Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 247: Tác dụng của phù phù




Một người con gái khác híp mắt, cười hì hì nói: “Đội trưởng, hay là chúng ta cùng nhau thử đi... Cuối cùng cho dù hắn chọn ai thì không phải đều là người của chị em chúng ta hay sao?”
Bạch Băng Băng lập tức trở nên cảnh giác, nhìn sang người kia, nghi ngờ nói: “Ngươi cũng thích hắn rồi sao? Yến Tử?”
Yến Tử cười he he: “Ta thấy tên đấy cũng không tệ... Là một miếng thịt ngon.”
“Hừt
“HừI"
“Hèn hạ, hừ.”
“Ngươi cũng như vậy thôi, hèn hạ, hừ!”
Một người con gái khác trợn mắt nói: “Ta đoán các ngươi có nói cũng vô ích thôi... theo như ta thấy, rõ ràng tên Tả Tiểu Đa này còn chưa mở mang đầu óc... Cần phải có một người đến thông suốt cho hắn, nếu không, hắn đâu thể biết được cái tốt của con gái, ừm, cũng không thể chỉ suy xét con gái, còn phải đề phòng cả con trai nữa, bây giờ có rất nhiều trai đẹp thích trai đẹp đó..."
“Mé, hóa ra ngươi không chỉ là một người đàn bà dơ bẩn, mà còn thối nát nữa!”
Các thiếu nữ cười đùa một lúc, chợt trở nên buồn rầu.
Quả thật, người này xem ra là thật sự chưa được khai thông!
Nhưng mà... Phải làm sao để khai thông cho hắn đây?

Trong lòng Bạch Băng Băng đầy cảnh giác, nhất là khi nhìn đám chị em giả tạo này, dáng vẻ của mỗi người đều như có suy tính riêng, rõ ràng đều đang nghĩ cách “khai thông cho Tả Tiểu Đa...
Đám âm binh này thật sự không cần sĩ diện mà, bây giờ lại có thể động đến ý nghĩ muốn tranh giành với ta!
Trước đó còn nói không tranh giành với ta!
Không được, ta phải nhanh chóng nghĩ xem phải làm sao và đưa ra một phương án khả khi...
Tại nơi nghỉ ngơi chăm sóc riêng của những tiểu đội khác, dù trước hay sau đều đang cầm lời bình luận của Tả Tiểu Đa, sau khi xác nhận với nhau đương nhiên cũng liên tục kinh ngạc kêu lên.
“Quào! Chuẩn thật đấy! Không thể không nói, đây là Thần luôn rồi!”
“Tên tiểu tử này không phải thần côn, mà là thần nhân..."
“Im miệng, lại dám nói Tả đại sư là thần côn, có tin †a chém ngươi không!”
“Nè, đội trưởng, ngươi đang nghĩ gì vậy, sao lại sững sờ như vậy?”
“Ta đang nghĩ... Năm mươi tệ tiền quẻ kia quá xứng đáng, quá lời rồi, nên nhân lúc thương hiệu của Tả đại sư còn chưa hoàn toàn nổi tiếng, tạo mối quan hệ tốt với hắn, sau đó làm thẻ hội viên năm, thẻ hội viên trọn đời gì gì đó, nếu như làm bây giờ có lẽ sẽ không tốn nhiều tiền, nhưng sau này thì khó nói lắm!”
“Ơ, bây giờ đội trưởng đã trở thành phe Tiểu Đa rồi, bái phục bái phục!”
“Đệch, ta hỏi các ngươi nè, có muốn làm thẻ hội viên năm, làm thẻ hội trọn đời không?”. Truyện Khoa Huyễn
“Muốn!”
“Chắc chắn muốn!”
“Rất muốn!”
“Muốn đến chết đi được!”
“Muốn VỊP cơ, xem bản chính.”
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, tiểu đội của Tả Tiểu Đa lại lên đường trong sự vui vẻ cười đùa.
Đột nhiên, âm thanh ầm ầm bất ngờ vang lên.
Tả Tiểu Đa nhanh tay nhanh mắt, vội vã kéo Vạn Lý Tú cùng đám người sang một bên, ầm ầm ầm...

Sau hơn nửa buổi, mặt đất rung chuyển khác. thường.
Có thể thấy một trận mưa sao băng đang rơi xuống, một tảng thiên thạch trong số đó to khoảng đầu người vừa rơi xuống ngay chỗ Vạn Lý Tú đứng lúc nãy, đập xuống tạo nên một cái hố sâu tầm mười mét!
Xung quanh khu vực trước mặt vẫn liên tục có mưa sao băng rơi xuống, giống như mưa đá, bịch bịch bịch liên tục không ngừng.
Sắc mặt Vạn Lý Tú trắng bệch, trong lòng đều là sự run sợ.
Với lực công phá do tảng thiên thạch vừa rồi gây ra, lúc nãy nếu như Tả Tiểu Đa không kéo mình ra kịp lúc thì đã bị nó rơi trúng người, đi đời nhà ma là chuyện đơn giản rồi, trực tiếp bị nện cho thịt nát xương tan là cái chắc!
“Thật nguy hiểm.” Lý Thành Long che đầu, ngũ quan đã có chút méo mó.
Vạn Lý Tú không nguy hiểm gì nhưng hắn thì không may mắn như vậy, một tảng thiên thạch trong đó khi rơi xuống đã đập trúng một nhánh cây bị gãy, dội ngượi lại, không may tình cờ đập lên đầu của Lý Thành Long, lực đàn hồi mặc dù đã giảm không đến mức bể đầu, nhưng vẫn có thể cảm nhận được đau đớn.
“Mọi người đều không sao chứ? Chú ý nhìn những sao băng mới rơi này!” Tả Tiểu Đa hét lên.
“Chú ý đừng để rơi trúng đầu.”
Mặc dù những thiên thạch này đối với Võ Sư mà nói, độ uy hiến không lớn, nhưng kích thước của sao băng kia nếu như lớn hơn một cái nắm tay, lỡ rơi trúng vẫn sẽ bị thương!
Vài người cùng nhau hành động, đào những sao. băng vừa rơi xuống kia lên.
“Không có gì dùng được.”
Gia đình Tả Tiểu Đa có mở một tiệm Tỉnh Hồn Thạch, mắt nhìn của hắn ở phương diện này đương nhiên chuẩn hơn những người khác, chỉ liếc mắt một cái đã ỉu xìu rồi: “Chính là tảng xém chút nện Long Vũ Sinh thành người thông minh kia, vẫn có đáng nói, nhưng mà bên trong nhiều nhất cũng chỉ ẩn giấu một viên Tinh Hồn Ngọc hạ phẩm thôi, thu tạm vậy.”
“Món đồ này ai lấy thì lấy, dù sao ta cũng không cần!"

Long Vũ Sinh ném sang một bên, nói thầm trong miệng: “Cái gì gọi là nện thành người thông minh chứ...”
“Đi vào trong thôi! Ở chỗ sát biên giới này rất khó có được đồ tốt.” Lý Thành Long đưa ra ý kiến, ở phương diện này hắn mới là chuyên gia.
“Được.”
Sáu người di chuyển với tốc độ nhanh nhất chạy về phía trước; Không lâu sau đã lao điên cuồng hơn 25km ra ngoài, càng ra xa thì quang cảnh càng trở nên hoang vắng.
Trên mặt đất, nơi nào cũng là hố, mà bên trong hố có rất nhiều dấu vết do khai quật, nhất là những loại hố lớn, trên cơ bản đều bị đào sâu ba thước, trống không.
“Đám người này sao đục khoét sạch sẽ dữ vậy, không biết ban ơn cho kẻ đến sau gì cả, thật sự không có đạo đức mài”
Tả Tiểu Đa tức giận nói: “Vào sâu hơn đi.”
“Ven đường không cần ngừng lại.”
Tần Phương Dương dạo chơi trên không trung, nhìn thấy tiểu đội của Tả Tiểu Đa giống như một mũi tên trực ến sâu vào bên trong.
“Cách thành Phượng Hoàng 70km, tính toán xung quanh 100km, ở đây thuộc loại khoảng cách cực kỳ an toàn.”
Biểu cảm của Tân Phương Dương rất yên tâm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.