Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 229: Chị em phân chia 2




“Số tiền này... cũng không nhiều, để ta xem, một trăm sáu mươi nghìn. Thôi, để lại mười nghìn cho ngươi, còn lại một trăm năm mươi nghìn để cho ta.”
Tất nhiên, Tả Tiểu Niệm đã cất một trăm năm mươi nghìn tiền mặt vào chiếc nhãn không gian của mình, và
sau đó lấy những thứ khác.
“Hai chúng ta đều có thể cùng nhau luyện Liễm Tức Thuật. Điều này rất hữu ích.”
Tả Tiểu Đa đang đếm Tinh Hồn ngọc ngây người ra, hai tay đều ngưng lại.
Ý gì đây? Một trăm sáu mươi nghìn. Mà cho ta có mười nghìn ư?
Chia vậy mà công bằng sao? Làm thế nào có thể được chia như vậy được?
Ta hiện không thiếu Tinh Hồn ngọc, thứ ta thiếu chính là tiền!
Tả Tiểu Niệm lại không ngừng cố gắng để mở một chiếc nhẫn khác.
“Lần thu hoạch này không tệ, có rất nhiều đan dược, ngươi đều có thể dùng được, những bình này sẽ gia tăng tu vi của ngươi, còn có hai bình này sẽ tăng cường thể chất cho ngươi, còn ta sẽ lấy bình này bồi dưỡng thần hồn. Những viên Tinh Hồn thạch này khá lớn, ngày mai †a sẽ gửi đến tiệm của cha.”
“Hai tên này có mấy tấm thẻ ngân hàng, rất khó để lấy tiền ra, lát nữa ta sẽ đi tiêu hủy...”

“Hai chiếc nhãn này trong thời gian ngắn ngươi cũng sẽ không dùng đến đâu, cũng sẽ giữ lại cho ngươi.”
“Những viên Tinh Hồn ngọc này thuộc về ngươi, thật là nghèo nàn, chỉ có chưa đến một trăm viên Tỉnh Hồn ngọc, thật xấu hổ để nói là Anh Biến đấy, chà, ta lấy hết bốn trăm năm ngươi nghìn tiền mặt này nhé. Ngươi cũng đâu cần dùng tiền để làm gì đâu.”
Tả Tiểu Niệm lấy thêm bốn trăm năm mươi nghìn nữa.
“Ta cần dùng! Ta có rất nhiều thứ cần dùng đến tiền!” Mắt Tả Tiểu Đa xám ngắt, cuối cùng nhịn không nổi mà cãi lại!
Tổng cộng tới sáu trăm mười nghìn, chị chỉ cho ta mười nghìn!
Đây rõ ràng là chiến lợi phẩm của ta, sao chị có thể như thế này chứ!
“Dùng làm quái gì chứ?”
Tả Tiểu Niệm cười nhạt: “Cái gì mà ta không mua cho ngươi? Ngươi còn cần tiền làm gì chứ? Đến cả ám khí mà ta cũng cung cấp cho ngươi rồi, ngươi cũng không hút thuốc hay uống rượu, vậy thì làm gì cần tiêu nhiều tiền như vậy chứ?!”
“Ta... ta... dù sao ta cũng có việc để tiê
“Soàn soạt... ngươi lấy tiền đi tán gái sao? Đúng là đàn ông có tiền xấu xa ngay, cha nói ngươi đã là đàn ông rồi, vậy thì...
Tả Tiểu Niệm đưa tay ra, lấy luôn mười nghìn từ trong tay Tả Tiểu Đa đi luôn: “Mười nghìn là quá nhiều rồi, tốt hơn nên để lại cho ngươi một nghìn thôi.”
Tả Tiểu Đa tròn xoe mắt há hốc mồm kinh ngạc, Tả Tiểu Niệm xua tay giả bộ không quan tâm, đột nhiên xoay người bước ra cửa, rồi thản thiên nhìn lại, nói: “Ngủ ngon, Cẩu Đát.”
Tả Tiểu Đa tròn xoe mắt há hốc mồm, cầm trên tay một xấp tiền mỏng.
Ta chỉ nói có một câu... Mười nghìn, sao lại trở thành một nghìn rồi?
Tiền này... mất giá nhanh quá đi! “Này, gì cũng là giữ giúp ta thôi đó...”
Nghĩ đến câu thần chú của Tả Tiểu Niệm “Ta sẽ giữ giúp ngươi...”
Tả Tiểu Đa muốn khóc mà không ra nước mắt.

“Dù sao ta cũng là đàn ông... đàn ông có ít tiền trong tay, thì sao chứ! Thì sao chứ! Phạm pháp sao!? Sao lại hư hỏng được, ta hư hỏng chỗ nào chứ?!!!”
Ngực của Tả Tiểu Đa đập thình thịch, vô cùng tức. giận: “Trong tay đàn ông có tiền thì sao chứ? Đạo lý gì thế này cơ chứ....”
Tả Tiểu Niệm đi mất rồi.
Một lúc lâu sau, Tả Tiểu Đa nhìn cánh cửa đóng chặt, ánh mắt vẫn còn có chút sâu thẳm.
Sau một lúc. Hắn lén lén lút lút rút thanh tiểu phi đao ra. Phi đao mà chú Nam đã tặng.
Tiền bạc đã là vô vọng rồi. Vậy thì nhìn vào con dao này vậy.
Mặc dù lúc này hắn vẫn là người duy nhất trong phòng, nhưng động tác của hắn vẫn vô cùng cẩn thận và tỉ mi!
Mấy ngày nay, con dao này đều được giấu ở trong ngực hắn, chỉ là trước đó nó bị vỏ bọc ngăn cách, cũng không hề có cảm giác gì đặc biệt.
Nhưng hôm nay, khi lấy nó ra, mới cảm thấy dường như có sức mạnh vô tận ẩn chứa trong chiếc phi đao này, chỉ cần tiếp xúc một lúc, thì đã có những đợt sức mạnh khế xâm nhập vào trong cơ thể mình rồi, hình thành nên lợi ích.
Lúc trước khi cầm phi đao trên tay, trực tiếp ra tay trong cái cây, đâm một nhát vào lưng Trần Ngọc Đình, cảm giác này càng rõ ràng hơn - khi phi đao đâm vào cơ thể của Trần Ngọc Đình, Tả Tiểu Đa thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng hơn nữa, cơ thể bị thương nặng của Trần Ngọc Đình dĩ nhiên còn sót lại chẳng còn bao nhiêu sức lực, nhưng vẫn đáng kể, và sức lực cuối cùng này trong nháy mắt bị phi đao hấp thu!
Và đây mới là nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết nhanh chóng của Trần Ngọc Đình!
Chứ một cường giả cấp Anh Biến như Trần Ngọc Đình, dù cho là đã suy yếu thể lực, dù cho là một dao xuyên tim, cũng không thể bị đoạt mạng.
Chưa kể thực lực của Tả Tiểu Đa cũng không hơn gì một võ sư, đánh lén một dao nhiều lắm cũng chỉ có thể xuyên qua da thịt, thực sự không thể hại đến yếu điểm được.

Nhưng bị con dao này xuyên qua da thịt thôi thì cũng đã đủ rồi, đến cả những cường giả cấp Anh Biến như Trần Ngọc Đình mà cũng không có cơ hội vùng vẫy, mất mạng ngay lập tức!
Mà Tả Tiểu Đa chỉ hai đao đã làm trọng thương hai tên Anh Biến, trên thực tế, Long Huyết Phi Đao đã ăn đến hai miếng thịt, sau đó biến thành một sức mạnh cực lớn ẩn trong phi đao.
Đương nhiên, sức mạnh tiềm ẩn này vẫn chưa biết là đã đến cực hạn sức mạnh của phi đao này chưa, nhưng đối với Tả Tiểu Đa mà nói thì đã là quá quá nhiều, ngoài sức tưởng tượng!
Cũng chính là thói quen tốt “ra ngoài không lấy thì sẽ mất" của Tả Tiểu Đa đã quá quen thuộc trong lòng rồi, những hành động tiếp theo cũng rất quen thuộc, có thể lấy lực khống chế cực đại, trước tiên vỗ vào chiếc nhẫn không gian, sau đó Mục Yên Yên đáp xuống, Tả Tiểu Đa tự nhiên mà đưa Long Huyết Phi Đao vào trong vỏ kiếm, toàn bộ đều tự nhiên trơn tru, không có một chút sơ hở.
Không thể để người khác nhìn thấy loại thần vật này được - bị đánh cắp thì phải làm sao đây?
Đúng vậy, Tả Tiểu Đa giờ đã nhận ra phi đao do chú Nam tặng không chỉ là một báu vật, mà còn là một Thần Khí
Nhận ra điểm này, trong lòng Tả Tiểu Đa không nhịn được mà nhảy lên vì vui mừng, nhưng lại thêm cảnh giác, dè dặt.
Tài sản quý giá không thể tiết lộ!
Trên người ta có mỗi một xu cũng không muốn cho người khác biết, chứ đừng nói đến một thứ thần kì như vậy.
Nếu người khác biết, chắc chắn sẽ bị trộm đi!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.