Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 189: Vu minh hội 2




Mà người uống trà người nào cũng mặc vest mang giày da, vô cùng khí phái, chỉ là ở đây có khoảng bảy tám người, nhưng hầu như không có ai mở miệng nói chuyện, thỉnh thoảng có người kể chuyện cười, nhưng sau đó cũng im lặng theo.
Rõ ràng là tất cả mọi người đều có tâm sự nặng nề, không có tâm trạng để tán dóc.
“Sứ giả vẫn chưa đến.”
“Đừng nôn nóng, sứ giả chưa từng để mọi người thất vọng.”
Còn chưa nói xong, một trận sương mù thổi qua, một bóng người cao to chợt xuất hiện ở ngay cửa, người tới mặc trên người một bộ vest màu xám đậm, trên mặt đeo một cái kính râm cực lớn, mang khẩu trang, trên đầu còn đội một cái nón.
Trang bị này, rõ ràng giống như một đại minh tinh nào đó nổi tiếng khắp toàn cầu đến đây.
Mà tám người ở đây cũng đồng loạt đứng dậy “sứ giả đại nhân.”
Người mặt vest xám nhẹ nhàng gật đầu, cất bước đi vào, tự ý ngồi xuống chiếc ghế ông chủ duy nhất hướng về phía Nam, quay lưng về phía Bắc, chiếc ghế vang lên một tiếng kẽo kẹt.
Hắn ngồi xuống, không nói chuyện ngay, hơi nghiêng đầu, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Hắn không nói lời nào, mọi người cũng không dám tùy tiện nói chuyện.
Tiếng vang bên ngoài dần biến mất. Một cái cửa cách âm bằng kính vừa dày vừa nặng, chậm rãi hạ xuống.

“Kiểm tra chưa?”
“Kiểm tra rồi, không có bất kì điều gì không ổn.”
“Ừm, cho dù là nơi của chính mình, cũng phải kiểm tra mỗi ngày, đảm bảo không có bất kì sai sót nào. Hiểu chưa? Rất nhiều người thất bại và bại lộ, thường là do sơ xuất trong nháy mắt, mong chư vị hãy nhớ kĩ.”
"Vâng"
“Lần này tổn thất rất lớn nhỉ?”
“Vâng”
“Ha ha ha..” Người áo xám nở nụ cười nhạt “Đã xử lý hết các râu ria tiếp sau chưa?”
“Xử lý sạch sẽ rồi, đây là chuyện mà từng giờ từng phút trong khoảng thời gian này bọn ta đều suy nghĩ, chỉ là chuyện này quá khó.”
Tám người cùng nhau thở dài “Biến cố lần này, chẳng những sóng gió quá lớn, mà còn tới đột ngột.”
“Trước đây không ai có thể ngờ, Mộc Vân Phong sẽ đột nhiên bị bại lộ.”
Người áo xám hừ một tiếng “Trường Nhị Trung này, tất cả mọi người đã âm thầm giăng lưới hai mươi bảy năm, mới xem như bước đầu thành công, mọi người vì đảm bảo sự vững chắc của đường dây này, đã cố gắng hết sức để không gợi lên sóng gió, yên bình không có sóng gió, thậm chí có một số việc, không làm cố ý nhượng bộ, sao có thể bị lộ tẩy, lần này rốt cuộc tại sao lại bại lộ? Tra được nguyên do là từ đâu chưa?”
Một người trung niên gầy gò đứng lên, trên đầu chảy đầy mồ hôi “Đã tra ra rồi, dựa theo cách nói của Mộc Vân Phong... Nguyên nhân là do Trình Phương Chí của lớp bọn họ, cha của Trình Vân Chí này là Trình Vân Khởi, kinh doanh đan dược rất lớn, ở bên phía thành Phượng Hoàng, thành An Thái, có thể xem như là người bán đan dược số một số hai, mà Trình Vân Khởi này, chính là người của chúng ta.”
“Cho nên Trình Phương Chí phối hợp với Mộc Vân Phong làm học sinh?” Ánh mắt của người áo xám giống như một con rắn độc.
“Đúng vậy.” Mồ hôi chảy dài trên gương mặt của người trung niên gầy gò “Năm mươi học sinh, đã khống chế được bốn mươi chín.”
“Làm xăng bậy!”
Người áo xám vỗ mạnh lên bàn một cái “Một lớp nhiều nhất cũng chỉ khống chế một người, không được ham nhiều, không phải trước kia đã sớm đặt ra điều lệ này rồi sao? Một lớp bốn mươi chín người? Hắn muốn làm gì?! Chỉ sợ bản thân không lộ ra sơ hở sao?”
“Tổng cộng năm mươi người, khống chế hết bốn mươi chín người? Một học sinh như hắn khống chế toàn bộ lớp? Hắn không bại lộ thì ai bại lộ?”
“Tên Mộc Vân Phong này không có não à? Để một học sinh phối hợp? Thế mà hắn cũng nghĩ ra được!”

Mồ hôi trên mặt của người trung niên gầy gò đó càng nhiều.
Người người áo xám cười nhạo một tiếng nói “Nói tới đây, chuyện xảy ra sau đó ta đã có thể suy ra được. Chín mươi chín phần trăm là Trình Phương Chí đó muốn. thử nghiệm một chút uy tín của chính mình? Sau đó làm chút chuyện? Phát động học sinh? Sau đó bị phát không bình thường, đúng không?”
Mồ hôi của người trung niên gầy gò nhỏ lách tách ở trên mặt bàn.
Những gì người áo xám nói hoàn toàn đúng. Thậm chí ngay cả động cơ tâm lý của Trình Phương Chí, cũng không nói sai nửa điểm.
Ánh mắt của người áo xám giống như rắn độc nhìn vào mặt hắn “Trả lời ta, đúng hay không?”
“Đúng ạ.”
“Ta chỉ hỏi ngươi, chuyện của Trình Phương Chí này, ừm, chính là chuyện Trình Vân Khởi để con của hắn biết thậm chí tham gia vào chuyện này, ngươi biết bao lâu rồi?”
Mồ hôi của người trung niên gầy gò gần như đã che. mờ ánh mắt, những người khác đến cả thở mạnh cũng không dám thở, rõ ràng là đang sợ bị vạ lây.
“Khoảng chừng.... Bốn tháng trước.”
Người áo xám cười ha ha: “Bốn tháng trước? Có nghĩa là cho đến khi chuyện này bại lộ, đã bốn tháng trôi qua, trong bốn tháng đó ngươi đều đang làm cái gì? Lâm Canh Cao, bốn tháng này ngươi lấy phân làm cơm ăn, hay là lấy mê hồn dược làm cơm ăn?!”
“Loại chuyện này, kể từ ngày Trình Vân Khởi để con của hắn biết, ngươi nên trực tiếp giết chết Trình Vân Khởi, hoặc ít nhất cũng nên giết chết con của hắn! Chuyện lớn như vậy, để cho con của hắn - một thằng nhóc chỉ mới mười mấy tuổi đi làm? Không chỉ có Trình Vân Khởi não tàn, ngươi còn não tàn hơn!”
“Bị phát hiện? Bại lột Đây không phải là chuyện rất bình thường sao? Có mấy đứa nhỏ có được sức mạnh trong tay mà có thể nhịn được không khoe ra một chút, bốn tháng mới bị bại lộ, trời cao đã rất chiếu cố tới Trình Phương Chí kia rồi!”
“Vâng, thuộc hạ nên xử lý sớm.”

Người áo xám im lặng một chút, dùng đầu ngón tay gõ gõ lên mặt bàn “Trả lời ta, cha con Trình Vân Khởi ngươi đã xử lý chưa?”
Sắc mặt của Lâm Canh Cao lập tức trở nên trắng bệch “Vẫn.... Vẫn chưa.”
Chát!
Người áo xám vung tay lên, đánh ra một cái bạt tai từ xa, Lâm Canh Cao không rên tiếng bị đánh văng. ra ba trượng đụng vào tường rồi bật trở lại, mặt đã sưng vù lên.
“Nói ta biết, ngươi đang chờ cái gì, chờ Trình Phương Chí khai ra cha hắn ra? Sau đó để cha của hắn lại khai ngươi ra? Tiếp sau đó, ngươi lại khai tất cả mọi người ra? Mọi người cùng nhau xong đời sao?!”
“Ta lập tức đi xử lý!”
“Trước rạng sáng ngày mai mà không dọn dẹp sạch sẽ việc này, thì ngươi đi chết đi, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi.”
“Vâng.
“Xử lý xong chuyện này, lại đến xử lý vấn đề của ngươi, ngươi có tâm phục?”
“Dạ phục.”
“Ngồi xuống!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.