Khuyết Ấn/Dương Bình Nhi - Quyển 3: Giải Mã Rừng Ma

Chương 29: Đầm Vọng Tưởng 3




Tôi đang chứng kiến chuyện quái quỷ gì vậy? Một mớ kí ức hỗn độn xen lẫn tâm tư yêu - hận sâu sắc?


Kỳ Hương Vương biểu cảm vô định, đứng yên trong trận đồ, thân thể tự biến thành cột trụ hút khói. Toàn bộ những cây gió bầu nguyên thủy xung quanh y đang 'bốc cháy', vì thế lượng khói hương rất lớn tỏa ra đều bị hút hết về phía y. Kỳ Hương Vương giống như đang bị lời nguyền ám lấy vậy, vĩnh viễn ẩn mình trong làn khói hương độc đáo mà ma mị.


Tôi có linh cảm hình như có ai đó đang đứng sau, âm thầm ẩn mình, nhưng mà, chuyện ly kì và kịch tính đang xảy ra phía trước khiến tôi không thể rời mắt. Cô gái mang y phục trắng đã thấm đòn nên giọng trở thành thều thào, cố bò lại gần Kỳ Hương Vương, đôi bàn tay đẫm máu run rẩy đưa ra một vật:


"Xin Kỳ Hương tha thứ... Các đại Tà Sứ đã sát hại Tà Vương, dùng máu người vấy bẩn Mộc Cung Lân Trấn, hiến thân xác ngài cho Cổ Lân. Họ còn liên kết với Đại hoàng tử tộc Giáng Long âm mưu đoạt lấy Tứ Trụ. Tà Vương vốn cổ quái, hành tung bí ẩn, suy nghĩ vượt thời, tà pháp cao siêu, nhưng, người không phải ác ma. Tà Vương hiểu rõ cốt lõi của tà đạo, không khống chế nó, không phụ thuộc nó, cũng không trốn tránh nó. Cho dù mất mạng, ngài ấy vẫn tự tiêu biến Cổ Lân, không cho kẻ nào xâm phạm. Ta là bất đắc dĩ mới cướp bảo bối của Kỳ Hương Vương. Nay ta trao trả lại cho ngài."


Rồi cô gái hướng lên trời, than:


"Tà Vương, Thiên Vy không kịp cứu người. Thiên Vy xin dâng hiến thân xác và linh hồn, vĩnh viễn không tái sinh, nhưng máu và nước mắt của ta xin nguyện hòa cùng người thành dòng chảy bất diệt thấm đẫm mảnh đất này, chảy tới tận cùng bờ cõi... Cho dù có bị đại hải nhấn chìm, địa vương chôn vùi, phong thần càn quét cũng không tan, lửa thiêng thiêu đốt cũng không bao giờ cạn..."


Tôi hơi bất ngờ khi nghe thấy cái tên Thiên Vy từ kẻ có gương mặt giống mình kia, đời có khi nào lại trùng hợp đến vậy. Kỳ Hương Vương vẻ mặt đau xót, đôi mắt long lanh, khẽ nhặt lấy vật phẩm cô gái vừa đưa. Tôi không biết đó là vật gì nhưng Kỳ Hương vừa chạm vào là nó bốc cháy. Y trầm mình trong lửa, khói hương tỏa ra càng dày đặc, lẩm nhẩm đọc câu chú. Tôi đoán, sau sự kiện ám ảnh và đầy đau đớn này Kỳ Hương Vương mới ẩn thân trong làn khói hương độc đáo và tinh tế bây giờ, hương trầm của y hoàn toàn thượng đẳng, thoát tục hơn tất thảy hương trầm khác. Không biết tình cảm của y dành cho Thiên Vy là gì, sâu đậm đến đâu, nhưng y đã mang theo tình cảm đó suốt cả ngàn năm. Trong đám lửa nghiệt ngã, Kỳ Hương Vương tự cắt máu mình, thề: "Kỳ Hương nguyện ướp hương cho dòng chảy bất diệt, theo hai người cho tới tận cùng."


Người áo đen lạnh lùng tiến lại gần, phẩy phẩy cánh tay mấy nhịp thì Thiên Vy tan biến như khói bụi. Tôi thực không hiểu gì cả, toan xông ra vạch mặt kẻ nửa người nửa ma, nửa trai nửa gái kia xem rốt cuộc hắn là ai thì đột ngột bị giữ chặt lại, lần này cả miệng cũng bị bịt kín, không nói được lời nào. Kẻ đang khống chế tôi có phần thô bạo, xét kỹ thì rõ là không muốn tổn hại tôi. Kẻ đó vừa bịt miệng, vừa vặn ngược tay tôi ra sau nhưng vẫn giữ khoảng cách tiếp xúc thân thể, tư thế này khá gượng gạo khi muốn khống chế tuyệt đối đối phương mà không áp sát, cũng tối ưu nhất để che dấu đặc điểm nhận dạng mình, phong cách này thật giống Ngô Thông.


Thấy tôi cứng đờ kẻ đó liền thả tôi ra, mặt đối mặt với tôi. Giây phút nhìn thấy hắn tôi có cảm tưởng như đất trời thực sự đã điên đảo hết cả. Hắn đúng là Ngô Thông mặt sắt bằng xương bằng thịt, hơi ấm cùng nhịp thở đều hoàn mĩ, y phục Việt Quốc trên thân hắn chân thực vô cùng. Ngô Thông thực sự muốn cho tôi ăn đấm khi tôi cứ cực lực sờ nắn kiểm tra thân thể hắn, nhưng khi nhìn vẻ mặt hoang mang, căng thẳng cùng ánh mắt đang rơi đi đâu của tôi thì tay hắn đang siết chặt vai tôi đột ngột giảm lực. Hắn nén hơi thở thật nhẹ, căng thẳng nhìn tôi. Cho đến khi tôi bớt mơ hồ, dám nhìn trực diện vào hắn thì hắn mới thôi ánh mắt đáng ghét đó. Tôi chẳng biết nên mừng hay buồn khi thấy Ngô Thông nữa, trong vài giây thì rất muốn ôm chầm lấy hắn khi biết rằng Việt Quốc là có thật, nhưng qua vài giây dở hơi đó lại muốn bóp chết hắn ngay vì tôi muốn Việt Quốc – một sản phẩm hoang tưởng chưa từng tồn tại. Trong hoàn cảnh không thể éo le hơn đột nhiên môi tôi co giật từng cơn.


Ngô Thông cau mày, sự bối rối hiện rõ trong đáy mắt. Môi hắn cũng đang giật từng cơn giống tôi, nom kì dị vô cùng, kiểu như muốn khóc cũng chẳng được muốn cười cũng chẳng xong.


Tôi hỏi Ngô Thông đằng kia là chuyện gì, tôi có cảm giác nó giống như ký ức của ai đó được mở ra vậy. Ngô Thông đáp hắn không biết chắc mà chỉ đoán đây có lẽ là Chấp Niệm Đen Tối của ai đó, một khi đã bị rơi vào Mê Vực của Chấp Niệm Đen Tối thì con người sẽ tự trói buộc mình, không thể thoát ra và cũng không có cửa ra cho kẻ khác vô tình lọt vào.


Giọng thì khắt khe nhưng ánh mắt Ngô Thông lúc này trao cho tôi nhiều lo lắng hơn là ngờ vực, khinh bỉ như mọi khi. Hắn vốn định nói thêm nhưng lại lừ mắt kết thúc câu chuyện khi tôi bĩu môi chế nhạo hắn. Tôi bị Ngô Thông làm cho rối hết cả đầu óc. Mê Vực gì, Chấp Niệm Đen Tối gì, toàn chuyện hoang đường, hắn muốn lừa tôi chắc. Nhưng tôi biết Ngô Thông nói là 'đoán vậy' thì cũng có nghĩa hắn đã phải thử rất nhiều cách, tìm nhiều manh mối để làm cơ sở trong một thời gian tương đối dài mới đưa ra cái 'đoán vậy' của hắn. Cái đoán vậy của hắn có thể là câu khẳng định ẩn ý. Hắn không tự dưng xuất hiện phía sau mà tôi lại chẳng hề phát hiện ra. Qua mặt được tôi thì cũng qua mặt được cả Max. Có lẽ, bằng phương pháp nào đó hắn đã theo dõi chúng tôi mấy ngày qua.


Phía bên kia chợt có động tĩnh khác. Tam hoàng tử Hoàng Nhãn Long không biết từ đâu ra thình lình phi thân xuống. Anh ta tấn công người mặc áo đen khi còn chưa tiếp đất. Ánh sáng vàng huyền thoại Quang Nhãn lóe lên thì tiếng rú ghê rợn cũng phát ra từ người mặc áo đen. Sau cú đánh bất ngờ, người áo đen tuy có chống đỡ nhưng không trấn áp được đòn nên bị hất văng ra xa, va trúng cái cây to sụ đang che chắn cho tôi và Ngô Thông khiến nó giật lắc mạnh. Sợ bị phát hiện, Ngô Thông kéo tôi rón rén lùi lại từng chút một, cách đụng chạm của hắn vẫn tuyệt đối tế nhị.


Sau cú công kích kịch liệt Tam điện hạ cũng bị đẩy ngược ra sau, lảo đảo một lúc mới dừng lại, vừa rồi có lẽ đã dốc rất nhiều khí lực, ngước nhìn Thiên Vy thương tích nghiêm trọng kế bên mà sững sờ. Khi ấy Kỳ Hương Vương đã hoàn toàn mất hút trong làn khói nóng đậm hương thơm, ánh lửa chỉ còn thấp thoáng giữa làn khói. Tôi biết y vẫn còn ở trong đó, âm thầm quan sát mọi chuyện dù đã dâng hiến thân xác cho ngọn lửa ma quỷ.


Khung cảnh trước mắt hình như đang nhòe dần đi. Không, giống như vạn vật đang co kéo, tạo thành ống phễu khí khổng lồ. Mọi thứ thu hẹp dần với tốc độ khá chậm, rồi bị hút vào hố đen giữa không trung. Hình bóng Thiên Vy khẽ cười với Tam điện hạ, vẻ mặt ẩn chứa nhiều tâm tư phức tạp cũng dần mờ. Ban nãy Kỳ Hương có nói Thiên Vy đã liều mạng trà trộn vào tộc Giáng Long với mưu đồ thâm sâu. Không biết cô ta có mục đích gì, đã bị phát giác chưa và có quan hệ thế nào với Tam hoàng tử tộc Giáng Long. Tam điện hạ thái độ như đang giằng xé tâm can, lặng lẽ gọi tùy tùng mang Thiên Vy đi. Bóng dáng tùy tùng của Tam điện hạ khá mơ hồ, nhưng dáng vẻ đó cứ làm tôi nghĩ tới Vệ Môn Thần. Sau đó Tam điện hạ quỳ xuống, hai bàn tay như đang dò tìm gì đó dưới đất, khi thấy thứ mình cần liền thành tâm khẩn cầu: "Xin hãy để dòng chảy bất diệt được Quang Nhãn bao bọc, chính tà không phân biệt, mọi pháp lực đều không thể chạm tới."


Tam điện hạ còn lẩm nhẩm mấy lần như thế. Lúc sau quay sang chỗ người mặc áo đen, ánh mắt tức giận, như thể quyết một phen sống mái với kẻ đó. Nhưng ánh mắt anh ta bỗng hoảng hốt, căn cứ vào biểu tình đó là biết người mặc áo đen đã biến mất rồi. Tam hoàng tử nhanh chóng phi thân đi, đuổi theo bóng ma vô hình nào đó phía sâu trong rừng. Thoáng chốc là không thấy bóng dáng anh ta đâu nữa. Kỳ Hương Vương cùng trận đồ cũng biến mất cùng lúc đó, chỉ còn làn khói mờ ảo lơ lửng giữa không trung mang theo mùi hương ám ảnh.


Cả tôi và Ngô Thông không nhìn nhau nhưng lại cùng lắc đầu. Ngô Thông không biết có hiểu cuộc đối thoại của những người kia hay không, nhưng nhìn trang phục, loại vũ khí họ sử dụng, và cách thức dàn trận đồ mà đoán đây là chuyện từ thời đại Việt Quốc cổ xưa. Vẻ mặt của Ngô Thông quả thực rất khó đoán, tôi có cố gắng nhìn thế nào cũng không hiểu được suy nghĩ của hắn.


Sự tĩnh lặng đáng sợ bao trùm lấy mọi thứ. Hơi thở Ngô Thông khá gấp. Hắn chắc cũng đang lo lắng như tôi bởi sự bất thường của quang cảnh bị thay đổi đột ngột, kẻ thù có thể đang ẩn mình, tỷ như người áo đen đột ngột biến mất ban nãy rất có thể đang lẩn đâu đó quanh đây. Tôi định lên tiếng thì Ngô Thông lườm tôi một cái, bất giác tôi cũng ném lại hắn cái lườm như vậy. Hắn dường như cũng chẳng mấy bận tâm thái độ tốt xấu của tôi, giang tay thủ thế, tuy vẫn hạn chế sự tiếp xúc thân mật với tôi nhưng hành động là đang lấy thân mình phòng vệ rất chắc chắn, điều này khiến tôi không hài lòng. Nếu tôi bị thương thì hắn có thể vác tôi tháo chạy, chứ nếu hắn bị đả thương thì còn đánh đấm gì. Dẫu rằng cả hai cũng chẳng biết phải chạy khỏi cái gì và chạy đi đâu. 


Nghĩ vậy tôi vòng ra sau lưng Ngô Thông, để lưng áp lưng, canh chừng bốn phía, như này có thể quan sát địch tốt hơn nhiều. Thân thể Ngô Thông vừa bị lưng tôi chạm phải đã giãy nảy lên nhưng hắn cũng chẳng kịp phản đối tôi thì có biến từ xa. Hắn lén dúi vào tay tôi con dao găm của hắn, biểu tình rất bình tĩnh, kể ra thì tôi cũng hiếm khi thấy hắn hốt hốt hoảng hoảng. Khoảnh khắc trao tay, tôi thấy rất rõ vết sẹo trên tay hắn và sẹo ở lòng bàn tay mình, căn nguyên của những vết tích đó đương nhiên tôi nhớ chứ. Rồi lại thấy họa tiết trên chuôi dao của Ngô Thông vẫn y như ngày nào, cả độ dài của vật này cũng quen thuộc đến nỗi tôi cứ thế mà giấu tọt vào người dễ dàng. 


Hẳn nhiên, Ngô Thông vốn là thật mà.


Tiếng động lạ chưa rõ ràng lắm thì đột nhiên Max xuất hiện. Vừa thấy Ngô Thông đứng gần tôi ông đã nhíu mày, lạnh giọng gọi tôi qua chỗ ông và bảo tôi không nên tuỳ tiện thân cận người lạ như vậy. Tôi không một giây suy nghĩ, bình tĩnh giải thích rằng đây là người tôi vô tình gặp khi đang đi tìm ông, đến tên anh ta tôi còn chưa kịp hỏi, anh ta bị lạc, thân thủ có vẻ được, khu rừng này quá rộng lớn và nguy hiểm, nếu anh ta có thể đi cùng chúng tôi thì thêm một trợ thủ cũng tốt. Max nhìn Ngô Thông một lượt, chưa cho tôi thêm một lời nói lý đã phản đối kịch liệt và còn mắng tôi suy nghĩ nông cạn. Tôi có cảm giác khó mà đối lý lại đành ngoan ngoãn nghe theo Max, mục đích chính còn chưa đạt được tôi sẽ không tay trắng rời đi lúc này.


Ngô Thông không hỏi tôi chuyện này là thế nào, mặt sắt nặng trịch khẽ cúi đầu chào Max, nói vài ba câu chào hỏi lịch sự, nếu chỉ nhìn diện mạo thì tuổi tác của Max cũng không quá chênh lệch với hắn nên hắn không cần dùng kính ngữ, sau hắn buông một câu đáp trả lại Max, ý nói tôi cũng không quá quan trọng tới mức hắn phải hạ mình đi theo. Tôi ngắn mặt, khen cho trực giác của hắn quá nhạy bén hay tâm can hắn thâm sâu khó dò đi. Tôi tự viện vào lý do hắn là mật thám lâu năm như vậy có lẽ cũng đoán được ít nhiều ý đồ của tôi nên vô hình chung lại phối hợp rất ăn ý, diễn như hai người lạ vừa gặp nhau thật, nhưng hắn diễn có hơi lố, cứ như tôi là oan gia của hắn vậy thì thật bất công cho tôi quá.


Max quay người đi trước tôi, tâm tình không thoải mái lắm, nhịp chân cũng rối như kiểu cơ thể ông không khỏe. Tôi chậm rãi bước theo dù trong lòng cũng có chút đắn đo. Nghĩ thế nào Ngô Thông chợt giữ cổ tay tôi rất chặt, không cho tôi đi theo Max, cũng không kéo tôi về phía hắn.


Trong phút chốc, tôi có chút ngỡ ngàng, nhìn chằm chằm vào tay Ngô Thông. Hắn biết tôi đang nhìn gì nhưng không giật tay ra như mọi lần. Tôi mấp máy môi, cố gắng không phát ra tiếng:


"Tôi đã trả tự do cho anh rồi."


Ngô Thông chẳng nhúc nhích, vẻ mặt cũng không biến đổi dù rõ là đã hiểu ý tôi. 


Hắn thật khó đoán vô cùng.


Tôi không thể giải thích gì thêm với Ngô Thông. Nếu kéo hắn đi cùng tôi có thể sẽ gây thêm nguy hiểm cho hắn. Ai biết 'điểm cuối hành trình' của Max là cái chốn địa ngục quái quỷ gì. 


Rốt cuộc tôi cũng giằng ra bằng được, thêm vào đó còn tranh thủ mắng vài câu xúc phạm nhân phẩm Ngô Thông nặng nề nhất, mong rằng hắn sẽ vì tự ái mà mặc kệ tôi. Vẻ mặt tôi lúc này không cần soi gương cũng biết là nực cười lắm.


Ngô Thông sau cùng cũng buông ra, nhưng sắc mặt lại không giận dữ như tôi nghĩ. Hắn gõ ngón tay lên mặt tôi mấy cái, động tác khá chậm nhưng mạnh, sau thì khựng lại giữa không trung. Vừa nãy, trong lòng bàn tay hắn hình như còn có loại bột gì đó màu nâu nhạt bay ra.


Tôi khó chịu, quay người bước đi thật nhanh. 


Ngô Thông cứ quái quái thế nào ấy. Khi tôi chưa quay đi, bàn tay hắn như hóa đá giữa không trung cộng thêm bản mặt bất định đó là ý gì. Lúc còn trên đồi hoa Bách Mộc Thảo kỳ thực tôi đã trả tự do cho hắn rồi. Giữa tôi và hắn đã chẳng còn mối liên quan nào nữa. Hắn không nhất thiết theo tôi tới tận đây làm gì. Suýt nữa hắn đã làm hỏng chuyện của tôi. Chẳng phải điều hắn muốn nhất là tôi có thể vĩnh viễn biến mất khỏi tầm nhìn của hắn, không quản hắn cũng không làm phiền hắn...


*Lý Nhật Du*


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.