Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 236: Miễn trách thư




Mặc dù tất cả đều thuộc hàng ngũ thiên tài, nhưng ai mà không thích được khen cơ chứ?
Đặc biệt là những gì Tân Phương Dương nói vừa rồi rất chân thành, ai cũng có thể nghe ra được, thầy Tần nói từng lời từng câu đều là lời nói từ tận đáy lòng, từ tận trái tim.
Là một đứa trẻ, ai lại không muốn làm cho giáo viên và cha mẹ tự hào về mình chứ?
Cũng có không ít học sinh cúi đầu suy nghĩ lại bản thân.
Bị đánh gục, rất tức giận? Nhưng nếu bị đánh chết, liệu có còn cơ hội để tức giận không?
Ba học sinh Võ Sư đứng đầu là học sinh cũ của lớp 19 đứng lên cười lớn: “Tả Tiểu Đa, hoan nghênh các ngươi gia nhập lớp 19! Sáu người các ngươi thật tuyệt! Sau này chúng ta tái đấu nhé.”
“Các ngươi cũng không hề yếu. Xém tí đánh chết ta rồi” Tả Tiểu Đa ấm ức vô cùng, lên án: “Nhìn đây, nhìn đây này... khuôn mặt đẹp trai của ta chỉ mới lần đầu tiên gặp mặt đã bị ngươi hủy hoại thành như này rồi?”
“Nhìn thấy một người đẹp trai như vậy, không biết thương xót sao?”
“Hahahahaha...”
Có một tràng cười vang lên.
“Tả Tiểu Đa, sau này thỉnh giáo kỹ thuật đá đũng quần nhé. Cảm thấy rất hữu ích đấy... haha.”

“À, ta vẫn còn có những kỹ năng khác, có muốn học không?”
“Kỹ năng gì? Tốt hơn không?”
“Hơn! Hơn rất nhiều hahahaha...”
Mọi người cứ như vậy ngồi nói chuyện, hiện trường cũng nhiệt tình cả lên, chỉ cần một trận chiến như vậy vừa rồi, thì đã khiến cho đám người Tả Tiểu Đa tự nhiên
lại hòa nhập vào các Võ Sư của lớp 19.
Mọi thứ đều tự nhiên mà diễn ra, không hề có sự sắp đặt trước.
Ở tầng trên. Sau cửa sổ kính trong suốt sát đất.
Lam Thư nhẹ giọng nói: “Phương pháp dạy dỗ của Tân Phương Dương đã thay đổi rồi."
“Đã thay đổi rồi sao?” Hà Viên Nguyệt không có tu vi, nghe được toàn bộ những lời nói ấy của Tân Phương Dương, thì không khỏi kinh ngạc hỏi.
“Ừm, tuy rằng chất lượng giảng dạy của Tân Phương Dương trước đây cũng cực kỳ cao, nhưng lại quen bày ra vẻ mặt lạnh lùng làm cho học sinh sợ hãi, nhưng bây giờ đã không phải là dáng vẻ như vậy nữa rồi.”
Lam Thư nói: “Câu thần chú cửa miệng mà Tần Phương Dương thường nói là: Các ngươi là đám tệ nhất †a từng dạy!”
“Nhưng bây giờ Tân Phương Dương lại luôn miệng nói rằng các ngươi thật sự là những người khiến ta vui mừng nhất, tự hào nhất mà ta đã từng dạy.”
Lam Thư nhẹ giọng nói: “Cô chủ, sự thay đổi của Tần Phương Dương thật sự rất lớn, thật giống như là hai người hoàn toàn khác vậy.”
Hà Viên Nguyệt im lặng một lúc rồi nói: “Đúng vậy, đây mới là một người thầy tốt. Cái mà vốn dĩ Tân Phương Dương đã dạy là học sinh. Nhưng bây giờ cái mà Tân Phương Dương dạy là cách làm người, cái trước là kỹ năng, còn cái sau là đạo, khác biệt là không thể tính được.”
“Người đi dạy thì chỉ có thể truyền thụ kiến thức, nhưng người thầy lại có thể đưa thuyền qua dòng sông tâm hồn. Các bậc thầy, một ngày làm thầy, cả đời làm cha, chính là từ đây mà ra. Vì cha mẹ đã cho mình mạng sống, nhưng người thầy mới là người cho mình tâm hồn!"
“Thật sự rất tốt!”
Tả Tiểu Đa chính thức bước chân vào lớp Võ Sư 19, quét qua môi trường xung quanh mà không khỏi có chút hụt hãng.
Phòng học vẫn là phòng học cũ, nhưng tại sao... không có Tỉnh Hồn ngọc Pháp Trận?

“Tinh Hồn ngọc đâu rồi?” Tả Tiểu Đa ngạc nhiên nhìn xung quanh.
Tần Phương Dương hừ một tiếng: “Có năng lượng chữa trị, thì nên thoả mãn. Nếu đã là võ giả, còn muốn vô duyên vô cơ hưởng thụ tài nguyên của trường học? Bắt đầu từ ngày mai, tất cả đều ra ngoài làm nhiệm vụ cho ta, đổi lấy tài nguyên tu luyện.”
“Đạt tới đẳng cấp Võ Sư! Thì đã không còn là trẻ con bú sữa mẹ nữa, không làm mà đòi có ăn thì đã là dĩ vãng cả rồi!" Tân Phương Dương nói một câu, khiến tất cả học. sinh cùng cười.
Lập tức bắt đầu chữa thương.
Tần Phương Dương cầm lấy một đống văn bản đi tới.
“Sáu người các ngươi, mỗi người một bản, mau ký vào đi. Những người khác đều đã ký rồi.”
“Đây là cái gì? Miễn trách thư ư? Ý gì đây?” Tả Tiểu Đa hơi bối rối về thứ tài liệu đột ngột này.
“Ra ngoài rèn luyện, hoàn thành nhiệm vụ, hoặc. thậm chí để đổi lấy các tài nguyên tu luyện, thì đều sẽ có nguy hiểm.”
Tần Phương Dương nói: “Trong quá trình làm nghiệm vụ hoặc nhận được bất gì món đồ gì thì có bị tấn công cũng là chuyện thường ngày, chẳng hạn như bị Tinh Thú tấn công, bị tấn công bởi các võ giả khác, hoặc bị tấn công bởi thế lực Vu Minh... tất cả đều có thể bị mất mạng..!”
“Con đường trở thành một võ giả là sống chung với sinh tử, bắt đầu từ một Võ Sư, câu này đã trở nên xứng đáng với ý nghĩa của nó rồi.”
“Để tránh những phiền phức không đáng có, bản thân có thể lựa chọn ký hoặc không ký. Nếu ký, cho dù có gặp tai nạn chết ở bên ngoài, trường học cũng không chịu trách nhiệm.”
Tần Phương Dương nói rất nghiêm túc, từng chữ từng chữ rất rõ ràng.
“Sau khi ký vào bản miễn trách thư này, ngươi sẽ chính thức bước vào thế giới của những võ giả... một thế giới mà cá lớn nuốt cá bé, khôn thì sống mà mống thì chết!”

“Nếu không ký, ngươi từ bây giờ có thể rời đi, tránh khỏi mức độ nguy hiểm này, từ nay về sau không được đặt chân vào con đường tu võ nữa, làm người bình thường yên ổn mà sống, ngươi có thể sống được lâu như người bình thường, dù sao thì ngươi vẫn là một Võ Sư.”
Bốn mươi tám học sinh Võ Sư đều thích thú nhìn sáu tên nhóc.
Thực lực của sáu tên này thật sự rất tốt, bốn mươi tám người bên ta xông tới, nhưng cũng không hạ được bọn họ.
Chỉ là không biết, họ có dám ký cái giấy từ bỏ việc sống yên ổn này không?
Mỗi năm vào thời điểm quan trọng này, đều sẽ có một số học sinh sẽ chọn rút lui.
Tần Phương Dương yên lặng nhìn sáu người rồi nói: “Đây là cửa đầu tiên trên con đường tiến tới cường giả, cũng là quyết định sinh tử đầu tiên của các ngươi. Bây giờ, các ngươi có thể bắt đầu lựa chọn.”
Sau đó, lặng lẽ đưa tài liệu ra. Mỗi người một bản.
Huy chương của trường sớm đã được cài ở trên đó, màu đỏ tươi vô cùng bắt mắt.
Lúc này, sáu người phản ứng khác nhau.
Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú và Dư Mạc Ngôn thậm chí còn không cần nghĩ ngợi, đã ký ngay. Tuy nhiên, sau khi Lý Trường Minh đọc kỹ lại toàn bộ thì mới nghiêm túc ký tên mình vào.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.