Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 254: Ta dẫn các ngươi lên thiên đường 2




Một giáo viên khác nghe thấy vậy cũng trở nên lo lắng, hai người lại bắt đầu tăng tốc.
Lại tiến về phía trước khoảng chừng 10km, mùi máu †anh nồng nặc đột nhiên lan đến trước mặt.
Hai người cứ đi theo mùi hương, trong nháy mắt sắc mặt lập tức thay đổi.
Chỉ nhìn thấy trên khoảng trống của mảnh đất trước mặt toàn là máu thịt lẫn lộn; bảy tám con hung thú tương đương với Đan Nguyên cảnh của con người, hổ ba đuôi đang gặm cái gì đấy...
Trong miệng của một con hổ ba đuôi trong số đó đang nhâm nhi một cái đầu, diện mạo mang máng vẫn có thể nhìn rõ, chính là Thẩm Thiết Nam!
Máu thịt trên mặt be bét, lờ mờ có thể nhìn thấy một chút nét sợ hãi còn sót lại.
“Súc vật!” Tân Phương Dương bùng nổ sự tức giận.
Hai người rút kiếm tiến lên, ánh kiếm liên tiếp mạnh mẽ chém đến; Chỉ trong chưa đến mười lăm phút đã giết chết bảy tám con hổ ba đuôi, nhưng khi tìm kiếm xung quanh thì thành viên trong tiểu đội của Thẩm Thiết Nam đã không còn một người!
Mãi cho đến khi mổ bụng của hổ ba đuôi ra mới nhìn thấy... Những cái xác vụn vặt vẫn chưa tiêu hóa xong.

“... Haizz!"
Rất rất lâu sau đó Tân Phương Dương mới thở dài một tiếng.
Hăn phát hiện ra, ngoài thương tiếc, ngoài đau lòng, thì chính là sự khâm phục tướng thuật của Tả Tiểu Đa.
“Thật sự là do số mệnh mà.”
“Chuyện này thật sự ly kỳ mà... Lão La, ngươi biết không? Hôm qua ta đã đánh gãy chân của sáu người bọn họ, đánh vỡ nát xương; Chính vì không muốn cho bọn họ tham gia thí luyện lần này, sau đó ta còn gọi điệ thoại cho phụ huynh của sáu người bọn họ thông báo việc không nên cho bọn họ tham gia thí luyện...”
“Kết quả bọn họ vẫn đến, toàn bộ đều bỏ mạng tại nơi này."
Cảm giác oán giận trong lòng của Tân Phương Dương đã không thể nào miêu tả được: “Thật sự là cứng đầu khó khuyên!”
Thầy La bối rối hỏi: “Lời của ngươi ta càng lúc càng không hiểu...”
“Còn không hiểu rõ cái gì? Ngươi còn nhớ những lời Tả Tiểu Đa đã nói trước hội nghị toàn trường không? Những lời ta vừa nói ngươi không để ý đến?”
“Đương nhiên nhớ rõ, nhưng mà...” Thầy La lập tức tỉnh ngộ: “Ngươi nói là...”
“Đúng vậy, chiều hôm qua bởi vì chuyện thí luyện của tất cả học viên hôm nay nên ta đã bảo Tả Tiểu Đa xem tướng cho mỗi đội trưởng của mỗi đội... Các tiểu đội khác đều không có trở ngại gì lớn, thậm chí không có nguy hiểm, nhưng khi xem đến đội của Thẩm Thiết Nam, Tả Tiểu Đa nói... Đội này sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.”
“Thẩm Thiết Nam một mực không tin...”
Tân Phương Dương kể lại chuyện đó một lần, nói: “Bởi vì tướng thuật của Tả Tiểu Đa trước đây lần nào xem cũng trúng, chưa một lần thất bại, ta vì phòng tránh chuyện bất trắc nên đã đặt biệt đuổi theo, kín đáo che. giấu thân phận đánh gấy chân của bọn họ, còn gọi điện thoại cho nhà bọn họ... Thông báo không nên để bọn họ tham gia thí luyện, mong có thể giúp bọn họ thoát khỏi tử kiếp.”
“Nhưng mà, sao bọn họ vẫn có thể đến được đây, còn vừa vặn chạy đến khu vực này..."
Thầy La ngạc nhiên: “Thật sự là cái này...”
Bỗng nhiên kinh hãi nói: “Tả Tiểu Đa này xem chuẩn như vậy hả?”

Tần Phương Dương vừa thu dọn thi thể nát vụn của học sinh, vừa hiu quạnh nói: “Tả Tiểu Đa đã từng nói với ta, thầy Tân, cho dù ngươi có đuổi theo đánh gãy chân của bọn họ cũng sẽ không thể ngăn cản bọn họ đến thí luyện... Quả nhiên!”
Hắn vô cùng hối hận nói: “Là ta nghĩ sai, cũng làm sai rồi, ta nên chặn đánh gãy chân bọn họ vào sáng sớm hôm nay... Haizz...”
Thầy La không có gì để nói, rất lâu sau mới mở miệng an ủi: “Thầy Tần, ngươi đã làm hết sức rồi; Với tình trạng vết thương mà nói thì làm cho gãy xương đã là cực hạn rồi... Nếu thật sự muốn tiến hành vào sáng nay thì không thể chắc chắn được thời gian, ngược lại càng khó nắm bắt, căn bản ngươi không hề hay biết là bọn họ. vẫn có thể tham gia thí luyện mà, đúng không?!”
“Bởi vậy...” Tần Phương Dương chỉ thở dài. “Tai nạn lần này rất nghiêm trọng.”
Thầy La hơi lo lắng nói: “Thầy Tân, mặc dù trường học có đơn miễn trách nhiệm, việc ngươi nên làm cũng đã làm, cũng không hổ thẹn với bản thân, nhưng mà... cha của Thẩm Thiết Nam được xếp hạng là đại phú hào của thành Phượng Hoàng chúng ta, con trai đột nhiên chết, hắn nhất định sẽ tìm ngươi gây phiền phức... Có lã là không thể tránh khỏi.”
Tần Phương Dương thờ ơ nói: “Chuyện đó không sao đâu, tối qua ta cũng có gọi điện cho Thẩm Ngọc Thư rồi, lúc đó hắn đã đồng ý với ta sẽ không để con trai đi thí luyện, bây giờ xảy ra chuyện lại muốn tìm ta cũng không dễ dàng như vậy.”
“Với tư cách là một người thầy, ta đã hết lòng quan †âm giúp đơ rồi, không hổ thẹn với lòng.”
Thầy La cười khổ: “Vấn đề bây giờ là... Con trai của Thẩm Ngọc Thư chết rồi, liệu hẳn có còn nói đạo lý với ngươi không?!”
Tần Phương Dương dửng dưng nói: “Nếu như hắn không chịu nói đạo lý thì ta sẽ cố gắng hết sức để dẹp yên hắn.”
“Nếu như không thể dẹp yên thì sao?” “Không thể dẹp yên...”
Tần Phương Dương lộ ra vẻ đành chịu: “Vậy ta thật sự không còn cách nào nữa... Dù sao thì con trai của người ta đã xảy ra chuyện khi ta làm giáo viên mà.”

Thầy La nhận thấy nhắc nhở vòng vo không có tác dụng nên đành thẳng thắn trực tiếp nói rõ: “Thầy Tần, trước kia tên Thẩm Ngọc Thư này có xuất thân bất chính, nghe nói thuộc hạ đã giết không ít người. Có đơn miễn trách nhiệm và cuộc điện thoại kia của ngươi thì có thể ngoài mặt sẽ không làm gì ngươi, nhưng còn những hành động trong bóng tối... Nói chung là ngươi nên cẩn thận.”
Tần Phương Dương trầm mặt một lúc, thờ ơ nói: “Xuất thân bất chính, đã từng nhuộm máu... Nhiều năm như vậy ta đều đã quên hết rồi, năm đó tại tiền tuyến Nhật Nguyệt Quan ta cũng từng giết rất nhiều người, hình như hơn mười bảy nghìn người, ước chừng là tâm con số đấy..."
Tân Phương Dương khe khẽ thở dài: “Tay của Thẩm Ngọc Thư cũng nhuộm đầy máu? Chỉ là không biết có nhuộm nhiều hơn ta hay không?”
“.," Thầy La hoàn toàn sững sờ.
Ý là...
Tại sao ta nghe không hiểu gì hết vậy?
Một bên khác, bây giờ Tả Tiểu Đa đang thúc giục Lý Thành Long làm việc.
“Phù Phù, mau đến đây xem đống phân này.”
“Phù Phù, ở đây cũng có một đống, hơi khô.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.