Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 290: Khí thế cuồn cuộn bất tận giết vô số chó săn




“Còn có..."
Tả Tiểu Đa có chút không chắc chắn, nhưng vẫn nói ra ý nghĩ vẩn vơ trong lòng: “Ta nhìn thấy đại điểu kia muốn vỗ cánh bay. Và sườn núi hai bên, giống như là đôi cánh đang vỗ vậy.”
Hà Viên Nguyệt nghiêm nghị hỏi: “Vậy ngươi nói, đại điểu này có bay được không?”
Tả Tiểu Đa thành thật nói: “Không bay được.”
“Tại sao?”
“Toàn bộ thành Phượng Hoàng chính là thân thể của đại điểu này, lại kề sát mặt đất, với tư thế cất cánh như vậy, ta thấy đại điểu này hoàn toàn
không thể di chuyển được.”
“Vậy ngươi hãy kết hợp những phát hiện trước đây... Chính là thủy khí trùng thiên...” Hà Viên Nguyệt hướng dẫn từng bước một.
“Vừa rồi ta đã nghĩ tới điều này, nhưng dù ta có tổng hợp thủy khí trùng thiên, giúp đại điểu này có thêm chút động lực, thì với nhiêu đó... vẫn không đủ”
“Wì hai nơi kia?”
Lần này, Tả Tiểu Đa im lặng suy nghĩ hồi lâu, rồi mới nói: “Ta không chắc. về điều này, nhưng quả thật nhìn có vẻ giống..."
Hà Viên Nguyệt thở dài, nói: “Theo lời ngươi nói thì dáng vẻ này... Nói cách khác; đại điểu này muốn võ cánh bay lên trời, phần cánh và đuôi đã sắp bay lên... Nhưng mà, giống như có người ở mặt đất dùng tay kẹp chặt hai chân của nó, cố định nó ở trên mặt đất một cách chắc chắn!”
“Vì vậy, cho dù đại điểu này có giãy dụa như thế nào đi nữa thì cũng không thể bay được?”

Hà Viên Nguyệt đã nói rất rõ ràng rồi.
Mắt Tả Tiểu Đa như sáng lên: “Đúng vậy, quả thật là ta có cảm giác như vậy, với trùng thiên thủy khí khi trước, đại điểu hoàn toàn có hy vọng dựa thế bay lên, nhưng mà..."
“Ngươi nghĩ lại xem... Hai nơi mà ngươi vừa mới tới, có giống là nơi kẹp chặt hai chân của đại điểu hay không?” Giọng của Hà Viên Nguyệt càng lúc càng vội.
“Theo phong thủy, sau khi xem xét toàn bộ hình dáng, ta nghĩ hẳn là hai nơi đó, nhưng ta không chắc lắm." Cuối cùng Tả Tiểu Đa gật đầu.
Hà Viên Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
“Hóa ra nguyên nhân cơ bản dẫn đến sự suy tàn của Phượng Mạch Xung Hồn, lại là ở nơi này!” Hà Viên Nguyệt nhắm mắt, thở hổn hển mệt mỏi.
“Ta đã tự hỏi trong mấy chục năm qua, địa mạch đã được tích lũy đủ bốn mươi ba nghìn năm, tại sao vẫn chưa tuôn ra? Hóa ra là thế, hóa ra là thế.”
Hà Viên Nguyệt lẩm bẩm một mình.
Nàng tự lẩm bẩm một mình trong sự thất vọng và buồn bã: “Lòng người... thật quá đáng sợ!”
“Thà giam cầm phượng hoàng, thậm chí gi ết chết nó chỉ để uống chút máu, cũng không sẵn lòng để phượng hoàng tung cánh bay, để nó bay lượn trên bầu trời!”
Hà Viên Nguyệt cười khổ, khẽ thì thào: “Phượng Hoàng cất tiếng hót, chín phương trời cùng chúc mừng, chân long hòa ca, long phượng hiện điềm lành; non nước đất trời tất cả đều yên bình... Đây mới là đại thế từ xưa tới nay hợp lẽ trời mà thỏa lòng người, thiên đạo có thông thì nhân đạo mới thuận! Mà nay, phượng kêu không nổi, long ẩn khó tìm, mà tất cả những nguyên nhân này, đều do h@m muốn của con người!”
Hà Viên Nguyệt nhìn về phía trước với ánh mắt tràn đầy hận ý vô hạn, nghĩ tới hai nơi ấy - nơi mà nàng không nhìn thấy, trong tận cùng nỗi đau nàng nói: “Nhân tâm như vậy, đáng đời đời kiếp kiếp làm súc sinh, chu di cửu tộc.”
Đời đời kiếp kiếp làm súc sinh, chu di cửu tộc.
Mục Yên Yên cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Có thể khiến Hà Viên Nguyệt - vạn gia sinh phật nói ra lời nguyền rủa nặng nề như vậy, có thể thấy chuyện này đã nghiêm trọng tới mức nào rồi!
“Lão hiệu trưởng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi có thể giải thích một chút được không?”
Mục Yên Yên thận trọng hỏi.
“Mục sư phụ, xin ngươi vui lòng chờ, chờ ta xem xong khí tượng đêm nay, †a sẽ giải thích cặn kẽ cho ngươi."
Hà Viên Nguyệt gần như không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào thành Phượng Hoàng đen tối dưới chân và toàn bộ khu vực thành phố.
Với ánh mắt tràn đầy háo hức và mong đợi.
Thời gian chầm chậm trôi qua.

Trăng tròn đã lệch khỏi đỉnh đầu.
Và vẻ mặt của Hà Viên Nguyệt ngày càng nôn nóng hơn. “Sao còn chưa xuất hiện?”
“Thanh Long ở đâu?”
“Chẳng lẽ, ngươi muốn nhìn bạn đời phải chịu cảnh giam cầm và chết trong tủi nhục?!”
“Long đâu?!”
Quay lại vài giờ trước.
Tần Phương Dương lướt khắp núi rừng giữa trời mưa lớn, kiếm quang như điện, xuất quỷ nhập thần!
Mảnh núi rừng này, đã hoàn toàn biến thành chiến trường!
“Hôm nay, ta cuối cùng cũng hiểu được... sức mạnh của đồng tiền, hiểu được sức mạnh của đồng tiền một cách chân thật!”
Tần Phương Dương không biết đã cảm thán trong lòng bao nhiêu lần.
Ban đầu hắn còn cho rằng giải quyết chuyện này cũng không khó lắm. Phú hào địa phương thì có thể huy động được bao nhiêu lực lượng?
Với thực lực mạnh mẽ đã tới cấp độ Anh Biến, rất ít người ở thành Phượng Hoàng có thể làm gì được hắn!
Nhưng dễ nhận thấy là thực tế lại khác xa dự tính của hắn, lực lượng mà Thẩm Ngọc Thư - vị phú hào địa phương kia có thể huy động được, thật sự là mạnh đến mức đáng kinh ngạc!
Từ sau khi đưa Tả Tiểu Đa về nhà, Tân Phương Dương bắt đầu bị tập kích liên tục, chỉ là ăn bữa cơm trong một cửa hàng nhỏ, vậy mà cũng gặp phải ba lần tập kích!
Giết bằng thuốc độc, đánh lén, cường công!
Ba lượt đột kích liên hoàn, khiến Tân Phương Dương cũng cảm thấy khó tin!

Sau đó Tân Phương Dương rời khỏi thành, bọn chúng vẫn tiếp tục tập. kích, cho tới khi Tân Phương Dương tới Núi Phượng Vĩ, máu dưới kiếm đã vượt quá trăm người!
Và khi số người bỏ mạng dưới kiếm của hắn càng ngày càng nhiều, thì sức chiến đấu của những người mà đối phương huy động được cũng càng ngày càng cao!
Sau một đêm chiến đấu ác liệt, đã có bảy tám cao thủ đỉnh Đan Nguyên cảnh chết dưới kiếm của Tần Phương Dương.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Đỉnh Đan Nguyên cảnh, võ đạo tiểu Tông sư, mỗi người đều có thực lực không hề kém hơn Tả Tiểu Niệm, nhưng bọn họ đều chết trong trận chiến này!
Tân Phương Dương cảm thấy kinh ngạc vô cùng, nên đã tóm vài tên trong số đó, ép hỏi một chút.
“Đuổi giết Tân Phương Dương!”
Trên con đường âm u của thành Phượng Hoàng, phần thưởng cho việc đuổi giết Tân Phương Dương lại được nâng cao, ngay lập tức đã tạo ra một làn sóng khủng khiếp!
“Một tỷ tinh nguyên tệ, mười viên Tỉnh Hồn Hỏa Diễm đan, mười nghìn Tỉnh Hồn Ngọc thượng phẩm, một quyển công pháp cổ có thể tu luyện trên Hóa Vân, phần thưởng cho ai lấy được đầu của Tần Phương Dương!”
“Một người giết thì một người hưởng. Nhiều người giết thì chia đều."
“Ngoài ra, nếu ngươi chết trong lúc hành động, cho dù ngươi thành công hay thất bại, vẫn sẽ được cấp một trăm nghìn an gia phí!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.