Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 184: Ba giọt




Tân Phương Dương tôn kính nói “Hắn bây giờ còn chưa đạt tới cảnh giới Thai Tức, bây giờ mà định hình binh khí sẽ có trở ngại trong tương lại, tính ra như vậy, khoảng cách hình thành binh khí bản mệnh vẫn còn có một sự chênh lệch thời gian không nhỏ, cho nên bây giờ dự định tu luyện một chút ám khí vào lúc này, dùng để đối phó với nhiệm vụ mà cấp độ Võ Sư cần đối phó.”
Hà Viên Nguyệt tán thành “Tính toán rất tốt, bây giờ đúng là lúc tốt nhất, cảnh giới Võ Sư chính là lúc tốt nhất để tự mình tôi luyện cường độ khống chế bàn tay, cấp độ Võ Sĩ quá sớm, vì găng gượng sẽ dục tốc bất đạt. Nhưng đứa nhỏ này... có vẻ như Võ Sư đã đạt đến mức độ cao nhất?”
Trong mắt Tân Phương Dương loé lên vẻ kinh ngạc, nói “Đúng vậy, nhưng đứa nhỏ này đột phá Võ Sư vẫn chưa tới một tuần. Hắn có được một phần cơ duyên, mới có trình độ trước mắt.”
Hà Viên Nguyệt lập tức ngiêm túc lên “Cơ duyên?” Ánh mắt nàng nhìn vào mặt Tả Tiểu Đa, lạnh nhạt nói “Thầy Tần, ngươi nói chuyện phải thận trọng, đặc biệt là hai chữ cơ duyên này, là không thể tùy tiện nó
Lúc này, ánh mắt của Hà Viên Nguyệt có chút nghiêm nghị.
Chỉ có đạt được mức độ nhất định, mới có thể biết ý nghĩa của hai chữ cơ duyên này, trong tình huống bình thường mà nói, có thể có được cơ duyên đều là người có phúc trời ban. Tối thiểu, cũng có thể làm nhân vật trung tâm ở một nơi có phạm vi nhỏ, cũng chính là nhân vật chính mà chúng ta thường nói.
Cơ duyên, không phải ai cũng có!
Tân Phương Dương yên lặng “Ta biết. Ta khẳng định.”
“Cơ duyên...”
Hà Viên Nguyệt nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, nói “Ngươi tên là Tả Tiểu Đa?”

Tả Tiểu Đa ngoan ngoãn “Vâng.”
“Tiểu Niệm Nhi...” Hà Viên Nguyệt kéo dài giọng.
“Chị ta.” Tả Tiểu Đa cười hì hì.
“Ngươi không phải nói chị ngươi là người tàn tật, là não co quắp sao?” Tân Phương Dương chọc miệng vào đúng lúc.
“Ha ha ha...” Hà Viên Nguyệt bị câu nói này chọc cho bật cười ngay lập tức, nụ cười tỏa ra một loại vui vẻ xuất phát từ trong lòng.
Tân Phương Dương ngắm nhìn nụ cười của Hà Viên Nguyệt, vẻ mặt hơi bất động, nhưng ở nơi sâu nhất đáy mắt lại lướt qua một nụ cười tình cảm sâu nặng.
Quả nhiên, thói quen cười này ngươi cuối cùng cũng đổi không được, cứ mãi là môi bên trái vểnh lên trước...
Vào lúc ấy, thứ ta thích nhất chính là nhìn ngươi cười...
Nụ cười của ngươi đến già vẫn không thay đổi, tình cảm sâu đậm ta dành cho ngươi đến chết vẫn không thay đổi!
Tả Tiểu Đa vô cùng quẫn bách, nhanh chóng giải thích “Nàng chính là đầu óc có hơi không dễ sử dụng, nếu không...”
Ừ, cuối cùng bịa không nổi nữa, bà lão trước mắt rõ ràng là biết chị gái mình, nếu lời này truyền tới tai nàng, nhất định mình lại dễ chịu...
Nụ cười của Hà Viên Nguyệt càng sâu “Nói chuyện đàng hoàng đi, tiểu quỷ, đầu ngón tay xoay một vòng ta xem nào.”
Tả Tiểu Đa rất ngay ngắn, đưa tay phải ra, gập lại bốn đầu ngón tay, chỉ để lộ ra ngón tay đeo nhẫn, sau đó ngón tay đeo nhẫn nhanh nhẹn xoay một vòng, uốn cong, đâm chọt, vung vẫy... Làm ra các loại động tác.
Hai mắt Hà Viên Nguyệt lập tức sáng lên.
Phải biết trong năm ngón tay, ngón tay đeo nhẫn chạm chạp nhất, ngón tay đeo nhẫn của Tả Tiểu Đa có thể làm ra các linh hoạt như vậy, nhìn thấy như vậy đã biết được độ linh hoạt của cái ngón tay khác, đúng là là một đôi tay khéo léo.
“Rất tốt.”
Nàng do dự một chút, nói “Nhược Vân, ngày mai ngươi nhớ tới tìm ta, ta quay về tìm các loại mẫu binh khí, sau đó ngươi đưa qua cho thầy Tân.”

Tần Phương Dương vội vàng nói “Sao còn phải làm phiền cô Hồ, ngày mai ta lại đến lần nữa là được rồi.”
“Vậy cũng được.”
Tần Phương Dương nói “Còn có một chuyện... Nguyên hiệu trưởng Hà, ta có vài chỗ không hiểu lắm, muốn xin chỉ bảo rõ ràng, không biết ngươi có tiện hay không?”
Hà Viên Nguyệt nhíu mày, hơi không kiên nhẫn nói “Không biết là chuyện gì?”
“Chính là học sinh bây giờ so với trước đây mấy khóa thay đổi rất nhiều, có lẽ cô Hà ngươi cũng phát hiện ra, nói chung là Thành Phượng Hoàng ở nơi hẻo lánh, cuộc sống tương đối an nhàn, đặc biệt là mấy năm qua, khoa học kỹ thuật càng ngày càng phát triển, tâm lý lười biếng và hưởng thụ của học sinh càng ngày càng tăng, hơn nữa cái gọi là bầu không khí tận hưởng lạc thú trước mắt khiến cho tư tưởng trở nên thiên lệch, ta khá là đau đầu với chuyện này nhưng lại khó có biện pháp đối phó.”
“Ta nghĩ,có lẽ có thể cải thiện một chút vấn đề này ở trong trường võ nhưng lại không nghĩ tới rốt cuộc nên ra tay từ chỗ nào.”
“Nếu thật sự có một vài biện pháp có hiệu quả cho tương lai sau này của học sinh thì ích lợi sẽ rất lớn.”
Tần Phương Dương nói.
Sau khi nghe Tân Phương nói xong, Hà Viên Nguyệt lập tức trở nên trầm tư.
Đây quả thật là vấn đề mới xảy ra do mấy năm nay cuộc sống càng ngày càng thoải mái, trong xã hội hiện nay nếp sống coi tiền tài là cao nhất đúng là ngày càng có dấu hiệu nghiêm trọng.
“Đời người không quá trăm năm, cho dù tận hưởng lạc thú trước mắt thì có thể vui vẻ trong bao lâu? Vui vẻ, chứng minh vẫn còn sống, cả người vui vẻ mới là tốt nhất đối với bản thân mình...”
Luận điệu loại như vậy, không dứt bên tai, càng lúc. càng mạnh mẽ.

“Cũng tốt.”
Hà Viên Nguyệt lại nhìn về phía Tân Phương Dương, cảm thấy hắn thật sự tràn đầy lo lắng đối với việc lần này, không hề phát hiện cái gì khác, cuối cùng đặt món tráng miệng xuống, nói “Thầy Tần có tấm lòng thương yêu vô bờ bến này, ta cũng cảm phục, nếu có kiến nghị gì có thể làm được, hoan nghênh đến tìm ta thảo luận.”
“Cám ơn nguyên hiệu trưởng Hà.”
Tần Phương Dương cũng không hề để lộ ra vẻ vui mừng gì, vẫn luôn trầm tư, thở dài, nặng trĩu “Dạy học là một chuyện, rừng đào thơm ngát rất dễ dàng, nhưng nếu muốn quả lớn đầy rãy, khó khăn biết bao.”
Hà Viên Nguyệt rất đồng cảm.
Cho đến khi hai người Tân Phương Dương đi ra khỏi văn phòng, trên đường đi tới thao trường, sắc trời đã tối.
Hai người im lặng đi tới cổng lớn trường học, Tần Phương Dương cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, nghiêm mặt nói “Ngày mai nhớ đến sớm một chút.”
Tả Tiểu Đa cười khà khà, nói “Thầy Tần, sao ngươi lại trở mặt rồi, không muốn nói vài câu cám ơn ta sao?”
“Cảm ơn ngươi!”
Tần Phương Dương gật gù, nhanh chóng dùng một chân đá Tả Tiểu Đa ra cửa lớn trường học “Lời cảm ơn chân thành nhất không gì bằng hành động thực tế, có thể hành động sẽ không cần nói chuyện!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.