Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 127: Tần phương dương thực chiến




Bước tiếp theo toàn bộ sân đấu đều kinh ngạc!
Ngay cả bốn thầy cô giáo giám sát trên đài cao, cũng vô cùng kinh ngạc, mắt chữ A miệng chữ O nhìn Tân Phương Dương đánh học sinh của chính mình, Tả Tiểu Đa trở thành một cái bao cát, bay qua bay lại.
Khó khăn lắm mới đứng vững, cũng không dám đánh lại, lại dùng hết sức lực để phòng ngự, nhưng vẫn không đỡ được dù chỉ một chiêu, còn bị Tân Phương Dương đánh bay.
Trong một quãng thời gian sau đó, Tả Tiểu Đa cơ bản đều ở trong trạng thái bị đá bay qua bay lại không cả được mặt đất...
“Ngươi đột phá rất nhanh, hẳn là đã được trải qua huấn luyện, mới khiến cho ngươi có thể điều khiển và thao tác một cách tự nhiên, vận dụng chiêu pháp cũng vô cùng thành thạo, dùng mức đánh giá chung mà nói, đã là chiến lực đạt yêu cầu cấp Vũ Sư rồi.”
Tân Phương Dương vừa đánh vừa nói: “Nhưng, cái này chỉ thích hợp với so tài, đối kháng về mặt lý thuyết chung chung thôi!”
“Nếu ứng dụng vào trong thực chiến, ứng dụng vào trong trận đánh thực!”
“Hoàn toàn vô dụng!”
“Thực chiến và so tài, đối kháng và đánh thực, ý nghĩa hoàn toàn khác!”

“Sau này tình hình ngươi phải đối mặt, là chém giết đao thật súng thật, không phải là so tài đối kháng không nguy hiểm tính mạng!”
“Những lực lượng mà hiện tại ta thể hiện ra, nhìn thì ác liệt, nhưng thật ra cũng chỉ cao hơn ngươi một chút mà thôi, mà sự công kích của ta, ngươi hoàn toàn ứng phó không được, không chống đỡ nỗi! Vì sao lại như vậy? Chính vì trong lòng ngươi luôn dừng lại ở suy nghĩ đây chỉ là so tài đối kháng, ngươi cũng chưa trải qua chiến đấu thực tế trong thực tiễn, hơn nữa chưa từng trải qua chém giết!”
“Đánh nhau sống chết với kẻ địch, há có thể cho. ngươi cơ hội để tạm nghỉ?!”
“Chỉ cần thực lực chênh lệch không hoàn toàn, khả năng ngươi có cơ hội chuyển bại thành thắng, điều kiện duy nhất chính là ngươi phải nắm lấy cơ hội đó. Nhớ kỹ, trong bất cứ cuộc chiến sinh tử nào, chỉ cần không phải vượt quá mức bình thường quá xa, đều có cơ hội giết ngược lại! Ngươi nhất định phải nhớ kỹ câu nói này của tai"
“Cho dù trước mặt ngươi là bão tố, ngươi cũng phải tìm khe hở để phản công trong bão tối”
“Bởi vì, mưa có dầy đặc hơn nữa, vẫn có khoảng cách!"
“Phản kích!”
“Ngươi phản kích cho tai”
Trong hai lỗ tai của Tả Tiểu Đa có tiếng ong ong vang lên, trong mắt hản, chỗ nào cũng là sự công kích đấm đá hoa cả mắt đến từ Tân Phương Dương, cơ thể cứ ngã chổng vó liên tiếp, bay ra, ngã xuống, lăn liên tục.
Tự mình cho rằng đã thành thạo, Tinh Không Bộ của Lô Hỏa Thuần Thanh, lại hoàn toàn không phát huy. được.
Điều chỉnh thân hình như thế nào đi nữa, nhưng vừa bước đi trong chớp mắt, Tân Phương Dương chỉ cần dùng chân tùy tiện đẩy ra, thì sẽ bị rối loạn ngay lập tức, bổ nhào ngay tại chỗ.
Sự công kích của Tân Phương Dương tất nhiên là lực sát thương không mạnh, nhưng thật sự tần xuất rất dày, chắc chắn sẽ không vì Tả Tiểu Đa không chống đỡ được mà thoáng trì hoãn tiết tấu, từ đâu đến cuối thân hình vẫn nhanh như điện, tiến lùi như thần, Tả Tiểu Đa ngã chổng vó ở chỗ nào, hắn sẽ xuất hiện như hình với bóng tại chỗ đó, tiếp tục thượng cảng tay hạ cẳng chân, chiêu nào chiêu nấy đều trúng mục tiêu!
“Phản kích đi!”
“Ngươi phải làm quen, thích ứng với sự phản kích dưới thế tiến công dồn dập như vậy!”
“Nếu như không thể thích ứng, con đường tu hành phía trước của ngươi sẽ cực kỳ gập ghềnh, lại rất mệt mỏi!"

Giọng nói bình tĩnh của Tân Phương Dương lần lượt vang lên, khiến người khác tỉnh ngộ.
Mắt Tả Tiểu Đa hoàn toàn đỏ ngầu, bỗng nhiên một bàn chân to xông tới trước mặt, Tả Tiểu Đa hét lớn một tiếng cưồng loạn.
Trích Tỉnh Chưởng bỗng nhiên xông đến.
Mà dưới chân cũng có động tác, trong nháy mắt hai nắm tay vừa va chạm, đột nhiên quỷ dị giật lùi ra sau, di chuyển giống như ma quỷ, kèm theo một tiếng ầm nổ vang, Tân Phương Dương một cước thất bại, thế công liên tục không ngừng cuối cùng cũng có một khoảng chững lại, mà Tả Tiểu Đa nhân lúc có một khe hở nhỏ bé này, một mạch lăn lộn đi ra ngoài hơn bốn mươi mét!
Đây là lần đầu tiên Tả Tiểu Đa thành công né tránh công kích của Tân Phương Dương, chủ động kéo dài khoảng cách hai bên.
Lúc còn chưa rơi xuống đất cũng đã điều chỉnh hơi thở của bản thân, vào lúc rơi xuống đất, hai chân đặt trên mặt đất vững vàng, cùng với một tiếng ầm vang, lại thêm một tay chống đỡ, cơ thể nhanh chóng bật lên.
Cả người Tả Tiểu Đa lại bày ra tư thế nghênh địch lần nữa, bắp thịt căng thẳng lập tức nhão ra, toàn bộ trọng tâm tất cả đều đặt ở trên hai chân.
Trong mắt Tân Phương Dương cuối cùng cũng chợt hiện lên một chút tán thưởng, cái tên này năng lực thật thật khá!
Ta còn tưởng rằng có thể liên tục đánh hắn nửa tháng cơ đó...
Lại không hề dừng lại, gần như cùng lúc Tả Tiểu Đa vừa mới chuẩn bị tư thế, đả kích như vũ bão lại ập tới.

Nhưng mà lần này, Tả Tiểu Đa tuy còn chưa đến mức lập tức phản kích toàn diện, nhưng không hề bị động, tay chân luống cuống như lúc nãy, đôi mắt bình tĩnh của hắn giống như hồ nước sâu, trái phải chống đỡ công kích của Tân Phương Dương, Tinh Không Bộ dưới chân, dùng một loại cảm giác lưu loát trước nay chưa có diễn dịch đến phong phú đẹp đế lạ thường, giữa lúc thân hình xoay tròn lộn xộn bất ngờ có một loại cảm giác như đang dạo chơi giữa ngân hà.
Rầm rầm rầm...
Cuộc chiến của thầy trò hai người không ngừng phát ra tiếng va chạm, cuối cùng Tả Tiểu Đa lấy thế tiến công càng đánh sự tự tin càng đầy, bỗng nhiên hét một tiếng dài, thân thể lộn một vòng, triển khai đòn phản công bén nhọn nhất, hai năm đấm dùng tư thế một đi không trở lại, gắng gượng công phá thủ đoạn công kích của Tân Phương Dương, từ một thế cục vốn không hề tồn tại một khe hở nào, hung hăng mà đập tới!
Tạo ra khe hở để lách vào, tấn công!
Đôi mắt của Tân Phương Dương co rụt lại. Một chiêu này, thật sự quá là hay!
Thân thể Tân Phương Dương hơi ngửa ra, vào lúc chỉ lùi về sau nửa bước, hai nắm tay cũng đã khóa chặt xu thế tiến công của Tả Tiểu Đa.
Nhưng lần này Tả Tiểu Đa công kích trót lọt, đã khiến cho cả người phấn chấn hẳn lên!
Có thể ép được Tân Phương Dương lui nửa bước, ít nhất Tả Tiểu Đa cũng đã được tính là thắng lợi một trận vĩ đại!
Sau một khắc, Tả Tiểu Đa đã nhân khe hở nhỏ bé đến mức gần như không dừng lại, lại vươn mình tiến mạnh vào lần nữa, Trích Tinh Chưởng hóa thành một hàng bóng mờ nhạt, tiến công rầm rầm!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.