Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 114: Không để yên chuyện này




Lúc này, Tả Tiểu Đa trở lại phòng học và được long trọng hoan nghênh với hình thức dành cho anh hùng.
“Tả... Tả ca..” Hai mắt Long Vũ Sinh sáng lấp lánh: “Ngươi ngươi ngươi... ngươi thực sự trâu quá đi! Rốt cuộc là ngươi làm thế nào để làm được chứ...”
Bạn học cả lớp đều hưng phấn đến muốn chết muốn sống, ai nấy cũng mặt mũi hớn hở.
Cơn uất nghẹn này được xả ra quá sảng khoái, quả thực là sảng khoái đến không chịu nổi luôn mà.
Lúc này nghe Long Vũ Sinh hỏi mới tỉnh ngộ lại.
Đúng rồi, trong lớp chúng ta Tả Tiểu Đa cũng chỉ đứng thứ 19 thôi, còn hơi thấp hơn tầm trung nữa, sao. lại trở nên trâu bò như vậy được chứ?
Thế mà một mình áp đảo lớp một người ta luôn.
“Ba ngày nay ta... ha ha ha...” Tả Tiểu Đa bắt chéo. chân, rất là đắc ý nói: “Tham gia một lần đặc huấn của cao nhân ẩn thế, nghe nói do Hoàng đế bệ hạ của Đế quốc Viêm Võ chúng ta an bài, sương sương là vậy đó. Nhân sinh thường gặp chuyện vô thường, các ngươi hâm mộ không hết đâu... Ha ha ha..."
“Xí

Ba mươi lăm ngón tay giữa đồng loạt giơ lên trước mặt hắn.
Mọi người đều tin việc Tả Tiểu Đa tham gia đặc huấn. Cao thủ huấn luyện đặc biệt, thậm chí đẩy huyết chải vuốt kinh mạch linh tỉnh cũng có thể hình dung được, có thể hiểu được. Nếu không biên độ tiến bộ sẽ không lớn như thế.
Nhưng nếu nói là Hoàng đế bệ hạ tổ chức các thứ thì...
Vậy thì ha ha thật.
Thành Phượng Hoàng chúng ta trời cao Hoàng đế xa thật, nhưng Tả Tiểu Đa ngươi cũng phải khoác lác sao cho đúng chứ. Nếu Hoàng đế bệ hạ tổ chức thật, kiểu gì cũng không đến lượt Tả Tiểu Đa ngươi đâu!
Lúc này, Tân Phương Dương tươi cười đầy mặt tiến đến.
“Ngày hôm nay, ta muốn biểu dương các ngươi!” Tân Phương Dương đứng trên bục giảng, mặt cười tươi rói.
“Biểu dương các ngươi, không phải vì toàn bộ các. ngươi đều đứng ra khi Lý Thành Long bị đánh, đây là điều nên làm nhưng không phải là một chuyện đáng để tuyên dương, bởi vì các ngươi vốn là một thể. Cũng không phải vì Tả Tiểu Đa ra mặt đánh người thay các. ngươi, chuyện này cũng là nên làm, nhưng cũng không đáng để tuyên dương.”
“Điều ta muốn khen ngợi là, các ngươi không biết lần này Tả Tiểu Đa đi qua có thành công không, các ngươi đều bị thương trong người, nhưng bởi vì Tả Tiểu Đa đi, các ngươi cũng đi theo.”
“Phần nghĩa vô phản cố này mới là nguyên nhân đáng giá để ta khen ngợi, đáng giá cho giáo viên như ta khắc ghi!"
“Đây mới thực sự là ý nghĩa của đoàn kết! Cho dù là cái dũng của thất phu không hề lý trí, càng không đáng đề xướng, nhưng đây lại là tình đồng đội chân chính! Trong tương lai cho dù các ngươi có lên chiến trường, ta cũng sẽ không lo lắng, bởi vì các ngươi vĩnh viễn sẽ không để đồng đội của mình xông pha chiến đấu một mình!"
“Có thể dạy dỗ học sinh như các ngươi, là thành công của Tần Phương Dương ta, là niềm kiêu hãnh của tai"
“Rất tốt! Lực không bằng người cũng không có gì mất mặt! Nhưng có thể biến lòng khẳng khái cứu nguy. thành hành động, đã đáng để hãnh diện lắm rồi!”
Thần sắc trên mặt Tân Phương Dương rất phấn khởi. “Các bạn nhỏ, ta rất tự hào vì các ngươi!”
“Bây giờ, tập trung chữa thương!”
Tân Phương Dương đi ra ngoài.

Cả lớp lại lâm vào bầu không khí gấp rút chữa thương.
Cứ như vậy trôi qua một khoảng thời gian... Hết tiết rồi!
!" Tả Tiểu Đa đầu tàu gương mẫư xông ra ngoài.
Vừa rồi thầy Tần đã nói rất rõ ràng, ân oán giữa học sinh phải được giải quyết sau giờ học.
Ta là học sinh tốt, đương nhiên phải nghe lời của giáo viên.
Trước cửa lớp một.
Tả Tiểu Đa thảnh thơi tự tại còn cố ý mang một cái ghế qua, cứ ngồi đó như vậy với vẻ đại mã kim đao.
Một người lớp một bước ra, sẽ bị hắn đá về lớp lại.
“Dám bắt nạt Lý Thành Long? Biết Lý Thành Long là ai không? Ngoại trừ việc là người trong lớp chúng ta ra, hắn còn là giáo viên dạy sử do trường học đặc biệt mời đến! Biết cái gì gọi là đạt giả vi sư không? Lý Thành Long chính là đạt giả! Biết cái gì gọi là một ngày làm thầy cả đời làm cha không? Tụi lớp một vô liêm sỉ chỉ có tứ chỉ phát triển như các ngươi chắc chăn không biết, Tả gia ta hôm nay tốt bụng, đại phát từ bi nói cho các ngươi hiểu, cho dù người ta chỉ dạy các ngươi một ngày thôi thì cũng là thầy giáo của các ngươi, càng là người cha suốt đời! Các ngươi ăn hiếp Lý Thành Long, đánh Lý Thành Long, chính là ức hiếp cha của các ngươi. Các ngươi chính là đám con bất hiếu, súc sinh tổn hại danh dự của nhân loại!”
Tả Tiểu Đa ngông nghênh chặn ở cửa, há miệng là phun ra một đống đạo lý, lý lẽ hùng hồn, tràn đây đạo lý.
“Suy nghĩ lại xem các ngươi đã làm gì. Chẳng những đánh cha của các ngươi mà còn nhục mạ giáo viên của cha các ngươi, lại còn dây dưa không bỏ đuổi tới lớp chúng ta đi đánh cả lớp, đánh toàn bộ sư thúc sư bá sư cô sư dì sư đại gia luôn!”

“Các ngươi đây là hành vi gì thế, các ngươi đây là khi sư diệt tổ, điên cuồng mất trí!”
“Phản! Thật là phản rồi!”
“Giờ Tả gia ta giáo huấn các ngươi, là đang thanh lý môn hộ, tránh cho mai sau các ngươi khiến sư môn hổ thẹn, gieo hại thương sinh!”
“Tên Trình Phương Chí kia, ra đây mau, Tả gia muốn tâm sự chuyện nhân sinh với ngươi, bàn về lý tưởng, thuận tiện chỉ cho ngươi một lối đi mới. Chứ loại người có hành vi tổn hại nhân luân, khi sư diệt tổ, điên cuồng mất trí như ngươi, trong xã hội này đã không còn nhiều công tác thích hợp ngươi nữa rồi.”
Tập thể học sinh lớp chín ở phía sau hắn hô lên: “Trình Phương Chí, lăn ra đây!”
“Đàm luận nhân sinh, đàm luận lý tưởng!” “Lão đại của ta tìm ngươi!” Trình Phương Chí nào dám đi ra chứ.
Đối mặt với một tên hung tàn như vậy, thực lực lại càng khủng bố nữa, đừng nói là đang bị trọng thương, cho dù tất cả hoàn hảo, cường kiện như thường, Trình Phương Chí cũng tuyệt đối không dám bước ra.
Từng học sinh hạt giống của lớp một đều có vẻ mặt khuất nhục, hai mắt gần như sắp phun ra lửa.
Đột nhiên một đoàn người bùng nổ, mười mấy người đồng thời vọt ra, nhưng bây giờ Tả Tiểu Đa tay nhanh mắt lẹ vô cùng, Tinh Không Bộ dưới chân như đang ngao du trên không, thân thể di động theo một quỹ tích huyền dị, bịch bịch bịch bịch bịc



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.