Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 261: Đây là có ngạc nhiên nhưng không có nguy hiểm




“Ừm, chính là thần sắc này, hôm nay ta rất vui khi được quen biết ba người bạn mới các ngươi, Đằng Hạo, Tiêu Phi, Hàn Bình... đúng không, rất tốt rất tốt, sau này mọi người chính là người một nhà rồi, dũng cảm chăm sóc nhau. Có phúc ta hưởng có họa ba người các ngươi chịu, từ nay về sau cùng nhau tung bay phóng khoáng thúc ngựa hồng trần.”
Đằng Hạo, Tiêu Phi, Hàn Bình:
Cả ba người đều hối hận đến mức xanh ruột: Ở trong này vậy mà lại có cả tiểu thư của Tổng đốc đại nhân, chuyến lần này... chắc chắn là tiêu rồi.
Tả Tiểu Đa bước đi thong thả: “Tả đại nhân của các ngươi bây giờ đang túng quấn, nếu như các ngươi thông minh hiểu chuyện, thì kiếm nhiều một chút, cướp bóc cũng là bộ môn cần có kỹ thuật, sau này các ngươi phải vận dụng chút sách lược nha, ừm, ta thích cái kiểu tiền mới keng, cùng một seri ấy.”
Bây giờ trong lòng ba người bọn họ, suy nghĩ muốn chết cũng đã có rồi! Đây rốt cuộc là loại người gì vậy?
Lễ nào chúng ta đi cướp xong rồi, còn cần sau khi ngươi bán đi rồi, mới đi ngân hàng đổi thành... tiền cùng một số seri sao? Mẹ nó phục vụ có cần phải chu đáo như thế không?
Lý Thành Long ở bên cạnh nói: “Lão đại, là ai xúi giục bọn họ, trong lòng ngươi đã năm rõ chưa?”
Tả Tiểu Đa ho một tiếng, chỉ hận rèn sắt không thành thép lườm hắn một cái, cũng không quan tâm đến đề tài này, tự ý nói: “Đúng rồi, thầy Tân vẫn còn ở bên trên, lát nữa nhớ chuẩn bị một phần cho thầy Tân, người nhìn có phần, người nhìn có phần...”

Lý Thành Long cũng ho khan một tiếng: “Đây là điều đương nhiên rồi, không có phần của ai cũng không thể không có phần lão nhân gia được, còn phải chuẩn bị một phần lớn...”
Tả Tiểu Đa lập tức kêu hỏng bét! Đúng lúc này, âm thanh xì xào trong lùm cỏ vang lên.
Mà Tả Tiểu Đa cũng đột nhiên phát hiện, hắc khí trên mặt đám người Lý Thành Long đang khuếch trương nhanh chóng.
“Nằm xuống!”
Tả Tiểu Đa gào to một tiếng, dang hai tay ra, đẩy năm người phe mình ngã xuống, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: “Mẹ nó, vậy mà lại không đủ để hù dọa, tên tuổi của của thầy Tân không đủ mạnh nha... Haizzz câu nói này của tiểu mập mập thật đáng đánh
đòn... Phốc phốc phốc.... Một loạt âm thanh cấp tốc nối tiếp nhau vang lên, Tả Tiểu Đa chỉ cảm thấy một trận đau đớn mãnh liệt ở trên lưng, trước mắt lại là một trận biến thành màu đen; đám người Lý Thành Long ở bên cạnh hắn cũng lần lượt kêu rên khó chịu không thôi,
cơ thể không ngừng co giật, tiếng kêu thảm thiết đều nén lại ở trong cổ họng.
“Tiến lên phía trước..."
Tả Tiểu Đa nén lại hai chữ, sáu người đồng thời ở tư thế nằm sấp như thế, nhanh chóng chạy trốn về 3 trượng ở phía trước, mà động tác này lại khiến cho đau đớn ở sau lưng càng đau hơn, suýt nữa thì ngất ngay tại chỗ.
Phốc phốc phốc...
m thanh ám khí liên tiếp vang lên, đâm thẳng vào vị trí mà sáu người vừa năm lúc trước, nếu như vừa rồi không nhanh chóng chạy trốn, trong sáu người nhất định sẽ có người bị thương.
Tả Tiểu Đa liền đưa tay ra, rút một chiếc phi tiêu cắm ở trên lưng mình ra, hít vào một ngụm khí lạnh, nhảy lên một cái, bất chấp máu đang chảy ồ ạt không ngừng, ngửa đầu lên trời hét: “Thầy Tần...”
Tân Phương Dương bây giờ căn bản là không nghe thấy. May quá, thầy Tân không ở đấy, hay là có những người khác ở đấy... Vù vù....

Một loạt bóng người lấp loáng, mười người trong đám huynh đệ của Lưu Kiếm Thanh lửa giận ngút trời từ bốn phía xung quanh nhảy ra.
Bọn họ vẫn luôn ở bên cạnh, lúc đám người Đăng Hạo đến đây khiêu khích gây chuyện, Lưu Kiếm Thanh đã muốn ra tay, nhưng sau một lượt sống mái với nhau, lại là bên phe Tả Tiểu Đa chiếm ưu thế, đương nhiên họ cũng sẽ không ra tay rồi.
Suy cho cùng thì rèn luyện chính là nhắm vào rèn luyện võ giả, những người này bọn họ có thể không dính vào thì càng tốt.
Chính là bởi vì khoảng cách hơi xa một chút, nên bọn họ mới không phát giác ra, ở đây vẫn còn có kẻ thù khác đang ẩn nấp ở nơi góc tối, nhìn họ chằm chằm như hổ đói, hơn nữa vừa tấn công là một trận tấn công có uy lực khủng khiếp, ý là chắc chắn phải giết.
Lúc này, những người ẩn nấp phục kính ở chỗ tối nhìn thấy đám người Lưu Kiếm Thanh xuất hiện, cũng không tiếp chiến, vội vàng quay người lắc lư lao thẳng vù vù vào trong lùm cỏ, trong nháy mắt rời khỏi.
“Lão Bát, lão Cửu ở lại, những người khác cùng ta đuổi theo.”
Tám người trong đám người Lưu Kiếm Thanh giống như mãnh hổ xuống núi đuổi theo bọn người kia.
Sau khi Tả Tiểu Đa gào lên một tiếng cứu giúp, cũng vội vàng hối hả quay người xem xét vết thương trên người của năm người Long Vũ Sinh; may mà hắn vẫn luôn có phòng bị, lúc vừa xuất hiện động tĩnh đã kéo cả năm người nằm xuống, trừ bản thân vì kéo năm người cùng nằm xuống, cơ thể dựa vào phía sau một chút, chính là bị mũi tên đâm vào phía tim từ sau lưng ra, những người khác đều bị vào mông vào đùi, thương thế cũng không nặng lắm...
Lý Thành Long vừa run lẩy bẩy rút phi tiêu ở trên mông mình ra, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Lão đại... Nếu như không phải trước đó ngươi ngẩng đầu hét một câu thầy Tân, hôm nay chúng ta chỉ sợ là xong đời rồi...”

Phù Phù cũng là người có suy nghĩ rất thấu đáo.
Vừa rồi cũng đã hiểu rõ năm sáu phần rồi, nếu không cũng không nối tiếp chuyện của Tả Tiểu Đa, nối tiếp nhau nhịp nhàng ăn khớp như thế.
Trên thực tế, lúc bọn Đăng Hạo động thủ không có kết quả, kẻ thù đã tiến đến gần bên cạnh rồi, sau đó Tả Tiểu Đa ngẩng đầu hét lên thầy Tần cùng với sự phối hợp của Lý Thành Long, hai người cùng cấp bày ra một cái không thành kế, thành công khiến cho kẻ thù chần chừ một lát...
Nếu như lúc đó lập tức ra tay, chỉ sợ bây giờ sáu người phe mình đều đã lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân cả rồi.
Nhưng cuối cùng làm lộ tẩy cũng lại là do tiểu mập mạp, một câu muốn chuẩn bị một phần lớn cho thầy Tần đã làm lộ tẩy hoàn toàn Tân Phương Dương có thể là người thu đồ của học sinh?
“Liễu Diệp Tiêu...”
Lý Thành Long đau đến mức không ngừng run lẩy bẩy, cái phi tiêu ở trên mông của hắn dường như là xuyên thấu vào trong xương cốt ở mông, trực tiếp cắm vào đầu khớp xương, tự mình rút phi tiêu ra, cái loại cảm giác đau đớn này thật là không cần phải bàn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.