Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 112: Quấy rầy rồi ta sế còn quay lại




Học sinh đánh nhau là chuyện bình thường, mà học sinh của mình lại đánh cả đám học sinh của Tần Phương Dương thảm hại thế kia, cũng làm cho lòng hắn thầm sảng khoái không thôi.
“Cũng không có chuyện lớn gì, chỉ là nghe nói cha hắn đã chết.”
Tả Tiểu Đa cười tủm tỉm nói: “Ta vừa mới nghe nói cha của Trình Phương Chí đã chết, cảm thấy đây là tin tức quan trọng cần báo cho hắn biết, cũng mong hắn nén bi thương.”
Lời của Tả Tiểu Đa còn chưa dứt, một thiếu niên ngồi ở vị thứ hai lập tức đứng lên, sắc mặt cũng trở nên khó coi: “Cha ngươi mới chết! Cái tên Tả Tiểu Đa kia, ngươi đến tìm chết đúng không?”
Tả Tiểu Đa nghe vậy thì rất tức giận, hắn mỉa mai trả lời lại: “Sao ngươi lại nói như thế, ta có ý tốt đến thông báo cho ngươi, ngươi không nói cảm ơn được một câu thì cũng thôi, sao ngươi lại còn nguyền rủa ta hả? Ngươi thế này, nhân phẩm thực không ra gì!”
“Ý tốt?” Trình Phương Chí cười mỉa một tiếng.
Tả Tiểu Đa không chút hoang mang lấy điện thoại di động ra, mở khóa màn hình, chỉ vào một tin nhắn ở trên điện thoại: “Nhìn này, nghe nói cha của Trình Phương Chí đã chết? Ta cũng không nói lời vô căn cứ, là nói nguyên văn lại, một chữ cũng không sai”
Tả Tiểu Đa giơ điện thoại di động lên trước mặt: “Nhìn xem, tất cả mọi người đều xem, có phải là nội dung này không? Ta nhận được một tin nhắn như vậy, trong lòng lo lắng, xuất phát từ tình cảm bạn học nên mới lại đây thông báo một tiếng, thế mà Trình Phương Chí ngươi lại mở mồm mắng ta, còn muốn nguyên rủa người nhà của ta, đây là đạo lý gì? Thầy giáo này, học sinh ngươi dạy thật là phẩm chất không ổn, ngươi cứ nhìn thế mà không quản à?”
Trùng hợp thế nào mà ngón tay của Tả Tiểu Đa đè đúng chỗ tên người gửi, chỉ lộ ra nội dung tin nhắn, hắn nhanh chóng đưa qua cho cả lớp nhìn, sau đó lập tức nhét lại vào ngực rồi cười tủm tỉm nói: “Bạn học Trình Phương Chí, mục đích ta đến đây rất đơn giản, chính là nói cho ngươi biết cha ngươi đã chết, nén bi thương nhat”

“Ta đánh chết ngươi!”
Chuyện này bảo Trình Phương Chí kiềm chế kiểu gì, hắn lập tức nhảy dựng lên, vọt người giữa không trung, một cước xen lẫn tiếng gió sắc bén đá về phía đầu Tả Tiểu Đa.
Chỉ lấy một kích này của Trình Phương Chí mà nói thì quả thật không thể khinh thường, mặc dù là ba người đứng đầu lớp 9 Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú và Dư Mặc Ngôn cũng không dám đối đầu trực diện với một chiêu thế này, chỉ cần không cẩn thận là sẽ bị thua ngay tại chỗt
Nếu đổi lại là Tả Tiểu Đa trước khi tham gia đặc huấn, thì có lẽ cũng không chắc có thể tránh được một kích này!
Nhưng Tả Tiểu Đa của hiện tại căn bản không sợ.
Đầu tiên hắn kinh hãi kêu lên: “Đánh người rồi.
Sau đó dù tình huống cấp bách nhưng hắn vẫn ung dung hạ thắt lưng xuống với tư thế đứng tấn tiêu chuẩn, tiếp theo cơ thể khẽ động, vặn người sang một bên rồi tung một quyền ứng chiêu, vậy mà lại là ra sau nhưng đến trước, sức lực mạnh như búa sắt đấm vào bụng Trình Phương Chí.
Một đấm này, quả thực là quá kỳ diệu!
Trần Chí Phương đang ở không trung, trúng phải quyền này, đôi mắt hắn trố ra, chỉ cảm thấy ruột gan như đứt từng khúc, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
“Móa, lại còn ra ám chiêu đánh lén ta! Quả là hạ lưul”
Tả Tiểu Đa làm như lửa giận bừng bừng, đá vào mặt Trình Phương Chí một cước như vũ bão. Một cước này vừa mạnh vừa nhanh, từ nãy Trình Phương Chí đã bị đánh đến xót ruột xót gan, đã bối rối luôn rồi, sao có thể tránh được.
Cả người bay lộn nhào ra ngoài.
Cho đến khi rầm một tiếng đụng vào vách tường,
Trình Phương Chí đã sớm mất đi tất cả ý thức, cứ như vậy dựa vào vách tường chậm rãi trượt xuống, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
“Hản tới chính là để quấy rối, để trả thù! Mọi người cùng tiến lên, đánh hắn!”
Cũng không biết là nữ sinh nào hét lên như vậy.

Còn chưa dứt lời, vài nam sinh đã dẫn đầu xông lên.
Chỉ tiếc hành động của họ vẫn chưa đủ nhanh, ít nhất là không nhanh bằng Tả Tiểu Đa. Nắm đấm của Tả Tiểu Đa rơi như mưa xuống người mấy học sinh kia, đôi chân lại lần nữa luân phiên giống như lốc xoáy.
Rầm rầm rầm...
Một người lại một người học sinh bị hắn đá bay ra ngoài như bao cát, tất cả đều rập khuôn theo Trình Phương Chí.
Ngay giây phút các học sinh ở lớp một tức giận xông lên, Tả Tiểu Đa thậm chí cảm thấy Tham Lang Chỉ Tâm nóng rực lên!
Trong lòng cảm thấy lạ lùng!
Lễ nào...
“Ha ha ha ha..." Tả Tiểu Đa cười to: “Lớp một các ngươi đúng là trâu bò thật, nói lý không lại thì bắt đầu hô †o gọi nhỏ đúng không, với Lý Thành Long của lớp chúng ta cũng vậy, giờ với ta cũng thế? Lúc trước các ngươi đánh mọi người trong lớp chín trừ ta ra, nhưng ta còn chưa bị đánh cơ mà. Bạn học tốt trong một lớp thì phải có đánh cùng đánh, bị đánh cùng chịu chứ, giờ hãy làm ngay luôn đi, lên đây mà đánh ta nè!”
“Các ngươi không đánh ta một trận, một là không công bằng, hai là khiến lòng ta không thoải mái đó!”
Tả Tiểu Đa vừa nói vừa ra tay. Lấy thực lực tu vi bây giờ của hắn, căn bản là toàn bộ lớp một không qua nổi một hiệp. Người hắn chặn ở cửa giống như một trụ đá giữa dòng vậy, tới một người bay một người, tới hai người bay một đôi, đúng là làm người đổ rạp, uy phong bát diện mà!
Tất cả quyền cước đều vừa mạnh vừa tàn nhẫn. Dù là nam hay nữ, tất cả đều bị đánh mạnh tay cả, hoàn toàn không có ý thương hương tiếc ngọc hay phân biệt đối xử trong đầu.

Đúng lúc này một nữ sinh có dáng dấp xinh đẹp xông lên, bị Tả Tiểu Đa túm lấy mái tóc dài rồi lập tức nhấn xuống, đập vào một bên đầu gối của nàng. Khuôn mặt xinh đẹp kia nhất thời biến thành một mâm máu loãng, sau đó nàng đã bị một cái chân khác đá bay ra ngoài.
Sống mũi bị gãy luôn rồi. Sống mũi của Vạn Lý Tú bị đánh gãy. Giờ Tả Tiểu Đa
cũng muốn làm y như vậy, tìm người xinh đẹp nhất trong lớp các ngươi, cũng đánh gấy một cái!
Tả đại gia chưa bao giờ biết chịu thiệt là gì! “Bây giờ là lúc các học sinh luận bàn với nhau!”
“Theo quy định của trường học, trong lúc các học. sinh luận bàn, giáo viên không được nhúng tay!”
Thấy thầy giáo cao gầy kia rất tức giận, định làm gì đó, Tả Tiểu Đa cao giọng hét to: “Đây là quy tắc!”
Vừa nói to vừa ra tay không chút thương tiếc.
Lại chớp mắt đá ra một phát, một thiếu niên miệng phun đầy máu bay vèo ra ngoài. Tát một cái, một nữ sinh tóc tai bù xù quay năm sáu vòng ngay tại chỗ rồi mới ngã quy.
“Cả đám các ngươi cứ làm bộ làm tịch, mắt cao hơn đầu, hếch mũi nhìn người, ta còn tưởng các ngươi t: giỏi đến đâu, hóa ra cũng chẳng hơn gì. Len lén lúc Tả gia ta không ở đây lại dám chạy qua bắt nạt lớp của ta, giờ là lúc thanh toán nợ nần rồi đấy!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.