Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 297: Chuyện năm ấy




Ngươi cho là tánh mạng của ngươi cũng chỉ thuộc về một mình ngươi, chỉ bản thân ngươi sao?
Lam Thư híp mắt nói: “Thầy Tăn, ngài làm như vậy là vô cùng không có trách nhiệm với Nhị Trung, với học sinh, với cả chính bản thân mình.”
Tân Phương Dương lạnh lùng cười: “Trách nhiệm ta nên phụ trách ta đều đã làm xong. Bây giờ là người khác muốn gây phiền phức cho ta; chẳng lẽ muốn ta giống như con rùa, co đầu rút cổ trong trường Nhị Trung cả đời không ra ngoài sao?”
“Ngươi đừng quên, ngươi còn có sự nghiệp của mình!"
Lam Thư nói thật mạnh: "Ngươi còn có lý tưởng của chính ngươi, khát vọng của chính ngươi!”
Có những lời Hà Viên Nguyệt không thể nói, Lam Thư đương nhiên muốn nói thay nàng.
Tuy rằng bản thân Lam Thư căn bản không muốn nói những lời này.
“Lý tưởng? Hoài bão? Mấy thứ này quá to lớn rồi, ta nào xứng có được?"
Tân Phương Dương cười thê lương: “Từ sau khi vợ ta mất tích, thời gian gần một trắm năm, ta mỗi ngày đều tìm kiếm, đêm đêm dẫn dắt Hön Mộng, mục đích duy nhất là để tìm được nàng.”
“Một trận Nhật Nguyệt quan mấy mươi năm, vết sẹo trên người không dưới nghìn vết vạn vết. Nhưng dù vết thương trên người có nhiều bao nhiêu, sao có thể bãng vết sẹo sâu trong tim."
“Không tìm được nàng, đại khái đời này của ta cũng như vậy. Nhưng có một Thẩm Ngọc Thư muốn giết ta, ta cho hắn cơ hội là một chuyện, nhưng có thể giế t chết ta không lại là chuyện khác."
Tân Phương Dương thê lương cười lớn: "Tối nay, ta gánh giải thưởng của Thầm Ngọc Thư, một đường từ thành Phượng Hoàng giết ra ngoài thành, đến núi Phượng Vĩ, những người muốn lấy được giải thường này, thậm chí còn có người của thành Nam Kế và thành An Thái, hội tụ gần mười nghìn người!"
“Chiến mãi đến nửa đêm, giết đến máu chảy thành sông, mưa to cũng ngừng, đến khi Thẩm Ngọc Thư đốt núi Phượng Vĩ, ta mới quyết định không chơi với hẳn nữa.”

Nghe đến đây, sắc mặt Hà Viên Nguyệt thay đổi, ánh mắt nhìn Tân Phương Dương hết sức kỳ lạ.
Thì ra, trận cháy to cuồn cuộn ngất trời là vì vậy mà ra?
Tần Phương Dương... lại là người khơi ra nam thiên hỏa?
Nói như vậy... Tân Phương Dương và người Long Mạch Sở Chung... có nhân quả to lớn!
Nhưng rõ ràng trước đó không có chuyện như. vậy!
Ngoảnh lại cân nhắc thật kỹ, ngọn nguồn liên quan đến sự kiện Tân Phương Dương treo thưởng, người có liên quan ngoài Tân Phương Dương, Thẩm Ngọc Thư ra, còn có một Tả Tiểu Đa...
Tả Tiểu Đa?
Ánh mắt Hà Viên Nguyệt từ từ chuyển động, dừng lại ở Tả Tiểu Đa đang trưng ra vẻ mặt hâm mộ, sùng bái nhìn Tăn Phương Dương. Biểu cảm của nhóc con này kiểu như 'ngươi thật uy phong, ngươi thật siêu đẳng, ta thật sự rất muốn bản thân mình có thể như. vậy.
Hà Viên Nguyệt sững sờ.
Khí thế của nhóc con này, sao....
Nhưng... Sao có thể được?
Long Phượng... Sao có thể cùng dòng?
Nàng nhìn chăm chú Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm, nghẹ lời cả buổi, đột nhiên không hiểu sao hỏi một câu: “Linh Niệm, ngươi... ngươi và Tiểu Đa không phải chị em ruột à?”
Linh Niệm?
Nghe đến cái tên này, Tân Phương Dương mới phản ứng lại, quay đầu nhìn cô gái tuy chỉ đứng vậy thôi mà hình như cũng có tiên khí lúc ẩn lúc hiện quanh quẩn người, vậy mà lại là Linh Niệm Thiên Nữ trong lời đồn?
Mà Linh Niệm Thiên Nữ lại là chị của Tả Tiểu Đa?
Cũng chính là chị gái não tàn trong lời Tả Tiểu Đa?
Dù cả người mệt mỏi, người đây thương tích, lúc này Tăn Phương Dương vẫn không kiềm được kích động cười
Mặt Tả Tiểu Niệm thoáng chốc đỏ lên, giống như tấm vải đỏ, thiên cung tiên tử vừa nãy chớp mắt đã trở thành một thiếu nữ lúng túng ngượng ngùng.
“Bà Hà..”
“Trả lời trực tiếp cho ta là phải hay không!” Hà Viên Nguyệt đã đoán ra, nhưng vẫn muốn một đáp án chắc chắn.

“Khụ khụ.." Tả Tiểu Niệm cúi đầu, mặt đỏ rực, giọng như muỗi kêu: “Vâng, ta... 1a là con gái nuôi của cha mẹ...”
Cái cổ thanh tú cúi xuống thật thấp, khó xử không thôi, dường như muốn chôn cái đầu vào ngực mình.
Vẻ mặt Lam Thư không hiểu nổi: Ngươi là con gái nuôi của cha mẹ ngươi thì sao, sao lại ngượng ngùng thành như vậy?
Hà Viên Nguyệt lại có tính trước trong lòng, mặt mày hiền hậu cười nói: “Thì ra là vậy, tốt quá rồi, tốt quá rồi.”
Lúc này, thật sự mừng vui phấn khởi của nàng đều xuất phát từ đáy lòng,
Cuối cùng đã biết được hai người được chọn!
Tuy Hà Viên Nguyệt không định nói với bất kỳ ai chuyện này, nhưng lại không thể không chế vui vẻ hân hoan trong lòng, thì ra người mà nàng dốc hết sức muốn tìm lại ở ngay dưới mí mắt mình!
Vẻ mặt Tần Phương Dương mơ hồ: Không phải vừa nãy vẫn luôn quan tâm chuyện của ta sao? Ta vừa dõng dạc vừa xúc động vừa thâm tình diễn cả buổi.... Kết quả ngươi chuyển chủ đề sang hỏi người ta có phải chị em ruột không.
Cái này... Cái này có liên quan gì!
“Khụ khụ!” Tân Phương Dương ho hai tiếng.
Đúng lúc để miệng vết thương trên cánh tay mình chảy chút máu.
Nhìn ta này, quan tâm ta chút đi!
Nhưng rõ ràng Hà Viên Nguyệt không định quan tâm hẳn, hoàn toàn không nhìn tới hẳn.
Đừng nói bây giờ Hà Viên Nguyệt đang vui mừng vô cùng, nhưng đối với Tân Phương Dương thì chỉ có một bụng tức giận: Ngu ngốc chạy ra ngoài liều mạng đánh nhau với hơn mười nghìn người?
Còn mơ mộng hão huyền muốn ta thương tiếc, thật sự là suy nghĩ viển vông.

“Tối nay gọi mọi người đến đây, nói ra cũng rất trùng hợp.”
Hà Viên Nguyệt cười nói: “Vốn dĩ hôm nay chỉ cần hẹn hai chị em Tiểu Niệm, Tiểu Đa, nhưng Mục sư phụ và thầy Tân cũng có duyên gặp gỡ, cùng nhau tụ họp, đây phải nói là trời xanh có ý giúp người thành công!”
Tần Phương Dương cảnh giác lùi về sau một bước: Giúp người thành công?
Ngươi muốn làm mối ta và Mục Yên Yên sao?
Nghĩ gì vậy?
Những điều Hà Viên Nguyệt nói sau đó khiến Tân Phương Dương biết mình nghĩ hơi nhiều.
“Chuyện ta nói sau đây là chuyện rất bí mật, liên quan đến thành bại đột phá của Linh Niệm, và cũng liên quan đến Phương Mạch Xung Hồn có thành công hay không, nếu nói rộng ra, thậm chí rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ vận mệnh của đại lục Tinh Hồn."
Hà Viên Nguyệt nói: “Cho nên, ta cần các vị giúp đỡ.”
Mục Yên Yên và Tân Phương Dương mở miệng cùng lúc: “Mời lão hiệu trưởng cứ nói."
“Mấy mươi năm trước, ta đã làm sai một chuyện.”
Hà Viên Nguyệt khẽ thở dài một hơi, nói: “Mà mãi đến hôm nay ta mới nhận ra chuyện sai này, thật sự có lỗi quá. Ta.. đã coi nhẹ lòng tham của con người quá.”
“Con người luôn muốn mình chiếm được thứ tốt nhất; dù là thứ này vốn dĩ của người khác, đã địnhtrước là của người khác. Nhưng, con người không phải thánh nhân, há có thể không có tâm tư?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.