Khuyết Ấn/Dương Bình Nhi - Quyển 2: Phá Cửu Kỳ Môn Trận

Chương 37: Quyết định 2




==LND==


Ánh mắt mọi người đã dần chuyển sang hằn học. Họ nhìn theo tôi, ném những lời khiếm nhã vào tôi. Xem chừng, quanh co một hồi họ vẫn chẳng thể đoán được chính xác tôi là chủng loài gì. Đến cả tôi còn nghi ngờ thân thế của mình nữa là. Có lần tôi còn nghi ngờ ba tôi lang chạ với một lão rùa bà bà nào đó nên máu tôi mới có tí liên quan đến loài rùa nữa kìa. May là tôi chưa bị trừng phạt vì dám suy nghĩ bậy bạ về ngài Max tới mức ấy. Có điều bọn họ đều cảm nhận được tà khí từ người tôi thì rõ ràng Long Phục Linh đang trong giai đoạn cực thịnh. Nếu như tôi có bị biến thành ác quỷ thì tôi hi vọng mình sẽ biến thành Ma cà rồng nguyên thủy chính hiệu; việc mà từ bé đến giờ tôi có tưởng tượng nát óc cũng không ra, và cũng chưa bao giờ biết được sức mạnh thực sự ẩn sâu trong con người mình thế nào khi được giải phóng.


Tôi không lạ lẫm gì khi nghe những lời bàn tán khiếm nhã về mình. Nghe nhiều cũng đã thành quen nên chẳng thấy khó chịu. Có điều đột nhiên cứ thấy chân bước rất nặng nề, mỗi nhịp lại như quả tạ giáng xuống. Phản ứng cơ thể như đang kìm nén cơn nóng giận này không phải chủ ý của tôi. Tôi còn tự cảm nhận được sự sục sôi từ đáy tâm khảm mà chẳng hiểu nổi nó từ đâu ra.


Vừa nhìn thấy tôi Bạch Nguyên đã chạy lại hỏi thăm. Nhìn thấy Bạch Nguyên vẫn ổn là tôi hiểu vụ đột kích của lũ Tâm Nhân Ảnh đêm qua không ảnh hưởng gì. Tôi vờ hỏi Bạch Nguyên về Vệ Môn Thần cứ như từ đêm qua tới giờ tôi chưa hề gặp cô ta. Bạch Nguyên chỉ trả lời chứ không tỏ rõ thái độ nào khác, không biết anh ta có nhận ra sự giả vờ của tôi không nữa. Bạch Nguyên nói lúc nãy đã thấy Vệ Môn Thần hành động mờ ám trên mộ yểm, nhưng khi đuổi tới nơi thì cô ta lại bỏ chạy nên đã phái người đuổi theo rồi. Lướt qua một lượt là tôi biết Bạch Nguyên đã phái Lưu Tướng Quân đi làm nhiệm vụ đó. Có điều, tôi hơi nghi ngờ khả năng của Lưu Tướng Quân. Vệ Môn Thần không đơn giản như trước nữa, cô ta đã thành cô gái Bí Hí thâm hiểm vô cùng.


Dương Dương bị trói nhìn thấy tôi chỉ cười nhạt, có vẻ anh cũng không bị làm khó. Tôi không lại gần anh như chủ đích sẵn trong đầu. Nhưng ánh mắt của tôi và anh đều chung một suy nghĩ, tuyệt nhiên không nhắc tới gã quái đản dưới mộ yểm trước khi biết hắn là ai.


"Xem ra sau mọi nguy nan cô vẫn còn dai sức lắm." Ngô Thông bất chợt lên tiếng.


Đã lâu không gặp Ngô Thông, từ sau sự vụ kinh hoàng dưới đáy biển. Không ngờ khi gặp lại hắn tôi chẳng thể thiện cảm hơn. Nhìn bản mặt hắn vẫn khó ưa như ngày nào, chẳng thấy có gì đáng để Ánh Dương sùng bái.


Vương tử hướng mọi giác quan như để cảm nhận tôi rõ nhất. Nhìn thấy anh bằng xương bằng thịt chứ không phải qua ảo ảnh đột nhiên khiến tôi nhẹ nhõm. Sắc mặt Vương tử có vẻ đã tốt hơn rất nhiều, tuy rằng ánh mắt vẫn xa xăm như thế, anh cũng không thể di chuyển mà phụ thuộc hoàn toàn vào Ngô Thông. Đương nhiên, Vương tử cũng không thể ôm tôi vào lòng thật mùi mẫn như thường thấy trên phim trong mỗi phân cảnh tái ngộ của nhân vật.


Môi tôi tự bập bùng nói một câu trong vô thức, chính tôi còn bị bất ngờ. "Em về rồi!" Đây có lẽ là lời nói ấm áp nhất mà tôi từng nói, cũng là phát ngôn đầu tiên tôi cảm nhận bản thân mình có cảm xúc. Khóe mắt tôi bỗng chốc cay cay.


Thời gian qua tôi đã luôn thấp thỏm, không lúc nào thôi sợ rằng sẽ không kịp gặp mặt Vương tử. Cái lúc anh biến mất dưới mưa, tôi đã thực sự lo sợ anh sẽ hoàn toàn biến mất, mãi mãi không còn cơ hội gặp lại. Những tưởng cuộc hội ngộ này phải ngập tràn cái tình của con người nhưng thực tế lại chẳng như tôi nghĩ. Biểu hiện của Vương tử hoàn toàn trái ngược mong đợi.


Vương tử đột nhiên nhăn mặt.


"Anh sao vậy Anh Nhi?" Tôi bối rối hỏi. Nhưng tay chỉ vừa chạm vào người Anh Nhi là cả cơ thể anh giật bắn, tiếp theo là run rẩy rồi dần chuyển sang co giật như bị trúng độc. Ngô Thông cũng khá bất ngờ khi Vương tử có phản ứng như vậy. Tôi hốt hoảng gọi Anh Nhi nhưng càng lại gần anh thì cơ thể anh càng co giật dữ dội hơn.


"Anh ấy bị trúng độc Trùng Chi Độc sao?" Tôi hoang mang hỏi.


Ngô Thông vội lắc đầu. Hắn nói từ khi thấy Vương tử trên núi đã kiểm tra rất kĩ, ngài ấy bị thương nặng nhưng không trúng độc. Từ đó đến giờ hắn bảo vệ Vương tử không rời một phút, làm sao có thể bị trúng độc Trùng Chi Độc được.


Ai nấy đều hoang mang không biết phải làm gì. Lúc cấp bách thế này thì ngoài người tộc Tiên ra thì chẳng trông mong được vào ai cả, dù trong đoàn Bạch Tượng cũng có quân y đi cùng. Nhưng Dương Dương đang thế kia... đời nào chịu giúp.


Vương tử nói ngắt quãng: "Bảo Bình... mau... tránh xa!"


"Anh..." Tôi ngỡ ngàng.


"Mau... đưa cô ấy tránh xa... ra." Vương tử khó nhọc nói. "Tà khí quá nặng. Sức ta không kiềm nổi..."


Tôi chưa hiểu chuyện gì nhưng ngay lập tức Ngô Thông lạnh lùng hất tay tôi ra rồi sốc Vương tử nhảy lùi lại mấy bước. Ánh mắt hắn vừa nghi ngại, vừa dè chừng.


Khi Ngô Thông lùi đủ xa thì tình hình Vương tử đúng là khá ơn rồi dần ổn trở lại. Cơn co giật giảm dần rồi dừng hẳn, biến mất chỉ sau vài phút, cứ như chưa có chuyện gì ghê gớm. Vẻ mặt Anh Nhi hiếm khi biến đổi, và lúc này, trên đó hiện rõ hai chữ 'bàng hoàng'.


Tôi ngây phỗng người. Bạch Nguyên liền vỗ vào vai tôi trấn an. Bạch Nguyên còn nói vài lời giải thích nhưng chẳng lọt được vào tai tôi chữ nào.


(...)


Tất cả rời sang khu vực khác, cách chỗ chín mộ yểm một quãng gần để nghỉ ngơi, chờ tin tức của Lưu Tướng Quân. Đã là một ngày quá dài và mệt mỏi rồi. Nghỉ ngơi cạnh mấy nấm mộ bí ẩn kia quả đúng không phải ý tưởng hay, cũng chẳng tốt lành gì.


Tôi và Dương Dương ngồi cùng nhau như hai kẻ tội đồ, bị tách riêng ra một góc. Ngô Thông thì kè kè Vương tử, chăm sóc anh từng tí một, từ cái ăn đến thuốc thang, mọi sinh hoạt của Vương tử đều do hắn một tay lo liệu. Lòng trung thành và sự tận tụy của hắn quả thực rất đáng nể. Hắn làm tất cả mọi việc mà không kêu ca một lời nào, đến cả cái cau mày khó chịu cũng không có. Mọi cử chỉ của tên mặt lạnh đó với Vương tử đều rất ân cần. Chỉ với riêng một mình Vương tử Ngô Thông mới có những biểu hiện tình cảm như vậy.


Ánh Dương đương nhiên chẳng rời Ngô Thông. Cô ta hỗ trợ Ngô Thông mọi việc hắn cần. Thiết nghĩ, thứ đủ mạnh để có thể thay đổi một con người chỉ có thể là tình yêu.


Bạch Nguyên thì miệt mài bàn bạc với đội quân của mình, chia nhóm ra nghiêm ngặt canh phòng. Khi ra dáng Vương tộc thế này, Bạch Nguyên thực rất uy phong.


Tôi cảm thấy tâm trạng thật nặng nề, bế tắc. Lúc này lại chẳng thể giãi bày cùng ai.


Chứng kiến tình trạng những đứa con sinh ra đã bị số phận định đoạt, luôn phải gánh vác trách nhiệm cao cả bây giờ giống như những con cá ngớp trên mặt nước sôi, chẳng mấy chốc là chín nhừ, tôi thấy thật tiếc cho họ. Họ chưa bao giờ được biết tới tự do thực sự là gì. Công cuộc tái thiết lập Việt Quốc đã thực sự kết thúc thật rồi. Mối liên kết giữa các tộc, các Vương tử anh minh đã tan rã. Không còn mối liên minh nào đủ sức chống lại sự lộng hành và pháp trị của An Hầu. Bắc Thành đã mất, Nam Thành đã gần như chung kết cục. Sự cố gắng của bọn họ đang dần trở thành vô ích...


Bạch Nguyên, Vương tử, Thái tử và cả Quận chúa đều đang dốc sức đeo đuổi lý tưởng của mình, chỉ khác nhau ở cách hành động mà thôi. Còn Dương Dương thì đang bị mắc lưới, nhưng anh chưa bao giờ cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi nó.


Sau này, ngẫm lại, tôi không khỏi tự cười mình khi có những suy nghĩ quái gở vào lúc này. Có phải tâm trạng không tốt nên suy nghĩ bị loạn rồi không? Đến cả bản thân mình muốn gì tôi còn chẳng biết thì lấy đâu ra tư cách xót xa cho đám vương tôn quý tộc kia. Sisi Beled trước kia cũng chỉ là một kẻ trống rỗng, mang trong mình sức mạnh khủng khiếp mà cô ta chưa bao giờ biết tới. Ngoài những điều đó ra, chính Sisi Beled cũng chẳng biết gì về bản thân mình hay thế giới bên ngoài, và cả tự do thực sự.


Dương Dương mồm ngậm hột thị từ bấy đến giờ, chẳng buồn động tay chân chút nào. Vừa nãy còn mặc nhiên để người ta lôi đi mà chẳng buồn phản ứng. Tâm trạng anh chắc hẳn còn tệ hơn tôi.


Nhìn Dương Dương như vậy, tôi bất chợt động lòng trắc ẩn.


"Anh đói không?" Tôi cố nói một cách tự nhiên nhất. Nhưng sự thực thì giọng điệu chẳng có tí cảm xúc gì.


Có vẻ hột thị trong miệng Dương Dương khá to. Bầu không khí quanh anh ta u ám thật. Ngẫm lại thì tôi cũng thật buồn cười. Chẳng phải tôi luôn nằng nặc đòi quyết tử với Quận chúa, đương nhiên với Dương Dương tôi cũng là kẻ thù. Giờ tôi ra vẻ quan tâm như này thì đúng là chẳng ra sao cả. Cơn mệt mỏi lúc này lại ập đến, cả người tôi rung rung, cố gồng lên để ngồi cho vững. Nhưng cầm cự thêm được một chút đã chẳng chịu nổi, tôi đành ngang ngược rúc vào lòng Dương Dương. Từ người Dương Dương luôn có thứ mùi rất dễ chịu, khiến tôi bị nghiện, không cưỡng lại nổi. Tôi hít hà mùi từ người anh, mọi gánh nặng trong lòng chợt tan biến hết.


Dương Dương cũng chẳng phản ứng gì, cứ để mặc tôi ngang ngược. Cả tôi và anh có lẽ đều chẳng hiểu cảm xúc của bản thân với đối phương là gì. Tôi chỉ biết rằng, kể cả khi chúng tôi ôm nhau chặt cứng thế này, nhịp tim cả hai vẫn bình thường, không chút xáo trộn... bối rối... thổn thức...


Dương Dương còn nhẹ nhàng lấy Hoàng Nhãn Long ra, để lại một vết hằn lượn dọc cánh tay tôi. Không có Hoàng Nhãn Long vặn vẹo quanh cánh tay đúng là thoải mái hơn thật!


Dương Dương khẽ thở dài, xoa đầu tôi, than nhẹ:


"Em cứ như con thú hoang vậy. Phiền thật đấy!"


Tôi cười đểu: "Có vẻ em làm phiền chưa đủ cho nên anh vẫn còn tâm trạng âu sầu nghĩ tới chuyện khác." Rồi tự thành thật thú nhận: "Em thích mùi từ người anh."


Dương Dương vỗ vỗ lên vai tôi như kiểu người ta bông bông đứa trẻ sơ sinh đang quấy khóc, hành động này khiến tôi có chút bỡ ngỡ. Dương Dương nói: "Ta biết em với ta không phải tình cảm nam nữ. Em thấy bên ta dễ chịu nên cơ thể tự phản ứng muốn gắn bó."


Ý Dương Dương ở đây là do tôi quá nhiều tà khí nên bị khí Tiên từ người anh hấp dẫn. Khí Tiên từ người Dương Dương có thể thanh tẩy bớt tà khí của Long Phục Linh trong người tôi, khiến tôi dễ chịu hơn, không bị nó hành hạ. Tuy việc này chỉ có tác dụng tạm thời, nhưng thà có còn hơn không. Vì vậy sự gắn bó giữa tôi và Dương Dương chỉ là cảm giác chứ không phải cảm xúc.


Vòng vo một hồi Dương Dương chợt hỏi tôi:


"Ta đã sai rồi phải không?"


"... Cái sai lớn nhất của anh chính là đã đào em lên khỏi lòng đất." Tôi cố tình thêm dầu vào lửa.


Dương Dương cười khùng khục, vòng tay ôm lấy tôi thật chặt, nói:


"Đồi hoa Bách Mộc Thảo thật đẹp và an bình. Lẽ ra chúng ta không nên rời khỏi đó. Ta không biết mình đang theo đuổi cái gì nữa. Và vì cái mục đích không rõ ràng ấy ta đã phải đánh đổi nhiều thứ quan trọng. Đến giờ phút này lại không thể thay đổi được nữa. Ta thực đau lòng."


Hơi ấm của Dương Dương mới vừa lan tỏa sang tôi thì anh liền biến mất sau câu nói bí hiểm ấy. Dương Dương mang cả Kiếm Tiên theo. Dường như, anh đã có quyết định riêng. Tôi đương nhiên cũng lờ mờ hiểu Dương Dương muốn làm gì. Chỉ có điều, tình cảm con người quá phức tạp, tôi không muốn hiểu sâu, bởi tôi không muốn trở thành con người.


Đêm nay không biết chuyện khủng khiếp gì sẽ xảy ra? Lũ Tâm Nhân Ảnh vô diện mạo liệu có xuất hiện nữa không?


Đoàn quân Bạch Tượng canh chừng rất cẩn mật, phong tỏa cả một khoảnh rừng, bao gồm cả chỗ chín mộ yểm, như này tôi thấy cũng an tâm hơn. Phía bên Vương tử lại chẳng có chút động tĩnh, bọn họ đều đang chờ tin tức của Lưu Tướng Quân và Vệ Môn Thần.


Tôi không dám lại gần Vương tử, có ti tỉ thứ muốn nói nhưng lại phải nén chặt trong lòng. Kể cả tôi có to gan lại gần Vương tử thì Ngô Thông cũng không đời nào để yên. Tôi không muốn mình bị cắt ra thành nhiều khúc rồi bị hầm nhừ cho ngọt nước canh. Rảnh rỗi không có việc gì làm, chi bằng kiếm việc cho bận rộn một chút có khi tâm thái lại tốt hơn. Nghĩ vậy tôi liền tìm cách lẻn qua chỗ chín mộ yểm xem xét một lần nữa. Chờ đợi mà không làm gì thì thực sốt ruột. Lỡ như không bắt được Vệ Môn Thần thì chúng tôi cứ đợi ở đây mãi sao? Thái tử đâu còn nhiều thời gian. Quận chúa cũng không có nhiều kiên nhẫn như vậy.


Đi được vài bước tôi còn tự trách mình thừa hơi đi lo nghĩ cho tên Thái tử hợm hĩnh đó. Khi ở trong mật đạo tà khí, Thái tử đã đánh tôi thành ra bộ dạng quái vật, vậy mà tôi còn đi lo lo lắng lắng cái gì. Tôi là kiểu người luôn ăn miếng trả miếng, ăn một thì trả mười, kể cả ơn hay oán, từ lúc nào lại đặt tình cảm cao hơn cái tôi?


Cái khó lúc này là Bạch Nguyên đã ra lệnh không cho ai được lại gần chín một yểm, kể cả tôi. Muốn qua bên đó tôi phải tìm cách khống chế một hàng ngũ lính gác khoảng gần hai mươi người. Đây mới là vòng ngoài, vòng trong là một tiểu đội ít quân số hơn, nhưng nhìn lượng vũ khí trên tay là biết họ nguy hiểm hơn nhiều.


Bạch Nguyên có vẻ rất quan tâm tới chín mộ yểm. Anh ta đi lại quanh đó cả chục lần, xem xét rất tỉ mỉ, sau quay lại chỗ Vương tử bàn bạc hồi lâu, sắc mặt căng thẳng. Vương tử thì luôn kín miệng, chỉ lắng nghe, chẳng bao giờ hé răng nói suy đoán của mình, kể cả có nghĩ ra gì đó, anh cũng không nói nếu thấy chưa chắc chắn và cần thiết. Và với cái bản mặt luôn đeo mặt nạ 'trơ' kia thì đố mà moi được thông tin gì khi muốn dò xét thái độ của Vương tử. Nhất là lúc này thì tôi hoàn toàn bó tay, chẳng đoán được Vương tử đang nghĩ gì.


Câu hỏi được đặt ra lúc này mà tôi thấy chuẩn nhất là: Tại sao Bạch Nguyên lại cách ly tôi?


Cách ly tôi khỏi Vương tử thì tôi còn hiểu được, nhưng cả với chín mộ yểm thì là ý gì?


Tự nhiên trong đầu tôi mọi chuyện được sắp xếp lại một cách hoàn hảo. Bắt đầu từ lúc phát hiện trận yểm thì tôi liên tục bị Thị Pháp, rồi những lời khó hiểu của Vệ Môn Thần về thông điệp của Giáng Long Vương để lại, tiếp là cái gã quái đản lai lịch bất minh dưới huyệt rỗng với mùi hương kì lạ...


Đáng chú ý nhất là, khi ở quanh trận yểm, tôi không nhìn thấy Thái tử đang trác táng trong lãnh địa của Tâm Nhân Ảnh.


Không lẽ Thái tử thực sự đã có chuyện rồi?


"Bạch Vương! Người đang cố quá sức đấy. Hi vọng chuyện này không phải là vì việc liên hôn giữa hai tộc." 


Một câu nói của ai đó đã vô tình lọt vào tai và cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi nhìn sang liền hiểu ra chủ nhân câu nói vừa rồi là Vương tử.


"Huynh có ý gì vậy Anh Nhi? Đừng ra vẻ thần thần bí bí với tôi." Giọng điệu Bạch Nguyên hồi đáp, có vài phần không lấy làm thoải mái.


Vương tử vẫn giữ nguyên vẻ mặt ơ hờ thường trực, nhưng ý tứ thì thể hiện hết qua lời nói: "Đã quá nhiều người tộc Bạch Tượng phải bỏ mạng oan trong chuyện này rồi. Huynh làm vậy có đáng không? Dù rằng Nam Thành cầu thân với tộc Bạch Tượng là có mục đích muốn mượn binh sĩ của tộc Bạch Tượng để củng cố lực lượng. Nhưng bản thân Thái tử ngay từ đầu hoàn toàn không nắm rõ về chuyện này, và chắc chắn Thái tử không có ý định làm tổn hại danh dự của Ánh Dương."


Đây đúng là tin sét đánh ngang tai với tôi; Thái tử... cầu thân Ánh Dương.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.