Khuyết Ấn/Dương Bình Nhi - Quyển 1: Bắc Thành Sụp Đổ

Chương 17: Cẩn Thận Lũ Thạch Quái




Trong đầu tôi nhẩm đi nhẩm lại, cơ quan, có cơ quan ở cái lưỡi khác thường của Mãng Xà đội Phụng. Phải làm gì với nó bây giờ? Trượt xuống đó kiểm tra sao? 


Từ vị trí tôi đứng trượt xuống cái lưỡi thì chỉ ba bước chân. Nhưng cái lưỡi kia có được thiết kế chịu được sức nặng của tôi không, nếu không tôi sẽ rơi xuống đám đá "có vấn đề" ngay lập tức. Còn nếu như nó là cơ quan thì sẽ hoạt động kiểu gì khi bị kích hoạt? Không lẽ con Mãng Xà bằng đá này sẽ hồi sinh rồi nuốt chửng tôi sao? Nghĩ đến đây tôi không khỏi nuốt nước bọt đánh ực một tiếng. Cái bộ hàm rùng rợn này nhìn thấy ghê quá. Không biết còn cái bẫy khủng khiếp gì nữa?


Mặt tôi lúc này chắc chắn biểu cảm phản đối quyết liệt, nhưng nếu tôi không thử kiểm tra cái lưỡi Mãng Xà thì Thái tử sẽ ra sao? Cứ "hợp thể" như này cho đến chết chăng?


"Anh Nhi, cái thứ này liệu có ổn không? Lỡ có bẫy thì..." Tôi lưỡng lự.


"Cô từ trước tới giờ luôn tự nhảy trực tiếp vào bẫy mà, sao bây giờ lại nhát gan vậy?" Ngô Thông nói với sang. Hắn nói thế ám chỉ gì đây... hắn cứ giả câm đi thì có chết ai đâu.


"Tại từ khi trúng độc Mãng Xà Thạch lá gan của tôi bị teo lại rồi." Tôi ra vẻ phụng phịu.


Thực chất thì đúng là tôi đã biết sợ rồi. Có bất tử đi nữa nhưng cứ vài phen hú vía như vậy, tôi không sớm thì muộn cũng chết vì vỡ tim. Tôi không muốn liều mạng thêm một lần nào nữa, bởi bản thân đâu còn là mình trước đây. Tôi cũng không muốn phiền cái cô Ma Tiên nữ kia phung phí linh lực trị thương cho tôi. Vốn đã không ưa nhau, tôi chẳng thể nào vì mang ơn mà giả dối cư xử chừng mực với cô ta được.


"Em cứ tuyệt đối cẩn thận là được." Vương tử an ủi.


Tôi cười mếu. Anh Nhi hờ hững với tôi như vậy từ bao giờ thế? Anh để tôi lao vào chỗ nguy hiểm như vậy mà được à? Anh bảo tôi phải cẩn thận kiểu gì khi tôi chẳng biết mầm tai họa đang ở đâu? Mấy con người tài giỏi đằng kia sao không qua đây tự "chuột bạch" cái cơ quan chết tiệt này đi.


Lòng thì đầy hậm hực nhưng tôi cũng phải liều thôi. Tôi thấy Dương Dương đang loay hoay leo qua Long Thạch khổng lồ để tiến gần về phía tôi nên có chút an tâm. Chẳng may có bất trắc anh sẽ ứng cứu được. Dương Dương luôn là thần hộ mệnh của tôi. Tình huống xấu nữa thì... tôi rơi xuống đống đá lởm chởm kia là cùng.


Tôi cố gắng vịn thật chắc để giữ thăng bằng mò mẫm xuống cái lưỡi kia. Trớ trêu nhất là phải trượt xuống phía dưới người Thái tử rồi móc hai tay thật chắc vào hàm Mãng Xà Thạch. Lúc này tôi mới nhìn được rõ chân của Thái tử đã bị đuôi Phụng Thạch bọc kín không thấy đâu. Tôi cẩn trọng từng chút một đặt chân xuống lưỡi Mãng Xà Thạch. Đến khi cả người tôi an tọa trên cái lưỡi ghê rợn đó thì mồ hôi đã ướt hết lưng.


Thái tử cũng rịn mồ hôi trên mặt. Cậu ta thấy tôi an toàn mới nói: "Cô tốt nhất là đừng để chuyện gì xấu xảy ra."


Tôi nheo mắt, nhếch mép một cái hờ hững. Cậu ta đang lo chuyện xấu xảy ra với cậu ta hay là với tôi đấy? Không phải tôi đang liều mạng vì cái bản mặt khó ưa của cậu ta đây à.


(...)


Mất một hồi suy nghĩ căng thẳng với vô vàn giả thiết được đặt ra nhưng tôi chưa thấy có cái gì gọi là cơ quan bị kích hoạt cả. Cái lưỡi Mãng Xà vẫn yên vị. Kỳ quái, cơ quan không phải ở đây thì là ở đâu? Làm thế nào mới giải thoát được cho Thái tử?


Tôi tập trung quan sát, cái lưỡi bất thường này không có gì khả nghi ngoài cao độ khác với lưỡi của những con Mãng Xà Thạch còn lại. Tôi cứ nghĩ khi tôi ngồi lên, cái lưỡi sẽ như cái cần gạt chuyển động, "cạch" một cái thì kích hoạt cơ quan, rồi vô vàn âm thanh rùng rợn phát ra cùng đất đá sẽ bay rào rào... 


Chuyện xảy ra lại không như dự tính của tôi, mọi thứ vẫn như cũ, cơ quan bí mật không phải ở đây. Tôi cẩn thận xem xét mọi thứ thêm một lần nữa, vẫn không phát hiện ra thứ gì khả nghi. Và tôi thì đã bị mắc kẹt ở chỗ cái lưỡi quái đản này rồi.


Giờ mà bảo tôi trèo lên lại đầu Mãng Xà Thạch thì rất khó. Trườn xuống thì còn đỡ chứ trèo lên thì... khỏi phải bàn đi, cái bộ mặt khó ưa đang thất vọng kia không có khả năng kéo tôi lên hoặc ứng cứu tôi khi có chuyện bất trắc. Tôi không muốn bị vắt vẻo như cái móc áo vào răng nanh rắn để rồi lại trúng độc thêm một lần nào nữa đâu.


Răng nanh! Răng nanh rắn! Cuối cùng thì tôi nhận ra điểm bất thường không phải cái lưỡi có cao độ khác biệt này, mà là con Mãng Xà Thạch đội Phụng Thạch đây không có răng nanh. Liệu có phải cơ quan ở đó không?


Tôi hồi hộp sờ sờ vào hàm Mãng Xà Thạch tìm răng nanh. Phải rất khó khăn để giữ thăng bằng nếu không vịn chặt, tôi mà trượt xuống bây giờ thì thành công cốc rồi. Tôi lân lân tay từng tí một, chẳng sờ được gì ngoài cái hõm khá sâu và trống rỗng.


"Cô làm gì thế?" Thái tử sốt ruột.


Tôi bơ cậu ta không thèm trả lời, tay bên này lần mò tìm cái răng nanh còn lại. Hi vọng đây cũng là cái hõm trống không chứ đừng có cơ quan bí mật có cái thứ nọc độc chết chóc rỉ rỉ ra.


Do không đề phòng và chuẩn bị từ trước nên tay tôi đụng phải thứ gì đó rất cứng, thân hơi cong,  tù tù đầu. May là đầu thứ đó không phải lưỡi dao sắc lẹm chứ không tôi đã đi cả bàn tay khi thọc thẳng vào trong hõm như thế rồi.


Khi đã kiểm chứng kĩ càng, tôi khẳng định đây đúng là răng nanh Mãng Xà. 


Sao nó lại được giấu kín đáo ở sâu trong hàm rắn thế này? 


Tôi cố gắng dùng lực ấn nó vào. Không được. Tôi lại đẩy nó ra ngoài. Cũng không được. Tôi dồn sức giật nó thật mạnh. Lần này thì có hiệu quả. Cái răng nanh như cái cần gạt bị kéo bật ra ngoài. Một tiếng "huỵch" vang lên rành rọt. Lúc này thì Mãng Xà Thạch đã có một cái răng nanh về đúng vị trí. Chỉ một cái răng thôi cũng đủ thấy nó dữ tợn rồi.


Tôi nín thở, mắt nhìn ngay sang Thái tử rồi chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra. Cậu ta cũng đang rất căng thẳng nhìn lại tôi, miệng mãi mới nói được thành lời: "Không... có tác dụng à?"


Tôi chưa kịp trả lời thì Phụng Thạch đột nhiên thay đổi. Đôi cánh bằng đá của nó khẽ chuyển động. Toàn thân nó run lên những tiếng cục cựa ghê rợn. Đừng nói với tôi là Phụng Thạch sắp hồi sinh rồi bay lên đấy chứ? 


... Đuôi Phụng Thạch rục rịch một hồi rồi mở sang hai bên, để lộ ra toàn thân Thái tử nguyên vẹn được bao bọc phía trong. Tôi thở phào một cái. Ơn trời là Thái tử có chân thật chứ không phải là do Phụng Thạch hóa thành, cũng không phải hợp thể gì gì đó. 


Cuối cùng phong ấn Thái tử cũng bị phá rồi.


Tôi mừng chưa kịp ba giây thì Phụng Thạch bỗng chốc đổi dáng đứng. Đôi cánh bằng đá của nó sau một tràng kêu cùng cục thì giang sải cánh ra, phẩy nhẹ trong không trung rồi đông cứng. Tôi không hay biết rằng chính lúc này phong ấn kỳ lạ Ngô Thông nói tới cũng bị phá. Nói là phong ấn thì tôi thấy chưa xứng tầm. Đây giống như một trận pháp niêm phong huyền bí thì đúng hơn.


Trận pháp được tạo nên từ Tứ Linh Thạch khổng lồ, một trong số chúng thay đổi thì trận pháp sẽ bị phá. 


Thật khó hiểu toàn bộ cơ quan trong lòng chảo này. Đầu tiên nó kích hoạt đưa Tứ Linh Thạch ra khỏi vách tạo trận pháp niêm phong - hạn chế sức mạnh. Nhưng rồi khi kích hoạt cơ quan khác, thay đổi tư thế một Tứ Linh lại phá giải trận pháp, giải phóng những sức mạnh bị giam cầm trong đó. 


Cơ quan này liệu có phải bẫy trong bẫy?


Lúc này tôi mới thấy cái lưỡi Mãng Xà đội Phụng Thạch hoạt động, nó thình lình hạ xuống đẩy trôi cả người tôi. Tôi phát hoảng vì bị mất đà đột ngột, vội vã bò lên hàm Mãng Xà. Trời chẳng chiều lòng người, tôi vừa xoay người thôi đã trượt ngã khỏi nó. Cái vảy sáng bóng của nó sao mà trơn quá vậy, tôi không tài nào bám được. Tôi rơi tự do không kịp kêu thành tiếng, tay tôi vội túm lấy chân Thái tử cầu cứu khiến cậu ta bị bất ngờ cũng trượt luôn theo tôi ngã nhào xuống đống đá phía dưới. Thái tử uất hận nhìn tôi nhưng cũng chẳng cách nào thay đổi tình hình được.


Trong tích tắc rơi tự do cả hai chúng tôi đã chạm đất đau điếng, đương nhiên tôi tình nguyện nằm dưới chịu đau thay Thái tử. Tôi không ngọ nguậy được nữa, toàn đá lởm chởm phía dưới găm sâu vào người tôi, cảm giác đau thấu xương khiến tôi không ngừng kêu lên. Thực ra tôi cũng cường điệu lên một chút để gã Thái tử bớt hằm hè đi. Thái tử thấy tôi đau cũng chỉ lừ mắt, không gào lên mắng tôi. 


Cuối cùng Thái tử hằm hè: "Cô làm ơn bớt hiếu động rồi gây họa đi. Cô thích tự làm đau mình như thế à?"


Biểu cảm của Thái tử làm tôi có chút lay động. Cứ tưởng cậu ta phải sửng cồ lên mà bóp chết tôi ấy chứ. Nhất là vừa rồi, tôi còn lợi dụng lúc Thái tử yếu thế mà giở đủ trò ma quái với cậu ta.


"Đâu phải tôi muốn chứ." Tôi thì thào.


"Cô nên ăn nhiều một chút đi, chứ làm đệm đỡ tôi mà còn đau điếng thế này quả da thịt cô không đủ hữu dụng." Thái tử mỉa mai. 


Cái tên trời đánh... sao mồm cậu ta không nói được mấy câu tử tế vậy?


"Thích thì cậu đi mà nằm dưới đi." Tôi cáu.


"Hóa ra sở thích của cô là nằm trên à?" Thái tử giở giọng tráo trở rất nhanh làm tôi càng muốn nhét đầy đá vào cái miệng khó chịu này.


Bỗng Dương Dương hét to: "Bảo Bình cẩn thận! Đá ở đây có vấn đề, hai người mau lên ngay đi!"


Tôi nhăn mặt, Dương Dương có thể nói rõ có "vấn đề" là vấn đề gì được không?


Chẳng đợi tôi than vãn xong là cái "vấn đề" đã hiện ra rõ mồn một. Đám đá dưới lòng chảo động rêu đang cục cựa như những vật thể sống, chúng khẽ rung rung rồi đồng loạt lao về phía chúng tôi tựa như chúng tôi là thỏi nam châm khổng lồ vậy. Tôi không tin vào mắt mình nữa. Một cơn mưa đá thình lình lao vút về phía chúng tôi như có lực hút vô hình rất khủng khiếp.


Toi rồi, cả cơn mưa đá dội xuống thế này... nhẹ cũng đi tong vài cái xương sườn. 


Thái tử miễn cưỡng lấy thân ra che chắn cho tôi. Cậu ta gồng mình tạo kết giới xung quanh chúng tôi khiến những tảng đá kia lao đến chỉ vừa chạm vào đều vỡ tan thành đá vụn. Nhưng đám đá ma quái ấy quá nhiều, hết lớp này đến lớp khác đua nhau bay đến, chẳng mấy chốc chúng đã bu chặt lấy kết giới bao bọc hai chúng tôi khiến mọi thứ tối sầm lại.


Tôi nhìn trong bóng tối thấy những hòn đá ma quái khẽ tách đôi thân chúng ra, như thể đang chuẩn bị há miệng. Rồi từ khe hở giữa cái miệng vừa mở đó, một cái vòi dài dài, nhớp nhớp, đỏ đỏ thò ra, lăm le như muốn mút chặt lấy người chúng tôi. Từ chúng phát ra âm thanh "rích rích" nghe muốn nổi da gà.


Những cái vòi đỏ đỏ cứ vươn dài ra mỗi lúc một nhiều quây kín lấy kết giới. Chỉ một cái chớp mắt, xung quanh tôi đã bao phủ toàn những tiếng "rích rích", "rích rích", "rích rích", lẫn trong những cái vòi ma quái tua tủa quanh kết giới.


Tôi không khỏi thất kinh: "Đây là cái quái gì vậy?"


Thái tử cũng thất kinh không kém tôi: "Lũ Thạch Quái. Khốn kiếp thật! Cô không chọn chỗ nào tốt đẹp hơn để hạ cánh à?"


Thạch Quái! Trên đời còn có cái thứ kinh tởm như này sao? Những cái vòi ma quái kia để làm gì?


Tôi thực sự sợ hãi, không còn tâm trạng để ý điệu bộ bất mãn của Thái tử. Lũ Thạch Quái không chỉ bu kín phía trên tôi, chúng còn nằm la liệt dưới tôi. Thế này thì có chạy đằng trời cũng không thoát.


"Làm thế nào bây giờ? Chúng sẽ làm gì chúng ta?" Tôi hỏi mà cũng không biết miệng mình đã phát ra được những gì, cả câu đã rơi rớt vài từ trong nỗi sợ.


"Những cái vòi đó rất mạnh, chúng có thể đâm thủng bất kỳ vật thể nào. Nhất là cái lưng của chúng ta thì quá dễ dàng." Thái tử hoang mang nói.


"Cái gì?" Tôi thét lên.


Đá chồng lên như núi cao trên lưng Thái tử. Cậu ta khẽ rít lên một tiếng là tôi biết kết giới không giữ nổi nữa rồi. Kết giới bị vỡ tan rồi cả đống đá ụp xuống người Thái tử. Những cái vòi ma quái kia đang mơn trớn trên lưng Thái tử. Chúng liếm láp con mồi thật từ tốn. Rồi chúng như mũi dao ám sát, đâm thẳng vào lưng con mồi không một chút khoan nhượng. Tôi biết rõ cảm giác Thái tử đang nếm trải khủng khiếp nhường nào, vì tôi cũng không ngoại lệ. Phía dưới lưng tôi là cả đám đá thành tinh ghê rợn với những cái vòi ma quái đang chọc thẳng vào lưng tôi. 


Cơn đau ập đến rồi lan tỏa nhanh dữ dội. Những cái vòi ma quái đó đang lần mò vào sâu trong gan phổi của tôi mà lục lọi. Không lẽ tôi phải chết như này sao? Đau quá! 


Cả người tôi rúm lại vì đau. Lũ Thạch Quái này là thứ quái quỷ gì vậy? Sao chúng lại có cái vòi tởm lợm hung bạo như này?


Thái tử cố gồng mình dùng sức đẩy cái thứ kinh khủng đó ra khỏi người. Đau khổ thay cơ thể cậu ta đã trở thành cục nam châm có lực hút khủng khiếp. Hết lớp này lại đến lớp khác, Lũ Thạch Quái cứ thế bị hút vào, ghim chặt trên thân thể không chịu rời. Lưng Thái tử giờ chắc thành cái bàn chông úp ngược rồi. 


Những cái vòi nhơm nhớp tởm lợm cứ không ngừng vươn ra, đâm sâu vào lưng Thái tử. Máu cậu ta chảy cả xuống mặt tôi.


Bình thường, thấy máu tươi chảy đến miệng thế này có lẽ tôi sẽ mừng rơn mà hút sạch, chẳng để rơi vãi chút nào. Nhưng giờ, đến cười tôi còn chẳng nhe răng ra nổi. 


Thái tử khẽ gọi nhưng tôi không trả lời nổi nữa. Những cái vòi gớm ghiếc đó đang mon men, dần chạm tới tim tôi rồi. Vài cái vòi khác đang cuốn lấy xương sống tôi, cực lực siết mạnh. Tôi điếng người khi nghe rắc một cái, không kìm nổi cơn đau mà thét lên. 


Xong rồi, những cái vòi ma quái đó đã bẻ gãy xương sống của tôi...


Thình lình hai luồng ánh sáng nháng lên trong tầm mắt tôi. Kiếm Tiên của Dương Dương bay tới hóa thành con rồng mắt vàng quen thuộc, nó cuộn lấy đống đá phía trên người Thái tử thành cơn lốc giữa không trung khiến chúng vỡ nát. Hoàng Nhãn Long gầm gừ dữ dội hất tung hết lũ Thạch Quái bắn ra xa khỏi người chúng tôi. 


Khi ánh sáng vừa lọt qua lớp Thạch Quái dày đặc, tôi nhìn thấy bàn tay Ngô Thông thò vào, kéo mạnh tôi lên thanh đòn Mãng Xà Thạch. Cùng lúc đó, Dương Dương cũng kéo được Thái tử lên ngồi cạnh tôi.


Bộ dạng Thái tử lúc này thật thảm hại, người thì đầy máu, trên lưng giờ không khác gì tấm bia bị bắn thủng lỗ chỗ. Vương tử và Tiên nữ mau chóng tạo kết giới xung quanh chúng tôi để lũ Thạch Quái kia không tấn công tiếp. Nhưng ngay sau đó chưa đến một phút, lũ Thạch Quái gớm ghiếc đã bu kín xung quanh kết giới, tạo thành khối cầu đá khổng lồ rỗng ruột, và tâm cầu là chúng tôi.


Tình hình này thì chúng tôi không thể thoát ra được rồi. Kết giới liệu cầm cự được bao lâu dưới núi đá khổng lồ này? Chưa nói lũ Thạch Quái phá được kết giới hay không, chỉ với sức nặng của chúng thôi cũng đủ đè bẹp mọi thứ rồi. Kiểu này, chúng tôi chỉ còn nước chết chung cả đám.


Tôi hết khả năng cục cựa. 


Ngô Thông thấy tôi im lìm liền nhíu mày hỏi: 


"Cô làm cái trò gì thế?"


Tôi cười méo xệch. Tôi đâu còn sức trả lời nữa. 


Ngô Thông như hiểu ra vội lật úp tôi lại, cơn đau dội lên làm tôi phải cấu chặt lấy người hắn. Tôi nghe tiếng Tiên nữ hét lên thất thanh. Dương Dương và Vương tử vẻ mặt tái mét. Khỏi phải nói bộ mặt Thái tử nhìn tôi cứng đờ thế nào.


Với biểu cảm kinh hoàng của bọn họ thế này... tôi đoán chắc xương mình lòi ra ngoài rồi, lưng tôi có khi còn thủng lỗ chỗ hơn cả Thái tử. Không biết họ làm gì cái lưng tôi nữa, tôi lịm dần đi. Đúng là cầu được ước thấy, mới nãy tôi còn cầu được nghỉ ngơi thì giờ được toại nguyện ngay.


Bên tai tôi vẫn nghe thấy tiếng lũ Thạch Quái gào rú thứ âm thanh quỷ dị đáng sợ...


*LND*


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.