Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 107: Trả thù đã xảy ra chuyện




“Đó chính là một đám chuyên lừa gạt tình cảm...Ỷ vào mấy đồng tiền mà muốn làm gì thì làm...”
“Mấy phú nhị đại này thật sự là không đáng tin...”
“Nhiều nhất chỉ là đẹp mã chút thôi, nhưng khẳng định là không đẹp trai như ta. Còn lại chỉ là một bụng tâm địa gian xảo, đây đầu đều là nam trộm nữ dâm... Mấy phú nhị đại này...”
Tả Tiểu Niệm đi ở phía trước, Tả Tiểu Đa theo sau lải nhải, cả đường nói đến miệng khô lưỡi khô nước miếng tung tóe...
Cuối cùng. “Ta đã cân nhắc cả rồi, ngươi yên tâm.”
Tả Tiểu Niệm nói: “Nếu ngươi thật sự lo lắng, đến lúc. đó ngươi có thể đi cùng với ta.”
Tả Tiểu Đa nghe vậy lập tức phấn chấn nói: “Được được được! Đến lúc đó ta giả trang làm bạn trai hoặc hôn phu của ngươi, chúng ta diễn một chút, để cho tên chết tiệt đó hết hy vọng!”
“Ngươi nghĩ hay nhỉ!" Gương mặt Tả Tiểu Niệm cười đến thơm phưng phức, vừa giận vừa vui liếc hắn một cái: “Nếu Mộng Trầm Ngư không biết ngươi thì còn có thể, đáng tiếc...
“Hừ, ta đã nói Mộng Trầm Ngư kia không phải là người tốt gì mà! Lại có thể bạo tay như vậy, trắng trợn lộ liễu mà dẫn mối cho anh của nàng...” Tả Tiểu Đa nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng.
“Bộpt" Một cái đập lanh lảnh vào đầu.
Tả Tiểu Niệm cười giận dữ: “Dẫn mối... Ngươi xem chị của ngươi thành cái gì?”
Ta sai rồi ta sai rồi... coi cái miệng này của ta... Tả Tiểu Đa giơ tay lên, nhẹ nhàng đánh hai cái lên miệng mình, trơ mặt ra nói: “Ta xem chị Niệm Niệm là tiên nữ nha... hì hì...”
Khuôn mặt Tả Tiểu Niệm bình tĩnh không nói lời nào.

Đôi mắt Tả Tiểu Đa xoay chuyển, để sát qua: “Gâu gâu gâu... đừng giận mà gâu gâu gâu...
“Ha ha ha...”
Tả Tiểu Niệm bị làm bất ngờ không kịp đề phòng, nhất thời suýt chữa nữa cười không ra hơi.
Chuyện này làm Tả Tiểu Đa cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Bắt đầu từ lúc có được câu nói “đến lúc đó dẫn ngươi theo” kia của Tả Tiểu Niệm, Tả Tiểu Đa đã cảm giác hình như mình đã trở thành Đại tướng quân vừa đánh thắng một trận lớn. Quát một tiếng vênh váo tự đắc, khát vọng được thõa mãn, hăng hái, không ai so được, cái đuôi cũng sắp.
vểnh lên trời rồi.
Nhìn đến cái vẻ mặt vui vẻ của hắn, Tả Tiểu Niệm liếc cái xem thường, thản nhiên nói: “Cấu Đát.”
“Hả?” “Nghe nói...” Tả Tiểu Niệm quay đầu lại, vẻ mặt u ám: “.. Nghe nói chị của ngươi bị bại não à? Đầu có khuyết tật”
Một câu hỏi này giống như tiếng sét giữa trời quang chính xác bổ lên đỉnh đầu Tả Tiểu Đa, cảm giác đầu váng mắt hoa vào lúc này quả thực khó có thể hình dung!
Tả Tiểu Đa suýt nữa thì đặt mông ngã xuống đất.
Cảm giác phấn chấn vừa nấy lập tức biến mất, chỉ thất hồn lạc phách mất hết hồn vía...
Trong đầu toàn là hai chữ: Xong rồi! Xong rồi xong rồi...
Thấy sắc mặt khó chịu của Tả Tiểu Niệm, Tả Tiểu Đa cẩn thận bắt đầu nịnh hót: “Ai nói chị của ta có khiếm khuyết, chị của ta vừa thông minh vừa đẹp gái lại mạnh mẽ lại trí tuệ... Ngươi đây là nghe ai nói? Ta phải đi tìm hắn tính sổ! Đi ngay bây giờ luôn!”
Nhẹ nhàng tát mình một cái, chợt lén nhìn Tả Tiểu Niệm.
Tả Tiểu Niệm hừ một tiếng, lạnh lùng không biến sắc.
“Nhìn dáng vẻ này chắc là không muốn truy cứu rồi?” Tả Tiểu Đa thoáng yên tâm trong lòng.
Hình như tâm trạng của chị Tiểu Niệm lúc này rất là tốt luôn...
Mệt rồi mệt rồi...
“Ta sẽ không tha thứ cho ngươi!” Sắc mặt Tả Tiểu Niệm rất lạnh.
“Ta.." Tả Tiểu Đa giương mắt.
“Trừ khi ngươi làm thế này..” Hai mắt Tả Tiểu Niệm Xoay tròn.
“Thế này?”

“Ta muốn cưỡi ngựa!”
Tả Tiểu Niệm chu môi: “Phạt ngươi!”
“Được nha ~!" Tả Tiểu Đa đang lúc chột dạ đuối lý, nghe thấy mức độ trừng phạt lại nhỏ bé như vậy, quả thực là không giống trừng phạt, nhất thời tâm hoa nộ phóng, vô cùng sảng khoáng đáp ứng.
Tả Tiểu Niệm vung tay lên, giống như đại tướng quân, tư thế rất là hiên ngang: “Thiên lý mã của ta ở đâu?!"
“Hííí..." Tả Tiểu Đa phối hợp hí dài một tiếng, lắc đầu vẫy đuôi đi tới, hai tay cong lại làm vẻ ngựa chiến đứng thẳng lên, hai chân đạp đạp mặt đất.
Nữ tướng quân lưu loát phóng người lên ngựa, tiện †ay vỗ mông Tả Tiểu Đa, yêu kiều quát một tiếng: “Đi!”
“Hííi... Lộp cộp lộp cộp lộp cộp...” Miệng Tả Tiểu Đa bắt chước tiếng vó ngựa đang chạy, Tả Tiểu Đa làm ngựa chiến chở nữ tướng quân đi nhanh như tên bắn, nhất ky tuyệt trần.
Thấy Tả Tiểu Đa cõng Tả Tiểu Niệm chạy vào nhà, lại có hí một tiếng làm ra vẻ ghìm ngựa, trên trán Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình đều có mấy vạch đen chảy xuống, cạn lời.
“Hai đứa mấy tuổi rồi hả?”
Ngô Vũ Đình giận dữ quát: “Hai đứa thực sự là càng lớn càng kỳ cục, có phải lại ngứa đòn không hả?”
Hai chị em ngoan ngoãn đứng đấy cúi đầu nghe mắng. Hai người có nằm mơ cũng chẳng ngờ được, giờ đã tám giờ sáng rồi, tại sao cha mẹ đều ở nhà?
Theo bình thường thì, không phải họ đã đi ra ngoài †ừ sớm rồi sao...
“Đàng hoàng chút cho ta.” Tả Trường Lộ hừ một tiếng: “Chờ về rồi tìm các ngươi tính sổ, Tiểu Đa! Buổi chiều đến trường đi!”
Hai người bọn họ vốn đang chờ con trai con gái trở về, giờ thấy chúng nó bình an trở lại, lập tức yên tâm. Sau đó lại nghĩ Tả Tiểu Đa phải đặc huấn ba ngày, chắc chăn đã mệt muốn chết, đương nhiên sẽ không nóng lòng thu thập hai người.
Cứ để cho chúng nó giảm xóc cái đã, nghỉ ngơi chút rồi nói tiếp.

Nhìn cha mẹ mình thế mà lại sấm to mưa nhỏ mà đi như vậy, hai chị em không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau, đều thấy đối phương đang dùng tay võ ngực, đồng thanh nói: “Làm ta sợ muốn chết...”
Tả Tiểu Đa ho nhẹ một cái, quay mặt đi.
Chính mình vỗ thì cũng thôi, Tả Tiểu Niệm lại giống như vỗ vào thạch rau câu vậy...
“Khụ khụ khu...”
Tả Tiểu Đa theo bản năng nuốt nước bọt cái ực. “Ta đi siêu thị...”
“Làm gì?”
“Mua chút thạch rau câu về ăn.”
“Chỗ của ta có, ta cho ngươi ăn.”
Một câu của Tả Tiểu Niệm suýt thì làm máu mũi Tả Tiểu Đa phun trào, máu phun ra năm bước.
Đi vào phòng.
Cảnh tượng đập vào mắt lúc này khiến hai người Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm đều trợn má há miệng.
Sau khi nhiều lần xác nhận trong phòng Tả Tiểu Đa đúng là có thêm một chiếc giường đôi bằng gỗ rộng thiệt rộng, mặt hai người bắt đầu nghệt ra, không biết có phải đang nằm trong giấc mơ hay đi nhầm phòng không?!
Mười lăm phút sau, dường như Tả Tiểu Niệm nghĩ tới điều gì, cả khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên, đưa tay đè thẳng khuôn mặt còn có hơi ngờ nghệch của Tả Tiểu Đa lên giường, cả giận nói: “Ngươi ngủ của ngươi đi, ta cũng phải đi về ngủ.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.