Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 159: Mục tiêu là ngươi 2




Bà hà không nghe rõ những lời tự lẩm bẩm của Tả Tiểu Niệm, ngờ vực hỏi: “Cái gì?”
“Không có gì.” Tả Tiểu Niệm nhẹ nhàng thở một hơi.
Bây giờ Cẩu Đát đang làm cái gì nhỉ? Vẫn còn đang liều mạng sao? Muốn cứu người chị là ta sao...
Nhưng mà hắn không hề biết được, khi đối diện với thực lực tuyệt đối, cho dù trước đó đã biết chuyện, trước đó đã có chuẩn bị, chuẩn bị đến vẹn toàn nhưng vẫn sẽ phải thở dài không biết phải làm thế nào, đành bất lực!
Ngay sau đó, chỉ nghe thấy bà Hà nói khẽ: “Tiểu Niệm Niệm à, khi ngươi đột phá nhất định phải chắc. chắn không có sai sót mới có thể cố gắng, cửa này của ngươi không dễ dàng gì đâu...”
“Nếu như đột phá trước thì sao?” Tả Tiểu Niệm nói thầm.
“Haiz, số mệnh đã định, là duyên cũng là nghiệt, không thể nào đột phá trước.”
Bà Hà thở dài: “Đối với người được Phượng Mạch xung hồn, đã có được thể chất thiên tài đáng ngưỡng mộ từ Phượng Mạch, thì cũng phải dánh vác nguy cơ tương tự, cho dù linh lực như thủy triều, tinh hồn sôi đến trời cũng tuyệt đối không thể đột phá trước một giờ một giây nào... Trừ khi, ngươi có thể vượt qua khí vận mạnh mẽ được tích lũy trong bốn mươi ba nghìn năm kial”
“Ngươi có thể tùy ý tăng cường tu vi của bản thân, cũng có thể dùng hết tất cả Linh đan ích lợi, nhưng, Không có cách nào có thể thành công đột phá trước
“Vậy há chẳng phải chỉ có thể bị động chờ chết thôi sao? Khi đột phát, bản thân ta hoàn hoàn không có năng lực để chống lại với sự quấy nhiễu của thế giới bên ngoài.” Tả Tiểu Niệm thấp giọng.
“Mệnh Phượng Hoàng vốn dĩ là tìm sự sống trong cái chết, niết bàn để trở lại, duy nhất chỉ có dục hỏa trùng sinh mới đạt được chân ý của Phượng Hoàng. Không trải qua hỏa luyện ngút trời thì Phượng Hoàng dựa vào gì để có thể khiến muôn thú khuất phục?”

“Đó chính là mệnh! Mệnh của mệnh cách! Mệnh của số mệnh! Càng là mệnh của định mệnh!”
“Vậy phải làm sao đây? Biết rõ cửa chết đang ở trước mặt, không thể né tránh, lẽ nào phải chết chắc. sao?”
“Con ơi...” Ánh mắt của cụ già đầy vẻ xa xăm, giống như có vô số đám mây trắng đang bay trong đôi mắt ấy, chốc lát đã bay qua trăm năm thời gian.
“Xông lên!”
“Xông lên phía trước, ngươi chính là Phượng Hoàng tại thế, Phượng Vũ Cửu Thiên! Không xông đến được... Chính là... Mệnh...”
Mãi cho đến khi vê đến nhà, vẻ mặt và giọng điệu của bà Hà lúc nói chuyện vẫn còn tái hiện từng hồi ở trước mắt Tả Tiểu Niệm.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, đột nhiên Tả Tiểu Niệm bay vút lên trời, giống như một đường màu trắng trực tiếp bay đến trời cao.
Tức thì đã bay lên đến ngàn trượng nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, lại hít vào một hơi nhanh chóng bay lên chỗ cao hơn.
Chỉ một lát sau, nàng đã đứng ở độ cao cao nhất có thể đạt được, nhìn xuống thành Phượng Hoàng bên dưới.
Đông, Nam, Tây, Bắc, Trung,... Cứ nhìn như vậy, địa thế của thành Phượng Hoàng thật sự giống như một con Phượng Hoàng muốn vỗ cánh bay cao, hai cánh đều đã mở ra rồi.
Duy nhất chỉ có thân thể vẫn còn nằm trên mặt đất, không thể bay lên được.
Mặc dù đang cố hết sức để vỗ cánh, nhưng mà dường như trên lưng vẫn bị đè ép bởi một sức mạnh vô tận, không thể vọt lên được.
Nàng ngơ ngẩn nhìn.
Vài câu nói cuối cùng của bà Hà lại hiện ra bên tai của cô.
“Sát Phá Lang tất nhiên là hung trận phi phàm, nhưng hiện tại quy cách của Sát Phá Lang đã sớm hiện rõ, cho dù vẫn chưa rõ nhân vật cụ thể gắn liền, chung quy cũng đã cho ngươi thời gian chuẩn bị nhiều hơn, hôm nay ngươi đến tìm ta điều tra chuyện này, đây đã là sự giúp đỡ to lớn mà số trời đã cho ngươi... Nhưng muốn phá bỏ trận khí vận của bốn mươi nghìn năm này, chỉ dựa vào Sát Phá Lang không hẳn sẽ thành công.”
“Sợ rằng trái phụ phải giúp cũng vẫn còn một phía khác mai phục... Thậm chí, cho dù có thêm một Huyền Minh hiện thân trấn áp đoạt vận cũng không phải là chuyện hiếm lạ...”
“Tuyệt đối không được đặt tất cả sự chú ý lên Sát Phá Lang... Ngươi cần đối mặt, cần cẩn thận đề phòng... Là toàn bộ hai phía Bắc Đấu Cửu, Nam Đấu Lục.”
“Nếu như thật sự vào lúc đó có bất cứ một vị Tỉnh chủ nào can thiệp vào chuyện này, tình thế ngươi cần đối diện kia, mức độ nguy hiểm sẽ cao hơn gấp mười lần, Tiểu Niệm à... Lần này ngươi sẽ cực kì nguy hiểm...”

Tả Tiểu Niệm càng nghĩ càng thấy hy vọng mịt mù.
Lúc này, đột nhiên nàng muốn gặp Tả Tiểu Đa vô cùng!
Cho dù cao thủ trong thiên hạ này có tập hợp lại để bảo vệ nàng, nàng vẫn cảm thấy không bằng cảm giác. an toàn khi ở cạnh Tả Tiểu Đa.
Cẩu Đát, ta nên làm sao đây?
Vừa nghĩ đến đây, Tả Tiểu Niệm lập tức chỉ muốn về nhà, nhanh chóng xoay người trở về nhà.
Lúc này, mây mù trong hư không sau lưng Tả Tiểu Niệm có một bóng người từ từ hiện ta, nhìn hình bóng Tả Tiểu Niệm nhanh chóng rời đi, lẩm bẩm nói: “Con bé này, chạy lên cao như vậy làm gì chứ? Chỉ để nhìn phong cảnh thôi sao?”
“Sắc mặt sao lại nghiêm trọng như vậy?”
Bên khác.
Sau khi Tả Tiểu Niệm rời đi.
Với tốc độ thân pháp của Tả Tiểu Niệm và trong lòng chỉ muốn trở về nhà thì gần như trong nháy mắt đã về đến trong nhà.
Mà Tả Tiểu Đa bên này vẫn còn chưa tan học.
Trong nhà một màn yên tĩnh, Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình cũng không có ở nhà.
Nhìn tất cả bày biện trong ngôi này, tất cả đồ gia dụng, đó là một loại ấm áp an tâm vô cùng, Tả Tiểu Niệm ngơ ngẩn nhìn, luyến tiếc không nói nên lời.

Nếu như ta không vượt qua lần này...
Ngôi nhà này sẽ không còn thuộc về ta nữa...
Ta rất không cam tâm, rất không nỡ!
Tả Tiểu Niệm lặng lẽ bước đến phòng của Tả Tiểu Đa, ngửi thấy một loại mùi hương quen thuộc, lúc này mới cảm thấy trái tim của mình vẫn luôn trôi nổi bồng bồng bềnh bềnh trên không trung đã từ từ yên bình trở lại.
Nàng chậm rãi bước vào trong phòng rồi từ từ ngồi lên giường của Tả Tiểu Đa, hít vào một hơi thật sâu, nhắm chặt đôi mắt, lẩm bẩm nói: “Cẩu Đát, phải bảo vệ chị đó.”
Lúc nãy khi nói chuyện cùng bà Hà, Tả Tiểu Niệm vẫn luôn có một loại cảm giác rất rõ ràng.
Phượng Mạch Chỉ Lực lần này chính là kiếp nạn †rong số mệnh của mình!
Chỉ có thể chết!
Không thể đến trước cũng không thể trì hoãn, nhất định phải đến một lúc xác định nào đó mới có thể đột phá.
Khi đột phá, bản thân sẽ không thể can thiệp vào tất cả mọi thứ xảy ra ở thế giới bên ngoài, ngược lại nếu có một chút quấy nhiễu thì sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, chết không còn xót lại gì cả!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.