Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 232: Thành công chủ yếu




“Nếu đã chơi trò mờ ám, vậy thì Tả gia cũng không khách sáo nữa!”
“Aaa... Đánh!”
Tả Tiểu Đa hoàn toàn không hề chần chừ, buông ra.
Tinh Không Bộ chạy khắp nơi, Trích Tỉnh Chưởng xuất quỷ nhập thần, Long Môn Thối xuất thần nhập hoá, thuần thục đánh ngã năm người, sau đó xoay người lại, đánh ngã một học sinh trẻ tuổi đang nhìn chằm chằm vài Lý Thành Long, rồi lại một cước đá tiếp vào người một trong mấy tên học sinh bao vây Vạn Lý Tú, nhưng khoảnh khắc “ra chân” lần này, tiếng hét cũng không thua gì một cú đá vào chỗ hiểm: “Ôi ~~~ Ư ư ư...”
Lại đá vào phía sau.
Kết quả này khiến Tả Tiểu Đa đột nhiên sáng lên!
Huh?!
Dường như ta đã phát hiện ra một kỹ năng mới!
Vào lúc này, Tả Tiểu Đa lập tức ngộ ra!
Thật sự đã giác ngộ rồi!
Đúng vậy, cơ thể con người không chỉ có một điểm quan trọng.

Ta trước đây, thực sự là tầm nhìn quá hạn hẹp rồi...
Không đá vào chỗ hiểm thì không đá!
Những nơi khác cũng rất được.
Một khi Tả gia đã giác ngộ, thì nhất thời giống như: rồng về biển lớn, hổ về núi sâu, Long Môn Thối xuất quỷ nhập thần!
Uốn lượn như một con rồng, tung tăng di chuyển như Phượng Vũ Cửu Thiên!
Chỉ trong tích tắc, sáu tên nam sinh gào thét thảm thiết ôm mông ngã ra ngoài, chổng mông lên trời la hét...
Cửa sau của sáu người cùng lúc bị thương, cảnh tượng tuyệt đẹp đến nỗi không dám nhìn thẳng.
Tân Phương Dương Kỳ tức giận đến mức cơ mặt đều run lên!
“Cũng không được đánh... đánh vào đấy!”
Tân Phương Dương phẫn nộ.
Bởi vì... vị trí này không thể nói ra miệng nổi... vẫn còn rất nhiều học sinh nữ, nếu như một thầy chủ nhiệm như mình lại hét lên từ đó thì...
Cố tình giả bộ bối rối trước đối phương, Tả Tiểu Đa Đấy là đâu? Thầy Tần, xin hãy nói rõ ra đi chứ..."
Đang nói chuyện thì có thêm hai nam sinh bị đá bay ra ngoài, ôm mông la hét...
“Tên khốn!” Tân Phương Dương tức giận: “Ngươi còn chơi xấu
nữa thử xem! Ta sẽ rời sàn đấu đấy! Tả Tiểu Đa, ngươi thử xemll”
Tả Tiểu Đa nhất thời kinh ngạc.
Ta phải kiềm chế, có vẻ như cần phải thay đổi chiến thuật, nếu trọng tài tự mình rời sân đấu, ta sẽ xong đời...
Vì vậy, phải bắt đầu tuân thủ luật thôi.
Lúc này, bên phía Long Vũ Sinh đã bị ném nhào. xuống đất, bị mấy tên nam sinh đánh tơi bời như bao. cát, ư, Viên Đồng Trận do Lý Thành Long chẳng qua là tạm bợ, hơn nữa nghiêm khắc mà nói thì trận pháp này chỉ phòng thủ một minh Tả Tiểu Đa, nhằm vào tạm thời cũng là như thế.

Cũng phải đề phòng Tả Tiểu Đa đột nhiên đột kích, phòng thủ theo mọi hướng mà không cần phải phòng thủ phía sau lưng, dùng để giao đấu với Tả Tiểu Đa thì hiệu quả thực sự tốt!
Tuy nhiên, khuyết điểm của trận pháp này cũng rất rõ ràng, một là nó không thể di chuyển, chỉ có thể bị động phòng thủ, thứ hai, một khi gặp phải kẻ thù số lượng lớn, sức mạnh một chọi một của nó không yếu hơn so với sức mạnh chiến đấu của chính mình, thật sự quá dễ dàng bị đối phương đánh vỡ.
Mà tình hình trước mắt, cả hai khuyết điểm đều đồng thời lộ ra, chỉ trong chốc lát, Viên Đồng Trận đã bị các học sinh lớp 19 phá vỡ rồi. Tất nhiên, Long Vũ Sinh, người khơi mào cho vụ việc hôm nay, là người đứng đầu ngọn sóng gió rồi!
Khi Tả Tiểu Đa nhìn thấy, đột nhiên hét lên: “Tả gia cũng đến đây!”
Mạnh mẽ xông tới giúp đỡ, cứ nhắm một đường dũng mãnh đấu đá bừa bãi xông qua, thế như chẻ tre, hễ đi qua nơi nào thì người ngã ngựa đổ.
Bang bang bang bang, lần lượt ném mấy tên đi, túm lấy Long Vũ Sinh, ném về phía sau mình.
“Tam giác!”
Long Vũ Sinh đi theo bên cạnh Tả Tiểu Đa, trong khi Vạn Lý Tú đi đến một góc khác, Lý Trường Minh đi theo bên cạnh nàng, Dư Mạc Ngôn buồn bực đi đến một góc khác, Lý Thành Long theo phía sau hắn ta.
Mặc dù trận chiến kéo dài một lúc, sáu người này đã đầy nắm đấm dấu chân, nhưng ánh sáng rực lửa trong mắt họ vẫn không hề vụt tắt.
Lý Thành Long hô lên một tiếng, nhổ ra một bãi nước bọt: “Thật kém, còn chẳng bằng ngày thường bị Tả lão đại đánh nữa, có đáng gì đâu...
Vạn Lý Tú, Lý Thành Long, Dư Mạc Ngôn và Lý Trường Minh đều đồng ý.
Nhưng vẻ mặt Tả Tiểu Đa lại chán nản.
Đây là lời khen ngợi ta, làm tổn thương ta, hay mắng mỏ ta chứ? Đây... rõ ràng là ta cùng các ngươi luyện tập. giờ đã có kết quả rồi, vậy mà bây giờ còn bày ra cái bộ dạng oán trách này thì là tình huống gì đây chứ?
“Lên!”

Các học sinh của lớp Võ Sư một lần nữa xông lên, công kích càng mạnh mẽ hơn.
Lý Thành Long nấp sau lưng Dư Mạc Ngôn, vừa bất thình lình tấn công bên ngoài, vừa liên tục hét lên ra lệnh: “Đừng dừng lại, di chuyển chân đi, điều quan trọng nhất đối với đội hình Tam Tài Trận là phải chuyển chỗ.”
“Vừa đánh vừa di chuyển bước chân, ba góc xoay chuyển với nhau... Đúng, đúng, ôi trời, hừ hừ hừ... ai ném cát vào miệng lão tử...”
Tả Tiểu Đa, người có sức chiến đấu tổng hợp mạnh nhất, một mình đánh ở một góc, đối mặt với làn sóng công kích, càng như trụ cột vững chắc, bất kể là đối phương tiến hành thế tấn công nào đi nữa, hắn đều trực tiếp đánh lùi trở về, đánh cho đối phương người ngã ngựa đổ.
Vì vậy mà Long Vũ Sinh, người đang ở phía sau, gần như chẳng có cơ hội để ra tay.
Trong lúc này, động tác của Long Vũ Sinh đều ngưng lại sau khi đến chỗ Tả Tiểu Đa, hắn biết sức lực mạnh mẽ của Tả Tiểu Đa đang cố gắng để cho bản thân mình có cơ hội để tranh thủ hồi phục, dù sao thì lúc nãy bản thân cũng bị đánh văng ra ngoài, bị thương không nhẹ, sức mạnh chiến đấu không thể không bị giảm mạnh.
Nhìn thấy kẽ hở có thể lấy hồi khí, vội vàng lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng, trong tay nắm lấy một viên Tỉnh Hồn ngọc để hấp thu sức mạnh.
Và ánh mắt hắn khi nhìn Tả Tiểu Đa lúc này tràn đầy nét ngưỡng mộ và tin tưởng.
Với Tả lão đại trước mặt, ngay cả khi đang bị bao vây, cũng vẫn có thể tự chữa lành vết thương mà không lo bị những đòn tấn công quấy rầy. Bất kể kiểu tấn công nào, Tả Tiểu Đa đều chặn lại.
Cảm giác an toàn này không chỉ có Long Vũ Sinh mới có, mà cả Vạn Lý Tú, Dư Mạc Ngôn, Lý Trường Minh và Lý Thành Long đều có.
Khi Tả Tiểu Đa tiếp tục xoay người, liên tục hoán đổi đối thủ với những kẻ địch khác, mấy người đều có thể cảm thấy áp lực đối với bản thân giảm đi đáng kể.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.