Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 243: Xuất thành




“Tình hình có vài phần xương cốt bị vỡ nát, nhưng cũng không được xem là quá rắc rối.” Một y sư nói.
“Xử lý như nào để được hiệu quả tốt nhất?”
“Phần xương vỡ ta đã xử lý xong rồi, đợi đưa vào. khoang điều dưỡng, từ từ hồi phục mất vài ngày sẽ không còn trở ngại gì lớn nữa." Y sư nói.
“Không được!”
Thẩm Thiết Nam tiêu tan cảm giác đau đớn vùng vẫy mở miệng: “Ngày mai còn có nhiệm vụ rèn luyện, ta nhất định cần phải tham gia!”
Các học sinh khác cũng đồng thanh nói: “Đúng vậy, ngày mai là ngày ra ngoài rèn luyện, chúng ta nhất định phải đi.”
Gương mặt uy nghiêm của Thẩm Ngọc Thư lộ ra vài phần nóng nảy: “Chân của các ngươi đều gãy cả rồi, còn rèn luyện cái gì nữa? Bò đi chứ sao? Hơn nữa, lúc nãy thầy Tần của các ngươi có gọi điện thoại, không cho các ngươi tham gia rèn luyện.”
Thẩm Thiết Nam hùng hồn nói: “Cha, không phải ngươi thường nói con đường của cường giả chắc chắn sẽ trải qua muôn vàn khó khăn, vô số hiểm trở. Tu luyện võ đạo, chậm trễ một bước chính là từng bước rớt lại phía sau, không chừng sẽ thật sự không thể đuổi kịp. Mà chúng ta vốn dĩ đã rớt lại phía sau một chút so với những đội khác rồi, ngày mai lại không đi, lẽ nào lại không bị kéo đi càng xa.”
“Nhưng mà thầy Tân không cho phép các ngươi đi.”
“Cha, thầy Tần có ý đồ riêng, nghe nói ngày mai sẽ †ồn tại cơ duyên... Rõ ràng hắn không muốn cho chúng ta đạt được cơ duyên!”

Thẩm Ngọc Thư kinh ngạc: “Lại có chuyện này sao?” “Đúng vậy, chúng ta đều biết rõ.” Thẩm Ngọc Thư trở nên do dự.
“Đám người chúng ta đều có hoàn cảnh gia đình tương đối ưu việt, được nâng niu nuông chiều từ bé... Xương cốt bên trong không cứng rắn như người ta; Lần này chính là cơ hội mài dũa của chúng ta. Cha à, ngươi nghĩ cách trị khỏi cho chúng ta trong một đêm, để chúng †a tiếp tục nhiệm vụ rèn luyện của ngày mai đi.”
“Đúng vậy, chúng ta không sợ đau! Chúng ta đã trao đổi xong nên làm những gì rồi, chú Thẩm, giúp đỡ chúng ta với.”
Vẻ mặt nhăn nhó của Thẩm Ngọc Thư từ từ thả lỏng, trở nên vui bẻ yên tâm.
“Không hổ danh là con trai của Thẩm Ngọc Thư ta! Tốt lắm!”
“Nếu như ngươi đã có tâm tư này thì cha sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ ngươi!”
Thẩm Ngọc Thư lấy điện thoại ra, bấm nhanh một dãy số.
“Alo, Mộng tổng đúng không, ta là Thẩm Ngọc Thư.”
“Ôi chao, Thẩm tổng xin chào xin chào, thật không ngờ rằng ngươi lại gọi điện thoại sang đây đấy, chẳng trách hôm nay con sáo nhỏ của ta cứ kêu liên tục, hóa ra là có khách quý đến thăm.”
“Không tính là khách quý đâu, chỗ ta có chút chuyện hy vọng Mộng tổng đến đây, ha ha, bây giờ ta thật sự đang rất bất lực, làm mọi cách vẫn không có cách nào. ứng phó.”
“Ồ, chuyện gì mà Thẩm tổng không làm được vậy? Ha ha, khỏi cần phải nói, hôm nay Thẩm tổng đã nể mặt ra mà gọi điện thoại tới như thế này, chỉ cần ta có thể làm, tuyệt đối không từ chối.”
Thẩm Ngọc Thư ha ha cười lớn, nói: “Vậy ta cảm ơn trước, là như này... của con trai ta, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, bị thương... Xương cốt bị người khác đánh vỡ nát hết rồi.”
“Ngươi cũng biết khoang điều dưỡng trên tay ta được mua tương đối sớm, khi mua lúc đó chỉ có thể tải được Tinh Hồn Dịch trung phẩm, nhưng khoang điều dưỡng trung phẩm với thời gian một đêm sẽ không đủ để thằng nhóc con này bình phục đến trạng thái trọn vẹn... Mà ngày mai thằng bé cần phải ra ngoài rèn luyện... Thật là đau đầu mà, chuyện này không phải là nên nghĩ đến lão Mộng không gì là không thể làm được hay sao.”
“Nếu ta nhớ không lầm thì lão Mộng đây đã từng đặt hai khoang điều dưỡng Tinh Hồn Dịch cao phẩm, đúng không?”
“Trí nhớ của lão Thẩm thật tốt. Ta thật sự có hai khoang, nhưng mà đều đang ở chỗ của con gái..."
Bên kia cân nhắc một lúc, lập tức sảng khoái nói: “Nếu lão Thẩm đã nhờ thì đương nhiên sẽ không có vấn đề. Lát nữa ta sẽ phái người sang đấy đón cậu nhà nhé?”
Thẩm Ngọc Thư ha ha cười lớn: “Làm gì còn dám làm phiền lão Mộng, để ta đưa hắn đến mới đúng; Khụ khụ, bọn họ bên này tổng cộng có sáu thằng nhóc con đều bị người khác đánh gãy chân, lão Mộng, sợ là lần này ngươi phải tổn thất nhiều rồi.”

Bên kia cũng cười ha ha: “Tổn thất nhiều hơn nữa cũng không bằng thể diện của lão Thẩm ngươi! Yên tâm, mau chóng đến đây!”
“Được được, ta hiểu rõ tấm lòng của lão Mộng, yên tâm, tổn hao của khoang điều dưỡng ta sẽ đền bù cho ngươi gấp hai lần.”
“Lão Thẩm, ngươi như vậy là không nể mặt ta rồi, chuyện con cái của chúng ta còn phải nhắc đến tiền sao? Đừng làm ra dáng vẻ đó, không hay đâu! Nếu thật sự muốn cảm ơn thì tối nay uống rượu với ta đi, hai anh em chúng ta chuyện trò, vậy chẳng vui hơn sao? Nếu còn nhắc đến tiền thì ta không làm chuyện này nữa đâu đấy.”
“Được được được, là anh em lỡ lời, lão Mộng đừng trách đừng trách, tối nay ta mời, thật cẩn thận kính Mộng đại ca một ly!”
“Một ly sao đủ chứ? Ít nhất cũng phải năm sáu bảy tám chai, ha ha ha...”
“Ha ha ha ha... Nhất định phải như vậy.”
Để điện thoại xuống.
Vẻ mặt Thẩm Ngọc Thư có chút tự đắc: “Xong việc! Nhanh chóng đến cao ốc Trầm Ngư của tập đoàn Mộng Thị.”
Mấy tên con trai khác ngưỡng mộ: “Chú Thẩm thật lợi hại, đến cả phú hào số 1 của thành Phượng Hoàng chúng ta cũng khách sáo với chú Thẩm như vậy, với vài câu nói là đã xong việc rồi!”
Thẩm Ngọc Thư ha ha cười lớn, đầy vẻ đắc ý.
Gương mặt của Thẩm Thiết Nam đầy kiêu ngạo.

Đây chính là năng lực của cha ta đó!
Tại thành Phượng Hoàng này, hô mưa gọi gió, sớm năng chiều mưa, không có chuyện gì là cha ta không làm được!
Đoàn xe ù ù rời đi.
Rạng sáng hôm sau.
Tả Tiểu Đa trở mình bò dậy lao thẳng vào dưới vòi nước, xông vào ào ào ào một lúc, lắc đầu một cái đi ra từ trong nước giống như một chú chó con, giọt nước văng xung quanh.
Xet xẹt đánh răng, phì một tiếng phun bọt trắng đầy. trong miệng ra, nhìn gương mặt trong gương.
Không nhịn được tán thưởng: “Thật đẹp trai mài”
Sau đó lau lau mặt đi r ngoài: “Mẹ, nấu cơm xong chưa ạ.”
“Trong nồi đấy.”
Ngô Vũ Đình từ trong phòng bếp đi ra, ầm một tiếng đặt hai cái thau sắt lên bàn, hai cái thau sắt đấy cũng chỉ nhỏ hơn chậu rửa mặt một chút mà thôi, trong ánh mắt không nói nên lời của Tả Tiểu Đa thản nhiên nói: “Sau này ngươi sẽ dùng cái thau này để ăn cơm, dùng cái thau kia để húp canh.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.