Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 119: Ta còn chưa đánh đủ đâu




“Những thủ đoạn giám sát này cấp độ quá thấp rồi, có thể tốt hơn bao nhiêu so với thời gian giám sát thực chứ?”
Tả Tiểu Đa lắc đầu thở dài.
“Loại điều tra như thế này, đám hung thủ kia não tàn thế nào mới bị bọn ngươi bắt được..."
“Ngoài lỏng trong chặt mới là phương thức tra án cấp cao, haizzz!”
Tả Tiểu Đa một đường đi vào trường, nghênh đón trước mặt chính là vô số ánh mắt đặc biệt khác lạ từ bốn phương tám hướng bản tới, xen lẫn giữa hiếu kì và ngạc nhiên không thể giải thích được.
Dù sao, Tả Tiểu Đa cũng đã dùng sức mạnh của chính mình chặn cửa lớp Võ Sĩ một không để cho học sinh khác đi vào, đặc biệt là các thành viên của lớp đó là 50 người được xưng là ưu tú nhất khối, đây chắc chắn là chuyện hiếm lạ chưa từng có trước đây.
Tả Tiểu Đa cũng không để ý việc này, ngẩng đầu ưỡn ngực sải bước đi vào trong trường học, mấy bước đã đi tới cửa lớp Võ Sĩ một.
Nhìn thấy bên trong bây giờ tổng cộng cũng chỉ có ba bốn người tới, không nói hai lời, đi lên đến nơi liền làm, ba quyền hai cước liền đuổi những người này ra khỏi phòng học.
“Ra ngoài ra ngoài! Bây giờ còn chưa lên lớp đâu, ai cho các ngươi đi vào lớp từ bây giờ hải”
Sau đó tùy ý kéo một cái ghế ra ngoài, ngồi ở trước cửa, bắt chéo chân, phơi mình dưới ánh nắng mặt trời vừa mới mọc, cảm thán từ trong nội tâm nói: “Một ngày tốt đẹp, lại bắt đầu rồi!”

Cùng với thời gian trôi, học sinh của lớp một lần lượt đến lớp, nhưng nhìn tình hình này, tập thể tự nhiên là đứng hình.
“Tả Tiểu Đa, ngươi có thôi đi hay không hả?” Cô gái xinh đẹp bị Tả Tiểu Đa đánh gãy sống mũi hôm qua nhất thời tức giận xông lên chất vấn.
Đến bây giờ vẫn đứng hếch cái mũi nhỏ vẫn còn phải dán băng keo lên, tức chết nàng rồi.
Tả Tiểu Đa ngoài cười nhưng trong không cười lặng lẽ nói: “Chuyện của học sinh thì học sinh nên tự mình giải quyết. Các ngươi đã giải quyết hết tất cả mọi người trong lớp của ta trừ ta ra, chỉ cần giải quyết được ta nữa vậy thì không còn vấn đề gì nữa rồi, nếu như không được, vậy thì chỉ có thể để ta đến giải quyết tất cả các ngươi thôi, lúc đó có thôi hay không, ta nói thì mới tính!”
“Ta chính là ngồi ở đây, nghĩ cách đến giải quyết ta đi, hoặc là các ngươi có thể đợi chuông reo vào lớp rồi mới đi vào, chuyện này đơn giản biết bao!”
Tả Tiểu Đa cười đến mức mặt mày phơi phới: “Cho dù thầy giáo của các ngươi có đến cũng vô dụng thôi, thời gian trước khi lên lớp, là thời gian giải quyết ân oán thuộc về học sinh, chỉ có chúng ta tự mình giải quyết thôi”
Sau khi nghe Tả Tiểu Đa nói một hồi trên trời dưới đất, những thành viên đã đến của lớp một đều vô cùng nhịn nhục.
“Tả Tiểu Đa, rốt cuộc ngươi có biết phân biệt phải trái không hả?”
“Ta không phân rõ phải trái đấy!”
Tả Tiểu Đa ngẩng đầu: “Ta phát hiện phân rõ trái phải thật ra không có ý nghĩa gì, chỉ cần có thể đánh thăng được các ngươi, thu thập được các ngươi, vậy thì cần nói đạo lý trái phải gì gì sao?”
“Mọi người đều là người không nói phải trái, ai cũng đừng nói như mình cao thượng lắm. Nếu như các ngươi biết phân biệt phải trái, vậy thì các ngươi còn chạy đến lớp ta đánh người hay sao?”
Câu nói này kìm lại khiến ngực của tất cả mọi người đều đau.
“Các ngươi đánh người của lớp ta, đương nhiên ta phải đánh trả lại rồi, chuyện này đơn giản biết bao! Nhưng mà các ngươi ra tay trước, ta đánh một lần chưa đã, ta chưa trút giận được!”
“Cho nên ta muốn đánh nhiều lần!"
Tả Tiểu Đa ngồi trên ghế đung đưa chân: “Từ từ mà đợi đi, chờ ta trút giận xong, thì chuyện này coi như bỏ qual”
“Ta tuyên bố!”

Tả Tiểu Đa đứng dậy, thổi phù một tiếng nhảy lên ghế đứng thẳng tắp nói: “Từ giờ trở đi, chỉ cần là người ở lớp các ngươi, ta gặp một lần sẽ đánh một lần, gặp một người sẽ đánh một người!”
“Kính nhờ các ngươi sau này đừng có đòi phân rõ phải trái với tai”
“Lão tử xưa nay không biết phân biệt phải trái là cái vẹo gì hết ái!”
ml thanh này phát ra với tần số Hz cực lớn, khiến bọn họ đinh tai nhức óc.
Lúc này bên ngoài đã có một đám người vây thành một vòng lớn.
Có thầy giáo cũng có cả học sinh, vây lại thành một mảng chỉ chít, nhìn ra thì đã thấy có không dưới mấy trăm người, hơn nữa còn có nhiều người vẫn còn đang chạy về phía bên này.
Trên lầu cao.
Ở sau cửa sổ thủy tinh.
Hồ Nhược Vân và Lý Trường Giang sánh vai đứng thẳng.
Hồ Nhược Vân mang vẻ mặt không biết phải làm sao, mà Lý Trường Giang mang vẻ mặt như là có điều suy nghĩ.
“Thật bất ngờ, tiểu tử này vậy mà lại đột phá đến cấp độ Võ Sư rồi!”
Lý Trường Giang hít một hơi thật dài: “Đây là loại tiến độ tiếp thu gì chứ? Năm ngày trước vừa mới tiến vào lớp. Võ Sĩ, năm ngày sau đã đột phá thăng cấp đến thành Võ Sư rồi?”

Hồ Nhược Vân kinh ngạc một chút: “AI! Hắn đột phá đến cấp Võ Sư rồi?”
“Nếu không thì sao có thể dùng sức mạnh của chính mình mà đánh được thành viên của lớp một chứ? Không, đột phá đơn thuần vừa rồi không thể làm được đến trình độ như vậy, chỉ sợ... chiến lực thực chiến của hắn đã ở trình độ Võ Sư trung cấp rồi.”
Lý Trường Giang hít vào một hơi: “Nhược Vân, người học sinh này của ngươi thật không đơn giản đâu!”
Hồ Nhược Vân nở nụ cười phát ra từ nội tâm: “Tốt quá rồi!"
“Thế này mà tốt sao?” Lý Trường Giang nhìn vợ của mình: “Ngươi nhìn tác phong này của hắn, có khác gì với đám côn đồ lưu manh không?”
“Lời này của ngươi có phải là quá đáng rồi không?” Hồ Nhược Vân phản bác nói: “Nếu không phải vì học sinh của lớp một khinh người quá đáng, lại còn nhục mạ thầy giáo chủ nhiệm của họ, sao Tả Tiểu Đa lại có thể bộc phát trả thù chứ?”
“Chuyện này, lẽ phải rõ ràng là nghiêng về phía của Tả Tiểu Đa, người trêu chọc trước mới là kẻ thấp hèn, câu nói này nói đúng vậy một chút nào.”
“Tình hình phát triển đến ngày hôm nay, sự việc bây giờ cũng không thể nói ai đúng ai sai nữa.”
Lý Trường Giang đau đầu nói: “Vấn đề trọng điểm bây giờ là, Tả Tiểu Đa có lý nhưng không chịu tha thứ, không chịu làm hòa! Hầu hết những người gây náo loạn ngày hôm qua cũng đều đã bị dạy dỗ rồi, nhưng nhìn dáng vẻ của Tả Tiểu Đa bây giờ, sợ rằng chuyện này sẽ vẫn mãi ồn ào, vậy thì lẽ phải chẳng lẽ lại vẫn ở phía hắn sao?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.