Khuyết Ấn/Dương Bình Nhi - Quyển 3: Giải Mã Rừng Ma

Chương 6: Chạm tới đáy tim




Cổ chân tôi đột nhiên nhói đau vì bị siết chặt.


"Không được phép tự ý rời bỏ ta!"


Giọng Thái tử bất chợt vang lên khiến tôi bừng tỉnh. Toàn thân tôi như bị trúng sét sau giọng nói quen thuộc ấy. Thể xác tôi giật nảy lên một cái, nhưng vẫn chưa thể tự chủ bởi linh hồn đã thoát ra gần hết, hiện thành Cái Bóng ma quái, chỉ còn phần cổ chân là bị giữ lại. Cổ chân Cái Bóng và tôi đang bị một sợi dây lớn siết chặt. Sợi dây này được kết lại bởi ba sợi xích to nhỏ khác nhau và có ba đầu mút tròng sang; một là từ tay Thái tử, còn hai đầu xích nữa thì từ hai người khác đứng lẩn khuất trong bóng tối.


Cái Bóng vẫn cực lực vùng vẫy. Nó ré lên những âm thanh ghê rợn, vẻ mặt đầy đau đớn. Nó trừng trừng mắt nhìn về phía chân rồi há ngoác cái miệng như hố đen ma quái mà gào rú liên hồi. Tôi đoán, nó đang buông những lời thóa mạ kẻ đang làm phép xiềng xích nó, không cho nó rời khỏi thể xác. Từ cái miệng ngoác rộng chòi ra hai cái răng nanh nhọn, cong, và dài. Hai cánh tay nó dài ngoằng ra đầy móng vuốt. Giọng nó khàn đặc, nghe đầy quỷ dị. Toàn thân nó uốn éo liên hồi như vết dầu loang trên mặt nước, phóng lên phóng xuống nhưng rồi cũng bị thu về vị trí cũ bởi chân đang bị xích lại bằng pháp lực của Thái tử. Đôi ba chỗ trên thân Cái Bóng đang tan dần tạo thành nhiều lỗ hõm méo mó. Thấy thân thể mình như vậy, vẻ mặt Cái Bóng từ giận dữ chuyển sang hoảng sợ, đôi mắt trợn ngược dần híp lại, đọng trên khóe mắt là vài giọt nước, vừa trôi ra là cũng tan ngay vào không khí. Cái Bóng thôi không gầm gào nữa, giọng nó chỉ còn nhiều tiếng hức hức rời rạc, nỉ non và thê lương. Khó chịu hơn là Cái Bóng lúc này đang mang hình dạng Sisi Beled có răng nanh và móng vuốt, đôi mắt đen đặc... Và, nó đang thể hiện mình như một đứa trẻ mười hai tuổi bị bỏ rơi, vô cùng đáng thương.


"Quay lại ngay!" Giọng Thái tử nghiêm khắc ra lệnh.


Tôi chợt nghĩ, Thái tử thật ngang ngược, cái việc ra lệnh cho linh hồn vượt quá quyền hạn của cậu ta tới cả nghìn năm ánh sáng ấy.


Cái Bóng biến sắc. Nó giang đôi tay đầy móng vuốt lên tát Thái tử, nhanh đến nỗi những vệt máu tươi được kéo dài ra trong không trung, mảnh như những sợi chỉ đỏ. Thái tử mặt nghệt ra, không phản ứng kịp. Cậu ta bần thần nhìn Cái Bóng nhưng tay vẫn nắm chặt sợi xích đỏ rực trong tay mình. Mấy nhát cắt rất mảnh dần hằn lên trên má cậu ta và rỉ ra chút máu, có điều, chúng chỉ là những vết cào nhẹ.


Thực tế, những vệt máu tươi được kéo dài trong không khí và mảnh như sợi chỉ đó mới là loại ám khí định tấn công Thái tử, Cái Bóng đã nhìn ra chúng. Nó đã hành động tự phát để bảo vệ Thái tử. Chính nó cũng không hề nhận ra điều này. Và cũng không ai có thể tưởng tượng được một linh hồn thấp kém có thể chặn được loạt ám khí độc nhất ấy - Một loại ám khí có thể hủy hoại cả người sống và linh hồn.


"Lại đây với ta!"


Thái tử lạnh giọng yêu cầu nhưng Cái Bóng vẫn yên vị. Thân thể nó cứ lửng lờ giữa không trung, biểu cảm bất định.


"Sao lại bảo vệ ta khi em muốn bỏ đi? Chẳng phải ta chết thì em sẽ thoát khỏi thân xác kia và bay đi sao?" Thái tử dần thả lỏng sợi xích trên tay. Như vậy Cái Bóng cũng cử động dễ dàng hơn.


Nhưng, Cái Bóng lại có chút biến sắc khi thấy sợi xích đang tuột dần. Sợi dây pháp lực níu giữ linh hồn tôi với thể xức được kết lại bởi ba sợi xích, nếu một trong ba không còn trong 'sự kết nối' nữa thì chuyện gì sẽ xảy ra, Cái Bóng sẽ hoàn toàn thoát xác, và tôi sẽ chết? Đến cả tôi cũng không nghĩ Cái Bóng, mang gương mặt của Sisi Beled, có thể làm ra vẻ biểu cảm hụt hẫng đó.


"Ta cần người con gái này..." Thái tử chậm rãi nói và chỉ về phía tôi "nhưng phải nguyên vẹn linh hồn và thể xác."


Thái tử thả lỏng sợi xích ra tiến đến gần Cái Bóng. Cái Bóng có hơi rụt người lại.


"Ta tuyệt đối không bỏ rơi cô ấy." Thái tử càng nói chậm hơn.


Ngẫm lại thì tên này thật ranh ma. Cậu ta nói không bỏ rơi tôi thì có nghĩa cậu ta không thể chết và tôi cũng thế. Cậu ta nói cần tôi nguyên vẹn linh hồn và thể xác thì có nghĩa là cậu ta cần cả Cái Bóng dị hợm trước mặt cậu ta nữa. Như này thực là vừa đe dọa vừa xoa dịu, vừa hay, cũng làm khó Cái Bóng rồi.


"Nếu em muốn đi, dù là đi bất cứ đâu, thì cũng phải là đi cùng ta." Thái tử chìa tay đón Cái Bóng, ánh mắt đầy cương quyết.


Cái Bóng bàng hoàng nhìn Thái tử, nhưng nó chưa kịp suy nghĩ thì một loạt vệt máu tươi phóng tới, nhắm trúng Thái tử. Nếu đây là phim tình cảm thì sẽ có cảnh Cái Bóng, linh hồn của tôi lao ra đỡ trọn ám khí để cứu nam chính. Ấy nhưng mà đây không phải phim tình cảm, tôi cũng không đời nào chết thay cho kẻ khác, hoặc để kẻ khác phải chết thay mình. Linh hồn tôi cũng vậy. Cái Bóng chồm lên, gào rú một tiếng ghê rợn rồi nó lao thẳng vào tôi. Thân thể tôi giật tung lên, bật khỏi bệ đá, kéo theo cả ba sợi xích và những người đang nắm nó...


(...)


Tai tôi ù đi vì nghe rất nhiều tiếng gọi. Cả người như đang bị giằng xé dữ dội. Tôi cố mở mắt để định hình.


Có điều, người mà tôi nhìn thấy khi vừa mở mắt lại không phải là Thái tử. Oái oăm thay, người đó là cái tên tôi không muốn gặp nhất, Kỳ Hương Vương. Gã đang đứng lù lù trước mặt tôi, lẫn trong đám trẻ mắt đen với làn khói trắng đục cuộn quanh, mùi hương trầm quen thuộc với chút nhiệt lượng tỏa ra. Gã đứng im tại chỗ, chằm chằm nhìn tôi, vẻ mặt đầy bực bội. Gã không để tâm tới đám trẻ ranh đang thi nhau đạp lên đầu tôi, chỉ đứng yên, cau có nói:


"Thật là ngu ngốc khi hành động liều lĩnh như vậy." Rồi gã đá vào người tôi một cái, giọng càng tức tối hơn. "Ngu ngốc nhất trên đời."


Cái chân thô bạo của hắn mờ ảo thật, tôi không nhận ra nó lẩn khuất trong đám khói. Tôi cũng không thể phản kháng lại Kỳ Hương bởi thần chí còn đang mơ hồ, dù cú đá vừa rồi rất mạnh. Linh hồn tôi vẫn còn lảng vảng, chưa nhập xác hoàn toàn.


Kỳ Hương bĩu môi, miệng không ngừng làu bàu:


"Ngươi đâu giống kẻ biết hi sinh vì người khác. Suýt chút nữa ngươi đã bị xuất vong rồi. Nếu gã điên kia không tới kịp..."


Tôi mơ hồ thấy đám trẻ mắt đen Việt Nam quanh tôi đồng loạt biến mất, thế vào đó là mấy đứa trẻ hoàn toàn khác. Năm đứa trẻ trạc mười tuổi, đồng đều nhau, đi chân đất, mặc trang phục của bộ tộc nào đó thời Việt Quốc, tóc bết cứng thành nhiều lọn, gương mặt thất thần và đôi mắt tất cả chúng thì một màu tối đen. Toàn thân chúng bị thương nhiều chỗ, vết nào vết nấy đều rất sâu và mảnh.


Tạm bỏ qua đám trẻ lạ hoắc này, tôi lảo đảo ngồi dậy, liếc nhanh xuống cổ chân mình, trên đó vẫn hằn nguyên nốt xích đã tím bầm lại. Gã điên mà Kỳ Hương nhắc đến có vẻ như đã khá thô bạo khi níu giữ linh hồn tôi. Trên người tôi Phụng Xà Tiễn đã bị lôi ra gần hết, chỉ còn bám lại đầu mũi tên dưới lớp thịt đã liền lại. Và trăm phần trăm là tôi đang nửa nằm nửa ngồi dưới đất, cạnh cái bệ đá khó hiểu có khắc hình hai trăng khuyết lồng vào nhau trong căn nhà gỗ có kết giới của Tây Sương Vương. Khung cảnh trên đồi Đà Lạt thế kỷ XX đã hoàn toàn bị xóa sạch. Tôi liếc sang đám khói trắng cuộn quanh người Kỳ Hương đang loang lổ màu đỏ lẫn với mùi máu, cộng với cái vẻ mặt như đang chịu đựng đó thì chứng tỏ gã đã bị thương. Rồi tôi đổ ánh mắt về phía mấy đứa trẻ xuất hiện trong căn nhà, cảm giác đầu tiên khi vừa tập trung vào chúng giống như nhìn vào mắt quái thú hung dữ vậy.


"Đừng nhìn thẳng vào mắt chúng như vậy, chúng sẽ móc mắt ngươi đấy." Kỳ Hương lạnh giọng, hơi nghiêng người. Y có vẻ như muốn tiến tới gần tôi, nhưng vì lý do nào đó lại dừng lại. Câu nói này của y giống hệt Ngô Thông, rốt cuộc bọn họ đang muốn cảnh cáo tôi chuyện gì mới được. 'Chúng' mà bọn họ nhắc tới là muốn ám chỉ mấy đứa trẻ đang vây quanh tôi sao? Và cơ thể tôi sao lại như đang bị cào xé thành trăm ngàn lát thịt mỏng vậy?


Tôi không nghĩ nổi chuyện quái quỷ gì đang xảy ra nữa, là thực hay là mơ cũng chịu, chỉ biết co quắp, ôm lấy bụng, cố trườn khỏi bệ đá thì đột nhiên bị ai đó bế thốc lên. Không khó để nhận ra người này, ngoài cậu ta ra không ai ngang nhiên làm vậy với tôi cả.


Thái tử cắp chặt lấy tôi, nhanh chóng đưa tôi rời khỏi bệ đá quái gở, nhưng hành động có hơi thô bạo. Lúc này tinh thần tôi vẫn chưa được tỉnh táo cho lắm, chỉ nghe được nhịp tim hỗn loạn của Thái tử và mùi lá thuốc rất đậm tỏa ra khắp người cậu ta.


Thái tử di chuyển có vẻ chậm rãi, nhưng cậu ta kẹp tôi chặt cứng. Cậu ta có nói mấy câu với ai đó, vậy mà tôi nghe không hiểu gì hết, kiểu như không chữ nào lọt tai tôi được ấy. Sức vóc này, hơi ấm này chắc chắn là Thái tử, không thể là ảo ảnh, cũng không phải do tôi tưởng tượng ra. Chết tiệt! Tôi không phân biệt nổi mình đang ở thời đại gì, Thái tử có phải là thật không và tại sao cậu ta có thể xuất hiện trong Nhà Lớn khi kết giới của Tây Sương Vương mạnh như vậy.


Nhưng Kỳ Hương thực sự đang ở đây, ngay trước mặt tôi, với ánh mắt vô cùng đe dọa. Y thấy rõ là sẽ không nhượng bộ cho bất kì động thái nào của tôi, bất kể tình trạng tôi có tồi tệ đến mức nào. Bất giác, tôi quàng chặt lấy cổ Thái tử để cậu ta di chuyển dễ hơn, chúng tôi phải chạy đi đâu thật nhanh trước khi bị Kỳ Hương tóm được. Bộ dạng tôi lúc này không khác bị 'ngáo đá' là mấy. Tôi dám cá là mặt mình đờ đẫn lắm, thân thể cứ như con đỉa phải vôi, không sao tự chủ được. Mắt tôi bị phủ toàn màu trắng toát, không nhìn được nữa. Thái tử liền ghé tai tôi thì thầm:


"Đừng sợ... Có ta đây. Đừng sợ. Chút nữa hoàn hồn rồi thì tinh thần nàng sẽ khá hơn thôi."


Tôi còn nghe thấy ai đó léo nhéo rất gần nhưng nghe không ra là họ nói gì. Thái tử cũng trả lời lại rất quả quyết. Sau đó còn có giọng nữ chen ngang, ra vẻ khá gấp gáp và bất an. Thái tử chỉ hừ lạnh mà không thèm trả lời nữa. Giọng nữ càng gần hơn, rành mạch hơn, hình như còn cố ý chạm vào người tôi. Bàn tay cô ta như dùi cui điện vậy, vừa chạm nhẹ là khiến người tôi giật đùng lên một cái. Thái tử nghiến răng kèn kẹt, điệu bộ khá bực bội nhưng không sẵng giọng quát nạt. Giọng nữ lại đôi co khẩn trương hơn, rồi còn giọng nữ khác nữa chen ngang, cứ thế làm náo động đầu óc tôi. Phía bên trái tôi còn có hai người nào đó nữa không phải Kỳ Hương cũng đang rất hùng hổ tranh luận. Trong căn nhà bỗng chốc huyên náo bởi nhiều người lạ mặt hơn tôi nghĩ. Kì lạ là, ngoài Kỳ Hương ra, tôi đều không nhìn và nghe rõ được bất cứ cái gì. Thái tử cứ đung đưa người như thể đang chật vật với thứ gì đó, thi thoảng lại vỗ nhẹ vào lưng tôi. Dường như, vài người khác đang cố lôi tôi ra khỏi Thái tử, tay bọn họ đều tích điện, chỉ muốn nướng chín tôi thôi. Mấy lần tôi suýt bị tách khỏi Thái tử. Càng vậy thì tôi càng ôm chặt Thái tử hơn. Ngoài hơi ấm từ cơ thể này, tôi không thể chịu nổi bất kì loại 'khí sống' của ai nữa cả.


Kỳ Hương nãy giờ nhíu mày liên tục. Y thở hắt ra rồi nói mấy câu Loạn Ngôn. Mọi từ ngữ trong câu đều bị y cố ý đảo lộn hết cả. Chắc chỉ những kẻ đang bị ngáo đá như tôi mới có thể nghe ra được. Giọng của y cứ văng vẳng trong đầu tôi mất vài phút. Y đang nói với tôi rằng sau khi Ngô Thông rời khỏi thì có năm đứa trẻ lạ mặt đột nhập vào căn nhà kết giới của Tây Sương Vương, chúng dùng Ngân Sa Mê Dược để hạ thủ tôi và cố ý tước đoạt Phụng Xà Tiễn. Nhưng mà, Phụng Xà Tiễn, ngoài người đã đâm tôi thì không ai có thể rút ra, bởi Thái tử ranh mãnh đã dùng nó để đặt lời nguyên lên tôi, vừa để bảo vệ mạng sống cho tôi, vừa để bảo toàn Phụng Xà Tiễn. 


Nói một cách dễ hiểu thì Thái tử biết Phụng Xà Tiễn không thể làm gì tôi, và khi nó phong ấn tôi thì không ai có thể tùy ý chiếm đoạt lấy nó, tôi và nó sẽ tự cộng sinh với nhau để bao bọc nhau. Năm đứa trẻ kia đã dùng nghi thức Xuất Linh Trục Vong với tôi, dùng Trầm hương kêu gọi Kỳ Hương Vương tới để hoàn thành nghi thức. Khác với Thuật Di Hồn, Xuất Linh Trục Vong là một ám thuật vô cùng tàn ác, bất kể cá thể sống nào bị áp dụng nghi thức này đều tiêu tán linh hồn ngay khi bị trục xuất khỏi xác. Kể cả thân xác cũng hóa tro bụi ngay lập tức. 


Điều đó có nghĩa, dù Kỳ Hương Vương, người nắm giữ cả một thế giới tách biệt, có muốn nhúng tay vào thì linh hồn người sống đó kiểu gì cũng bị tiêu tán, không kịp đưa sang Thế Giới Thứ Ba. Đến cả việc linh hồn đó muốn luân hồi chuyển kiếp cũng vĩnh viễn không bao giờ xảy ra. 


Đối với Kỳ Hương Vương, một kẻ độc quyền tuyệt đỉnh thiên hạ, vậy mà mà vẫn có đối thủ cao tay và đáng gờm hơn cả ông ta, thật khó tránh khiến cho ông ta nộ khi ngùn ngụt thế kia. Vừa rồi, tôi cũng suýt bị Xuất Linh Trục Vong, nên linh hồn mất cả tiếng đồng hồ vẫn chưa hoàn xác. 


Tôi không biết Thái tử đã dùng pháp lực gì giữ linh hồn tôi lại trong khi Kỳ Hương Vương phải chịu bó tay đứng nhìn. Năm đứa trẻ này là ai và tại sao chúng có thể thực hiên nghi thức ám thuật cấp cao - Xuất Linh Trục Vong thì Kỳ Hương Vương không nói, đương nhiên y phải giữ thể diện cho mình rồi. Y thẳng thừng, nếu tôi hóa tro bụi thì lời nguyền của Thái tử cũng vô hiệu lực, năm đứa trẻ có thể chiếm đoạt Phụng Xà Tiễn. Nghi thức ám thuật thành công, năm đứa trẻ có Phụng Xà Tiễn trong tay, đó giống như lời thách thức ngang ngược của chúng với Thế Giới Thứ Ba và Kỳ Hương Vương sẽ thành kẻ bất tài vô dụng, việc này thật khó chấp nhận. 


Có điều, Kỳ Hương Vương, bản thân tôi và năm đứa trẻ đó đều rất bất ngờ khi tất cả cùng bị kéo vào bối cảnh xa lạ; căn biệt thự trên đồi tại Đà Lạt – Việt Nam thế kỷ XX, nơi đó quen thuộc với tôi mà tôi còn không thích ứng nổi nữa là những kẻ chưa bao giờ biết tới Trái Đất. Sự việc xảy ra đã hoàn toàn khác với những gì cả bọn dự tính, cũng bởi vậy mà không ai kịp phản ứng với chính mục đích của mình ban đầu. Thành thử, tất cả đều bị thương khi bất ngờ rơi vào một thế giới không phải của mình...


Cả người tôi cứ run cầm cập khi nhìn thấy làn khói quanh Kỳ Hương loang đỏ nhiều hơn, mùi trầm hương lẫn mùi máu tanh. Thực tế có vẻ nghiêm trọng hơn những gì y nói. Việc y phải dùng Loạn Ngôn để nói chuyện với tôi phải chăng để tránh ai đó có thể nghe thấy. Những kẻ khiến y thực sự e ngại...


Thái tử thấy tôi run rẩy liền trấn an tôi. Sự dịu dàng bất thường của cậu ta càng khiến tôi bất an hơn. Nhưng tôi không tài nào kiểm soát được cơ thể mình đón nhận sự đối đãi nhiệt tình ấy.


*Tác giả sẽ sớm trở lại


*Tác giả Lý Nhật Du  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.