Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 169: Cơn giận của mục yên yên




Tả Tiểu Đa cười, trái lại mặt mày càng nghiêm trang hơn, hắn nhẹ giọng nói: “Thành Long, trước ngươi có nói một câu nói rất đúng, chỉ có bản thân tự trải nghiệm mới có tư cách nói gì đó, nói suông thôi thì không có ý nghĩa gì cả. Ta nghĩ mặc dù chúng ta cũng chỉ có chân chính đi đến Nhật Nguyệt Quan, thấy được hoặc là trải qua hy sinh đổ máu thì mới có thể thật sự tự mình hiểu được câu nói kia, năm tháng bình yên ở một nửa khác bên ngoài quả thật rất ý nghĩa.”
“Người chưa từng đi đến tiền tuyến, chỉ dựa vào phán đoán cá nhân là không thể thật sự hiểu được, không cần quá nghiêm khắc, làm tốt hết sức mình là được rồi.”
“Làm tốt hết sức mình.”
Tả Tiểu Đa vỗ vai Lý Thành Long.
Lý Thành Long sửng sốt hồi lâu mới nói: “Phải.”
Trong lòng Lý Thành Long cũng đột nhiên hơi xúc động. Bởi vì lời này của Tả Tiểu Đa càng toàn diện, càng. chín chắn hơn mình, hơn nữa cũng không cực đoan như mình.
Đúng vậy, có lẽ mình và bác cả của mình quá nôn nóng, quá cực đoan chút.
Về phần Tả Tiểu Đa, hắn yên lặng một hồi lâu.
Hắn thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng cõi lòng mình đang lột xác.
Đây là lần lột xác thứ ba của Tả Tiểu Đa.

Cũng chính bắt đầu từ ngày này, trong lòng hắn mới dần lóng thoáng nảy sinh một suy nghĩ.
Ta muốn đi Nhật Nguyệt Quan.
Chống lại Vu Minh!
Bảo vệ cha mẹ ta, quê quán của ta.
Tuy rằng bây giờ suy nghĩ này vẫn còn rất mơ hồ ở trong đầu, nhưng nó giống như một chồi non, đang dần sinh trưởng bén rễ.
Dường như đó mới là trách nhiệm thật sự của một người đàn ông!
Chiều nay.
Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú, Dư Mặc Ngôn và Lý Trường Minh đều liều mạng chiến đấu ở trên võ đạo tràng, đối kháng, luận bàn, mài giữa vi tu vừa mới tấn chức của mình, hoàn toàn biến nó thành lực lượng của chính mình.
Những học sinh khác thì ở trong phòng học chăm chỉ tu luyện.
Có vết xe đổ phía trước, lớp đã có sáu bạn cùng đột phá trình độ Võ Sư, tình hình này rất kích thích đối với những bạn học khác!
Cho nên cả đám đều đỏ mắt tu luyện.
Thế cho nên Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long liền biến thành khác loại, một kẻ thì có rất nhiều câu hỏi, một kẻ khác lại thích giảng bài, một hơi nói chuyện gần cả buổi chiều.
Mãi cho đến khi gần tan học, hai người mới luận bàn đôi chút - hay nói đúng hơn là đơn phương bị quyền đấm chân đá, sau khi chịu từng quyền đấm vào thịt, cả người Lý Thành Long bị đánh sưng lên, phần ai oán kia quả thực đã nâng cao tột đỉnh.
Ta giải thích tất cả câu hỏi cho ngươi, thế mà ngươi lại lập tức ra tay, tôn sư trọng đạo của ngươi đâu...
Nói một ngày làm thầy cả đời làm cha cơ mà?!
Ta nằm trên mặt đất chịu thua cũng không được, một cước là quay cuồng bốn năm vòng, rõ ràng ngươi coi ông đây là cầu đá qua đá lại đúng không?
Vì thế Lý Thành Long bùng nổ tức giận.
Sau đó đương nhiên là lại bị đánh tiếp.

Mãi cho đến khi tan học, Tả Tiểu Đa cũng không đợi được Lý Trường Giang hẹn gặp, cuối cùng hản không thể không tự mình đi.
Đi trên đường, hẳn lờ mờ cảm thấy dường như mình bị chú ý nhiều hơn không ít, dù là đi đến đâu cũng có cảm giác bị người khác nhìn chằm chẵm.
Có ác ý, không có thiện ý, nhưng cũng không thiếu cái khác...
Lúc Tả Tiểu Đa đi đến trước tủ kính của một cửa hàng, hắn cố ý dừng lại soi gương quan sát diện mạo. của mình hơn nửa ngày.
Ừ, không nói cái khác, thiếu niên giống hệt mình trong tầm mắt thật sự rất đẹp trai, mày kiếm mắt sáng, mũi cao, mắt như sao sáng, môi đỏ như son, thân dài như ngọc, phóng khoáng cao ngất, ngọc thụ lâm phong...
Tả Tiểu Đa tự nhìn cũng thấy thích mê, gần như quên luôn ban đầu mình định xem để làm gì.
“Quá đẹp, sao một người lại có thể đẹp trai thành thế này, nếu không phải ta biết đây là soi gương thì có lẽ ta đã yêu luôn thiếu niên trong này rồi, cong luôn cong luôn...
Tả Tiểu Đa ca thán trong lòng.
Cũng không biết tương lai cô gái nào có phúc như: vậy, có thể cưới được người chồng đẹp trai thế này.
Ta thật sự hâm mộ nàng, bởi vì vợ ta tìm được chắc. chăn không tốt bằng chồng của nàng...
Lỗ vốn lỗ vốn.
Sau khi tự luyến một hồi, người nào đó mới nhìn diện mạo mình từ góc độ xem tướng, vừa nhìn là vừa lòng ngay, tốt lắm, tốt lắm. Cái trán mỗi góc đều đầy đặn, ở triều đình thì chính là bậc đế vương tôn tướng, ở giang. hồ thì là bá chủ, khá quá khá quá, làm sao có nguy hiểm được.

Sau đó, điện thoại của hắn đổ chuông. Lấy ra nhìn, là Tả Tiểu Niệm gọi. Ồ, Niệm Niệm mèo à...
“A ha ha, là Niệm Niệm mèo à, tìm Đa Đa đại nhân ta có chuyện gì không?”
Tả Tiểu Đa vẫn còn đang đảm chìm trong bầu không khí tự luyến, lúc nghe điện thoại vẫn chưa tỉnh táo lại, cho nên nói năng cũng rất thoải mái.
“Hà?” Tả Tiểu Niệm ở đầu bên kia lập tức hừ lạnh một tiếng: “Xin hỏi Tiểu Đa đại nhân một câu, có phải bây giờ ngươi đang rong chơi ở trên cao mấy chục nghìn thước không? Nếu không sao có thể chém gió ghê vậy?”
Tả Tiểu Đa nghe vậy thì lập tức giật mình, tất cả tự luyến đều bay lên chín tầng mây chỉ trong phút chốc, từ cao cao tại thượng lập tức biến thành hình thức chó Nhật, cúi người nịnh nọt nói vào điện thoại: “Ôi chào, ta nói giọng của ai mà lại dễ nghe như vậy, thì ra là chị Niệm Niệm dịu dàng xinh đẹp như tiên nữ, ha ha ha, chị, giọng nói của ngươi thật sự là càng ngày càng mê người... Thật là dễ nghe.”
Đầu bên kia, Tả Tiểu Niệm giận mà không có chỗ trút: “Bớt nói nhảm, có hai việc.”
“Ngươi nói, ta nhất định làm theo! Lên núi đao xuống biển lửa..."
“Ngươi đánh nhau với người ta mà về nhà cũng không nói... Ngươi đánh kiểu gì đấy? Làm sư phụ của ta tức giận đến mức tối qua thức trắng đêm, hôm nay còn ôm một bụng tức... Tuyên bố phải thanh lý môn hộ đấy!” Tả Tiểu Niệm tức nói.
“Gì?” Tả Tiểu Đa như lập tức rơi vào sương mù, không rõ cho nên không biết phản ứng ra sao, sau một lúc lâu mới nói: “Ta cũng không nhìn thấy Mục sư phụ mà.
“Ngươi chỉ có chút đạo hạnh thế này mà đòi thấy sư phụ của ta?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.