Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 252: Khuyên người cứng đầu cũng vô ícht 2




Sáu người trong tiểu đội của Tưởng Trường Quân đều tỏ ra rất phấn khích, hô to quyết liệt, chiến đấu như đùa giỡn với mạng sống, rõ ràng là muốn hạ gục tinh thú trước mặt sớm nhất có thể để thu thập Hồng Ngọc linh sâm vào trong túi.
Tân Phương Dương lặng lẽ quan sát, khẽ thở dài một tiếng.
“Mỗi lần rèn luyện đạt được một gốc cây giống như Hồng Ngọc linh sâm thì lợi nhuận sẽ không ít hơn năm mươi điểm cống hiến, thật sự là rất nhiều.”
Một giáo viên khác than thở: “Nhưng mà chiến đấu cần phải đánh đổi như bị thương đổ máu mới có thể có được năm mươi điểm này... so với đội Tả Tiểu Đa bên kia chênh lệch rất rất nhiều!”
Tân Phương Dương không nói chuyện vẫn luôn quan sát Triệu Trưởng Quân và thấy đám người giết chết linh thú mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa định rời đi thì nghe thấy Triệu Trường Quân vừa mới kết thúc chiến đấu ngửa mặt lên trời hét lớn: “Thầy. Tần, thầy Tân có đó không?”
Tân Phương Dương sững sờ.
Triệu Trường Quân gọi như vậy... Không hề có nguy hiểm.
Vội vã bay xuống: “Triệu Trường Quân!”
Triệu Trường Quân mồ hôi nhễ nhại chạy đến: “Thầy Tần!”
“Có chuyện gì?”
“Ngươi tốt nhất là nên đi xem bọn Thẩm Thiết Nam đi. Có vẻ như bọn họ đã trực tiếp tiến sâu vào bên trong rồi...” Biểu cảm của Triệu Trường Quân rất lo lắng.

“Ngươi nói ai? Thẩm Thiết Nam?!”
Con ngươi của Tân Phương Dương đột nhiên thu nhỏ lại: “Bọn họ... cũng đến đây thí luyện sao?”
Hôm qua rõ ràng là...
Bảo hiểm gấp đôi rồi vẫn có thể đến?! Sáu cái tên điên này!
“Đúng vậy." Triệu Trường Quân hơi khó hiểu nhìn thầy giáo của mình, lần này là cả lớp cùng nhau tiến hành làm nhiệm vụ rèn luyện, bọn Thẩm Thiết Nam làm sao có thể không đến?
Tần Phương Dương vội vàng hỏi: “Triệu Trường Quân ngươi nói là bọn họ đi về hướng nào rồi?”
“Là hướng bắc!”
Triệu Trường Quân nói: “Tiểu đội của ta đến sớm, chưa đến năm giờ thì chúng ta đã vào đây rồi, nhưng mà bọn Thẩm Thiết Nam còn đến sớm hơn chúng 1a, khi chúng ta đến thì bọn họ đã càn quét xung quanh rồi.”
“Sau đó nhìn thấy chúng ta đến thì bọn họ trực tiếp. xông vào sâu bên trong. Mà khu vực bây giờ chúng ta đang ở đã sắp vượt qua phạm vi cảnh báo rồi nhưng vẫn chưa nhìn thấy bọn họ.”
Sắc mặt Triệu Trường Quân lo lắng: “Trước giờ Thẩm Thiết Nam thích làm lớn thích công to, luôn luôn muốn chơi trội chơi nổi; Phạm vi thu hoạch lần này rõ ràng không thể thoả mãn mục tiêu mà hắn đặt ra... Ta đoán có thể hắn đã xông vào ranh giới bên trong rồi.”
Sắc mặt của Tân Phương Dương lập tức trở nên khó coi giống như người chết.
Nhìn về phía xa, cánh đồng hoang vu âm u; Bây giờ vân chỉ là thời gian của buổi sớm bình minh vừa tờ mờ sáng, tính toán rõ ràng thì cũng khoảng chín giờ sáng; Chính là thời gian đẹp nhất trong một ngày.
Trên bầu trời bao la quang đãng. Mà dưới th št đẹp như vậy, phía trước lại tỏa ra
không khí mờ mịt âm u; Rõ ràng có tỉnh thú mạnh mẽ trong đó cùng với địa thế cực kỳ phức tạp!
Bên trong đó, cho dù là tu giả cảnh giới Thai Tức hay cảnh giới Đan Nguyên thí luyện cũng chưa chắc dám thâm nhập quá sâu!
Thẩm Thiết Nam bọn họ lại dám xông vào khu vực cấp độ đó?!
Vào lúc này, cho dù với sức chịu đựng của Tân Phương Dương cũng không chịu nổi trước mắt trở nên ken kịt.
Tần Phương Dương tuyệt đối không thể ngờ rằng bản thân vì tử kiếp của bọn họ, không tiếc tự hạ thấp thân phận, giả mạo thành cướp trực tiếp đánh sáu người bọn họ đến gãy chân, còn gọi điện thoại cho phụ huynh, vậy mà vẫn không thể ngăn cản bọn họ mạo hiểm!
Rốt cuộc thì gia đình của các ngươi có bao nhiêu quan hệ phi thường vậy, tình trạng vết thương như vậy lại có thể hồi phục chỉ trong thời gian một đêm!
Nhưng mà, trạng thái bình phục vẹn toàn kia lại chẳng khác nào mở khóa thẻ thông hành dẫn đến cửa tử!

Sinh khí đồi dào địa vị cao quý như vậy đều sẽ được tặng khi tự tìm đường chết!
Đây thật sự là... Không còn gì để nói!
Lúc này, trong lòng Tân Phương Dương không nghĩ được gì hết.
Vang vọng trong lòng chính là lời mà Tả Tiểu Đa nói vào chiều hôm qua.
“Diêm Vương định trước canh ba chết thì ai có thể sống được đến canh năm?!”
“Nguy hiểm đến tính mạng!”
“Hung thần trong cung, vận đen cực độ, tà khí đã xâm nhập vào trong lòng.”
“Cuối cùng hắn rút đi tiền quẻ mới thật sự là chỉ điểm hoàn toàn cắt đứt nhân quả với ta, không còn liên quan đến ta nữa.”
“Cho dù bây giờ ngươi đuổi theo đánh gãy chân của sáu người này khiến ngày mai bọn họ không thể ra ngoài, thì ngày mai bọn họ vẫn sẽ sinh khí dồi dào đi vào con đường chết! Ngươi có tin hay không?”
Nghĩ đến đây, Tân Phương Dương chỉ thở dài, thật sự không còn lời nào để nói!
Bản thân hết sức can thiệp, đã đánh gãy chân của bọn họ, đánh gãy xương của bọn họ, hôm nay lại vẫn đến đây...
Lại nghĩ đến câu nói kia của Tả Tiểu Đa, Tân Phương Dương không thể nhịn được thở dài: “Thật là... người cứng đầu cho dù có khuyên thế nào cũng vô ích mà...”
Một giáo viên khác không hiểu nổi: “Thầy Tần, ngươi như vậy
Tần Phương Dương đứng dậy: “Không còn thời gian giải thích nữa rồi, mau đi theo ta, mạng người quan trọng, hết sức mà làm.”

“Còn bên này thì sao?”
“Bên này không sao đâu. Tả Tiểu Đa xem tướng nói là không có gì nguy hiểm.”
“Ơ..
Tần Phương Dương cùng một giáo viên khác lập tức xuyên vào trong sương mù dày đặc như hai mũi tên sắc bén.
Quay lại thời gian của vài giờ trước.
Thẩm Thiết Nam dẫn theo tiểu đội của mình giống như một mũi tên sắc bén bất chấp rào cản tiến vào. sương mù dày đặc.
“Không ngờ đội của Triệu Trường Quân cũng đến sớm như vậy.”
“Đến sớm thì sao chứ? Không có gan chỉ dám dạo. chơi ở xung quanh thì có thể kiếm được thứ gì tốt đâu?”
“Thẩm lão đại nói rất đúng.”
“Nhưng mà nói ra thì Thẩm lão đại à, cha của ngươi lợi hại thật đó! Hôm qua chỉ cần một cuộc điện thoại như vậy mà đã được trực tiếp được sử dụng đồ vật thần kì như thế, cho đến bây giờ ta vẫn cảm thấy giống như một giấc mơ.”
“Ta cũng thế, thật sự không thể tin nổi vết thương nặng như vậy lại có thể chỉ mất mười mấy phút... Đã hoàn toàn hồi phục, hơn nữa tu vi còn có tiến triển! Thật quá kỳ diệu rồi..." “Nhất là cha của lão đại chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể giải quyết xong... Bây giờ ta cảm thấy giống như là đang nằm mơ vậy.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.