ là nói đùa với mọi người thôi, với cấp bậc tu vi nhân phẩm của lão nhân gia hắn, chẳng lẽ có thể so đo tính toán chút tiền này... Các ngươi thế mà cũng bị hẳn lừa...”
"A ha ha...”
Mộng Trầm Nhiên cười ha hả, chấp tay thi lễ với ăn Phương Dương một lần nữa ngồi xuống, sau đó lại chạy qua dìu Ninh Tùy Phong đến ngồi lên ghế, cuối cùng mới dìu Mộng Thiên Nguyệt ngồi xuống.
Sau đó mới lại có chút bất mãn nói: “Cha, ngươi với bác Ninh thật là...... Là văn bối, nhưng ta còn nhìn thấu được, thực sự chuyện này chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng mà... Nói thật lòng, hai người thực sự thân ở vị trí cao quá lâu rồi, thật sự coi mình là người trên cao rồi, không chỉ có mặt mũi không chịu kéo xuống, tính tình cũng càng ngày càng lớn rồi, dáng vẻ này là không được đâu, mặc dù lời này không đến lượt ta nói, nhưng trạng thái này đối với sự phát triển sau này của sự nghiệp của hai gia tộc, đều không phải chuyện tốt gì, có đúng không?”
Sau đó lập tức quay đầu, lại dùng một kiểu giọng nói chân thành nói: “Chú Tân, theo lẽ thường mà nói lời ngươi nói một chút cũng không sai, phàm là người thường thì đều sẽ có ý nghĩ như ngươi, Trầm Thiên ta ở đây tỏ rõ đã hiểu. Nhưng mà, mặc dù tu vi của ngươi cao, chung quy cũng chưa từng làm ăn, cũng không biết vòng luẩn quấn ở trong này đâu."
Vẻ mặt hắn sáng tỏ tất cả, dốc sức nói nguyên do chân thành, ôn nhu nói: “Trên chốn làm ăn buôn bán, chỗ nào cũng là ngươi lừa ta gạt, tính toán lợi ích, đương nhiên đâu đâu cũng tràn ngập lời nói rồng tuếch, cái gì mà tập đoàn, cao ốc, công ty, tất cả bề ngoài chỉ là làm ra vẻ thôi hoặc là chỉ là một cái vỏ, tất cả tiền, đều ở trên đường vận chuyến, dùng ngôn ngữ ở trong nghề của chúng ta chính là, chỉ có thể xoay chuyển nhanh mới có thể kiếm tiền nhanh. Càng cụ thể hơn một chút chính là, tin tức ở trên hàng hóa, ở trên địa sản, còn có rất nhiều rất nhiều... đều bị đồng bạn hợp tác ép khoản tiền cấp trên...”
“Cái gọi là tập đoàn trăm tỷ, tiền mặt có thể điều động ngay lập tức sẽ không vượt quá một trăm triệu, đâu đâu cũng có. Lấy Lý tổng của Đan dược Khang Đạt ở thành Nam Kế làm ví dụ, mọi người đều biết đó là tổng giám đốc của xí nghiệp nghìn tỷ, chỉ mới cách đây vài ngày trước đã gọi điện thoại cho ta, dự định muốn mượn tám mươi triệu tiền mặt quay vòng một khoảng thời gian... Thật sự, chuyện này không có nửa điểm giả vờ, ghi chép chuyển khoản vẫn còn ở chỗ ta..."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.