Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 195: Bình minh đến rồi




Tả Tiểu Đa khiêm tốn nói. Sau đó, sắc mặt trở nên nghiêm túc, nói: “Cô H n quan đến tướng mệnh của ngươi, ta cho ngươi bốn câu.”
“Thiếu niên khăn trùm tận trời hồng, một khi vô thường đoạn thiên phong, khi ngày qua địa đồng tụ lực, giương cánh hướng tiêu vân thượng bằng.”
Lý Trường Giang cau mày, nói: “Tiểu Đa, ý của ngươi là.... Vết thương của cô giáo ngươi, còn có hi vọng?”
“Đâu chỉ là có hy vọng, căn bản là ván đã đóng thuyền, nhất định sẽ khỏi!”
“Cụ thể khi nào thì có thể khỏi, chuyện này có thể nhìn ra không?” Lý Trường Giang vội vàng truy hỏi.
Tả Tiểu Đa nhìn thấy gương mặt của Hồ Nhược Vân hồng hào, tinh tụ khí hợp, mỉm cười nói: “Không phải trùng hợp, hiện tại đã tốt rồi.”
“Hiện tại?!"
Lý Trường Giang trừng lớn hai mắt, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại đúng lúc vang lên.
“Ta mang theo ngươi, ngươi mang theo tiền, thế giới lớn như vậy chúng ta cùng đi nhìn xem...”
Tả Tiểu Đa trợn to hai mắt.

Đệt, tiếng chuông điện thoại này của hiệu trưởng Lý, quả thực là bùng tai, thật sự là.... Sống động.
Hồ Nhược Vân lập tức liến mắt nhìn sang, một mặt xem thường.
Lý Trường Giang luống cuống tay chân móc điện thoại ra, vừa nhìn vào màn hình, kinh sợ nói: “Lão Liêu! Là lão Liêu ở kinh đô!”
Lý Trường Giang kích động một hồi!
Đây có lẽ là người bạn cũ xưa kia của hẳn, người hắn nhờ tìm thuốc cho Hồ Nhược Vân!
Lại nghĩ đến những gì Tạ Tiểu Đa vừa nói chính là hiện tại, lẽ nào là thật sao...
Nhất thời, trái tim bất giác loạn nhịp đập thình thịch, khoảnh khắc đó vội vàng được kết nối—
Bên trong truyền đến tiếng cười sảng khoái “Là Trường Giang sao?”
Lý Trường Giang vội vàng trả lời “Là ta, thầy Liêu, người làm sao..."
“Ha ha ha ha...” bên đó vang lên tiếng cười ầm ầm vui sướng “Lão đệ! May mắn ta không hổ thẹn với sứ mệnh!”
Trái tim của Lý Trường Giang suýt tý nữa là nhảy ra khỏi lồng ngực, chỉ cảm thấy máu cả người ngay tức khắc đồn lên mặt, nhất thời nói chuyện có chút khó khắn, lắp bắp nói “Tinh Hồn Hoa Diễm đan đó...đó là...”
Giọng nói trong điện thoại cười không dứt “Lão đệ, vợ ngươi lúc này thật là có phúc, Tinh Hồn Hỏa Diễm đan, ta đã làm được đan vân cấp số phẩm tướng, haha, ngươi có biết nghĩa là gì không?!”
Lý Trường Giang nín thở một lúc “Phẩm chất đan vân?! Thật sao?”
Nhất thời sóng nhiệt trong lòng càng cuồn cuộn hơn, sóng lòng không ngừng dâng trào, bỗng chốc giọng nói đã có chút nghẹn ngào, “Thấy Liêu... cảm ơn... cảm ơn, cảm ơn người rất nhiều...”
Vốn chỉ cần đan văn cấp số Linh đan là đủ như ước nguyện rồi, không hề dám hy vong hão huyền có được Đan Vân Linh đan, mà nay hiện thực đang đến còn hơn cả giấc mơ, nhất thời thật sự kinh ngạc vui mừng thiên đại.
Dưới sự chấn động liên tục trong lòng, toàn thân run rẫy không thể kiềm chế.
Hồ Nhược Vân nhẹ nhàng giang tay nắm lấy cánh †ay của chồng, hỗ trợ sức mạnh mà không nói lời nào, đến khi Lý Trường Giang hồi phục được một chút.
“Thầy Liêu, ngươi... ta, ta sẽ đến kinh thành ngay.”

“Hahaha, đừng gấp. Vẫn còn một tin vui nữa, bảo đảm ngươi bất ngờ đến mức không ngủ được, bên này ngoài Đan Vân Linh đan ra, ta còn cơ duyên trùng hợp có được một cây Tỉnh Linh Thảo một nghìn chín trăm năm tuổi, việc tu hành của vợ ngươi đã gián đoạn nhiều năm như vậy, tiến độ sa sút chắc chắn không nhỏ, nhưng bây giờ có thêm cây Tỉnh Linh Thảo này bù đắp lợi ích, đủ khả năng thay da đổi thịt, tiền đồ vô cùng tận.”
“Lại còn có Tỉnh Linh Thảo, độ tuổi cao như vậy sao?”
Hơi thở của Lý Trường Giang lại lần nữa dồn dập.
Đây chắc chắn là một vui vẻ bất ngờ thiên đại, khiến người ta khó mà tin được, không tưởng tượng nổi.
“Ta ngay lập tức đi qua đó ngay.”
“Ngươi cứ bình tĩnh đãi!”
Trong điện thoại,
Lão Liêu mềm mỏng nói “Ta biết các ngươi bên đó đã xảy ra chuyện lớn, ngươi là một hiệu trưởng có thể đi đâu được chứ, ngươi an tâm đợi ở nhà đi, ta đưa qua đó cho ngươi rồi.”
“Đưa qua đây rồi?” suy nghĩ của Lý Trường Giang có chút lờ mờ “Đưa qua đây rồi... ngươi có ý gì?”
“Ha ha ha ha..."
Lão Liêu cười to trong điện thoại “Xem ra thật sự vui sướng đến nổi ngốc luôn rồi, bây giờ ta đã ở trước cửa nhà của hiệu trưởng ngươi rồi, còn không ra đây đón ta? Lý Trường Giang ơi là Lý Trường Giang, chuyện lớn như vậy, nói tiếng cảm ơn trong điện thoại là có thể cho qua sao? Ta nói cho ngươi biết, lần này nếu ngươi không để ta được uống thoải mái, chuyện này không xong đâu, nhanh lên nào!”
“Wow ha ha"
Lý Trường Giang nghe xong điện thoại bỗng nhảy lên một lúc, khoa tay múa chân, cả tóc cũng có kiểu nỗ tung lên, sau đó lại xoay éo lắc hông thực hiện vài động tác vũ điệu quyến rữ trên không trung, hoàn toàn cay mắt đến cực điểm!

Làm cho Tạ Tiểu Đa mắt chữ a mồm chữ o. “Ah ah ah ah...ah ah ah...”
Lần này Lý Trường Giang đã làm cảm nhận của mọi người về trạng thái này, căn bản không khác gì là đang phát điên rồi.
Tạ Tiểu Đa cũng rất vui mừng vì mình được ngồi vào vị trí có điều kiện tốt nhất để thưởng thức tiết mục tuyệt vời như thế, đủ cho bản thân mang đi kể cả đời rồi.
Cả mặt của Hồ Nhược Vân đỏ bừng, phẫn nộ nói “Ngươi làm cái gì vậy! Mau xuống đây! Tiểu Đa vẫn còn ở đây... ngươi..”
Lý Trường Giang từ trên không trung rơi xuống, đột nhiên xông qua đó ôm lấy Hồ Nhược Vân bất chấp nàng giấy dụa, trựa tiếp ôm kiểu công chúa xoay mười bảy mười tám vòng trên không trung, mừng rỡ kêu lên: “Ngươi được cứu rồi! Ngươi được cứu rồi! Ngươi được cứu rồi! Hahahahahahaha..."
Lúc đầu Hồ Nhược Vân còn cảm thấy xẩu hổ còn dùng lực giấy dụa, đánh hắn để hắn thả mình xuống, những sau đó quầng mắt của nàng cũng đỏ lên.
Từ từ ngừng vùng vẫy, lặng lẽ nép vào trong vòng tay của chồng, hai hàng nước mắt trong suốt im lặng chảy dài trên má.
Trong những năm này bản thân không thể tu luyện, tiến độ tu vi không tiến bộ, Lý Trường Giang đã chịu áp lức biết bao nhiêu, trong lòng Hồ Nhược Vân biết rất rõ. Ông chồng làm băng sắt này, năm đó xương sắt kêu leng keng, đối với việc sống chết ông chồng nhiệt huyệt không bị uốn công sống lưng lại còn bị rất nhiều dị vật nghiền đến nổi suýt nữa là bể nát.
Bởi vì vợ của mình, Lý Trường Giang gần như đã bán mạng rồi!
Đã nghĩ ra đủ mọi biện pháp, kể cả những người có thể cầu cứu và không thể cầu cứu, đều kéo da mặt cúi người để cầu xin mọi người.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.