Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 148: Thầy viết một chữ ta xem xem




“ừ”
Tả Tiểu Đa nghe nhạc đoán chương trình, chẳng cần nói cũng biết đây chắc chắn là quan lớn rồi.
Cấp bậc hành chính ít nhất cũng phải lớn hơn hiệu trưởng như Lý Trường Giang nhiều nhiều nhiều lắm lắm.
“Cháu chào các lãnh đạo, các trưởng quan, chào. thầy hiệu trưởng và các thầy cô ạ...
Ừm... không biết xưng hô thế nào, nói chung là chào tất cả mọi người ạ.”
Tả Tiểu Đa mở miệng ngọt như mía lùi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, ngoan ngoãn hiểu chuyện, thông minh lanh lợi.
Đôi mắt đầy vẻ hồn nhiên ngây thơ con trẻ, linh động hiếu kỳ. Đúng là một chàng thiếu niên thành thật ngoan ngoãn đáng yêu lại ngọt miệng, rất nhiều người ngồi ở đây đều thầm công nhận trong lòng.
Tần Phương Dương bất giác quay đầu qua một bên, Lý Trường Giang cũng cúi đầu, khẽ ho khan một tiếng.
Nhìn thằng nhóc lưu manh luộc không chín, đập không nát, xẻ không tan, nhai không vỡ lại đứng đây thảo mai miễn cưỡng, hai người đều cảm thấy không dám nhìn thẳng. “Đứa trẻ này được đấy, lễ phép ghê.”
Người đàn ông trung niên ở giữa mỉm cười động viên: “Vì luyện võ mà phải tìm mấy đứa trẻ từ khi còn bé tí, chỉ cần có chút căn cơ, cho nên đứa nào đứa nấy đều phổng mũi hếch mặt lên trời. Đứa trẻ lễ phép ngoan ngoãn thế này thật hiếm thấy.”

Lý Trường Giang ngứa hết cả họng, thầm nghĩ cái lễ phép thật sự của Tả Tiểu Đa sợ là người còn chưa thấy bao giờ, hắng giọng nói: “Tả Tiểu Đa, đây là Cục trưởng Tưởng của Tỉnh Thuẫn cục, hỏi gì thì ngươi phải thành thật trả lời, biết chưa?”
Tả Tiểu Đa tỏ vẻ ngoan ngoãn gật đầu đáp: “Vâng ạ. Chào cục trưởng Tưởng.”
Cục trưởng Tưởng vẻ mặt ôn hòa hỏi: “Ngươi tên Tả Tiểu Đa à? Hửm, không sợ ta à”
Gương mặt hồng hào nhỏ nhắn của Tả Tiểu Đa hiện lên một nụ cười ngọt ngào lễ phép: “Sao ta lại sợ cục trưởng Tưởng được? Nếu hiệu trưởng không nói ngươi là cục trưởng thì ta còn chẳng thấy giống gì hết. Trông ngươi hiền lành như thế, chẳng khác gì các chú các bác trong công viên cả. Chắc chắn là một lãnh đạo. tốt vì nhân dân, nếu ta sao lại phải sợ? Ta vừa thấy ngươi đã cảm thấy rất thân thiết rồi, lấy đâu ra sợ.”
Cục trưởng Tưởng cười ha hả: “Ha ha ha, đứa nhỏ này giỏi lắm.”
Tả Tiểu Đa cười hì hì, vẻ chất phác đáng yêu gãi đầu, tỏ ra ngại ngùng vì được khen ngợi.
Tân Phương Dương đỏ mặt, người trước nay vẫn luôn bình tĩnh như hắn cũng không bình tĩnh nổi nữa.
“Tả Tiểu Đa, cáu không cần căng thẳng, ta chỉ muốn hỏi ngươi mấy câu này, ngươi cứ coi như nói chuyện phiếm là được.” Cục trưởng Tưởng ôn hòa nói.
“Vâng, chúng ta nói chuyện ạ.” “Ta hỏi ngươi này...”
Sắc mặt cục trưởng Tưởng đột ngột thay đổi, vỗ bàn rầm một cái, dáng vẻ ôn hòa hiền lành, vui vẻ tươi cười chợt biến thành sấm rền gió cuốn, tiếng như sét đánh, làm cho thần hồn dao động, hồn lìa khỏi xác: “Sao ngươi lại chạy đến lớp 1 gây chuyện?” “Ngươi có mục đích gì? Đã biết gì rồi?”
“Nói!”
Nổi trận lôi đình, tóc trên đầu cũng dạt sang một bên, lộ ra da đầu bóng loáng.
Tả Tiểu Đa bị dọa giật nảy mình, bởi vì trên mảng da đầu kia có thể soi thấy mặt của mình luôn.
Đột nhiên nảy ra một suy nghĩ quái dị: Hắn ngửa đầu một cái có phải từ sau đầu soi được cả mông không? Người bình thường không có bản lĩnh này đâu!
“AI Mẹ ơi!”
Tả Tiểu Đa đặt mông ngồi phịch xuống đất, sắc mặt trắng bệch, lắp bắp nói: “Ta ta ta... ta muốn đi tiểu...”
“Nói!”
Vỗ bàn một cái.
Tả Tiểu Đa mặt tái mét, cả người run bần bật. Dường như sợ hãi không chịu nổi.

Tân Phương Dương nhếch môi, cơ mặt giần giật, đi tới vỗ vai hắn: “Nói thật.”
Chợt thấy hơn mười ánh mắt lạnh lẽo như đèn pha chiếu lên người Tân Phương
Dương, vẻ mặt Tân Phương Dương vẫn duy trì bình tĩnh, lui về phía sau nửa bước.
Tả Tiểu Đa tỏ vẻ hoang mang hoảng loạn: “ thế này, họ đánh bạn học của ta, ta chỉ muốn đánh lại thôi...”
Nói đến đây, có vẻ cũng dần lấy lại tinh thân, đột nhiên lớn tiếng nói: “Dù đánh không lại thì cùng lắm là bị họ đánh một trận. Không ai được phép vô duyên vô cớ đánh bạn ta hết. Thế là quá đáng lắm.”
“Cho dù là báo thù thì đi một lần là đủ rồi, sao còn phải đi lần thứ hai?”
Ánh mắt cục trưởng Tưởng như điện xet: “Ngươi phát hiện ra điều gì 2”
“Phát hiện gì ạ?”
Tả Tiểu Đa hoang mang: “Có chứ, ta thấy bọn họ đáng ghét lắm, phát hiện ra trông họ xấu cực kỳ, chỉ muốn đánh cho mấy phát nữa. Nếu cô Hồ không ra can, cháu còn muốn đánh tiếp, đánh đến bao giờ trông hết ghét mới thôi.”
“Vậy sao ngươi vừa vào đã cãi nhau với thầy Mộc?”
“Ta có cãi thầy đâu, chắc chắn là không, ai lại đồn nhảm về ta thế? Đây là nói xấu, là phỉ báng, xàm ngôn...”
Tả Tiểu Đa hơi sốt ruột. Hình như lớn chuyện rồi, chắc mình không bị phạt đấy chứ?
“Thầy Mộc nói thế nào ta làm thế đó, nói không cho ta gây rối thì ta đi ra ngoài. Sao ta dám chống đối thầy được, ta ra chơi mới đi, trước khi vào lớp đã quay về, tuyệt đối không cản trở thầy giáo giảng bài.”
“Vậy ngươi tan học còn đến, sáng sớm hôm sau lại đến là vì lý do gì hả?”

“Ta chưa xả hết giận, ta thấy họ chưa thuận mắt, nhìn đâu cũng đáng ghét hết nên đánh tiếp thôi...”
Tả Tiểu Đa xoay xoay mũi chân trên mặt đất: “Ừm, do ta kích động, ta một phút bốc đồng... Thầy ơi ta sai rồi, ta trót phá hủy bầu không khí đoàn kết của trường mình, ảnh hưởng đến quan hệ thât thiết giữa bạn bè, gây cản trở trật tự lớp học.”
Đang nói đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng điều càng thêm hùng hồn mạnh mẽ: “...
Nhưng ta từ thuở ban sơ chỉ có một bầu nhiệt huyết, giàu lòng nghĩa khí, cách làm của ta trên xứng với trời xanh, dưới xứng với đất dày, ở giữa xứng với lương tâm. Ta không phụ lòng tổ quốc, không phụ lòng nhân dân, không phụ truyền thống văn hóa huy hoàn mấy ngàn vạn năm của đại lục Tỉnh Hồn...”
Cả phòng im lặng. Đến cục trưởng Tưởng cũng choáng luôn. Mình vừa hỏi cái gì ấy nhỉ?
Thăng bé vừa trả lời gì cơ?
Đây là cái gì với cái gì vậy? Rõ ràng là râu ông nọ cắm cằm bà kia mà?!
“Ta hỏi ngươi có phát hiện điều gì không?” Cục trưởng Tưởng cũng hơi nhức đầu.
“Phát hiện cái gì?” Tả Tiểu Đa ngẩn ra: “Phát hiện cái gì được ạ? À, trên mặt
Trình Phương Chí có một vết sẹo.”
Quan viên cả phòng lại cảm thấy cực kỳ bất lực.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.