Khuy Thiên Chi Kính

Chương 12: Phiên Ngoại 2




(Edit: Andy/Do not reup)

Chương 48 – Kỳ Lân Đường Úc
Hơn 11 vạn năm trước, Nhược Mộc đưa Đường Úc lên núi Vụ Linh, y nói: "Nhóc con, thế gian này chỉ còn ta và con là đồng loại, sau này, chúng ta phải sống nương tựa vào nhau rồi."
Khi đó Đường Úc còn nhỏ hơn cả Cửu Tích bây giờ, vừa mới học được biến hình, bộ dạng của một đứa trẻ lên ba, nhưng bởi vì đã tận mắt nhìn thấy cha mẹ dùng thân mình phong ấn yêu ma nên cả ngày mặt mày ủ rũ, không thích nói chuyện.
Đúng vậy, vào thời khắc tộc Kỳ Lân hợp lực phong ấn Ma quân, Tiểu Đường Úc đang ở trên chiến trường, tận mắt nhìn thấy.
Một ngày trước khi chia ly, mẫu thân liên tục hôn lên trán hắn, cho nên mặc dù cha mẹ cái gì cũng không nói nhưng Tiểu Đường Úc có thể cảm nhận được, sau khi cha mẹ rời đi hắn liền hóa thành nguyên hình lặng lẽ đi theo. Đương nhiên, vừa đến chiến trường thì bị cha mẹ phát hiện, không kịp đưa hắn đi, chỉ đành nhốt hắn vào trong một cái pháp khí hình tháp, giấu vào trong góc.
Cuối cùng, Đường Úc ở trong pháp khí trơ mắt nhìn cha mẹ hóa thân thành phong ấn, hồn phi phách tán, bất luận hắn gào khóc thế nào cũng không thể ngăn lại được việc cha mẹ qua đời, cũng không thể làm cho cha mẹ quay lại nhìn hắn một lần cuối cùng.
Sau đó Nhược Mộc mở pháp khí cho Đường Úc, nói cho hắn biết, đêm trước khi ra trận cha mẹ hắn đã quyết tâm chết, phó thác hắn lại cho y.
Đường Úc khi còn nhỏ rất ngạo kiều, không thích nói chuyện, rồi lại hay nổi giận, ngoại trừ Nhược Mộc thì chẳng cần ai, gặp điều gì không ưng ý là lạnh mặt ném đồ lung tung.
"Tiểu Úc muốn cái gì, thích hay không thích cái gì đều phải nói ra cho sư phụ biết."
"Vâng."
"Vậy Tiểu Úc thích bộ đồ nào?"
"Đều xấu!"
"Sư phụ cảm thấy màu tím rất đẹp, chúng ta mặc cái này đi."
"Tiểu Úc thích ăn cá hay ăn gà?"
"Đều không cần!"
"Sư phụ thích ăn cá, hôm nay chúng ta ăn cá đi."
Nhược Mộc hoàn toàn không biết dạy trẻ nhỏ, hoặc là hết cách với Đường Úc, dỗ kiểu gì cũng vô dụng, vì vậy dứt khoát làm theo ý mình, gập ghềnh qua ngày, tùy tùy tiện tiện nuôi lớn Đường Úc.
Có lẽ là Nhược Mộc muốn "mềm hóa" Đường Úc, chờ Đường Úc lớn thêm một chút sẽ không còn ủ dột nữa, sẽ biết trực tiếp nói với Nhược Mộc suy nghĩ của mình, trở nên dễ ở chung hơn. Đường Úc cũng bị Nhược Mộc lì lợm áp đặt thành quen, bị ép buộc nhớ kỹ mọi sở thích của Nhược Mộc.
Nhược Mộc vẫn luôn đoán không ra tâm tư Đường Úc, nhưng ngược lại, Nhược Mộc chỉ cần hơi mở miệng là Đường Úc biết y muốn nói câu gì.
Kể từ đó, ở trong mắt Nhược Mộc, Đường Úc ngày càng hoạt bát, ngày càng hiểu lý lẽ, ngày càng tri kỷ. Mỗi khi nhìn Đường Úc, Nhược Mộc luôn có một loại ảo giác "con trai mình thật hiểu chuyện". Đúng, ảo giác! Ở trong mắt tộc nhân, tính tình Đường Úc khó gần, thâm trầm, tích chữ như vàng, cực kỳ ỷ lại vào Nhược Mộc, ngoại trừ Nhược Mộc thì ai cũng không để vào mắt.
Nhược Mộc không giỏi nấu ăn nên mời một vị tộc nhân Long tộc tới sơn trang chuẩn bị đồ ăn, cho đến khi Đường Úc thành thiếu niên thì vị đó không tới nữa.
Nhược Mộc hỏi: "Con không cho người ta tới thì ai nấu cơm?"
Đường Úc nói: "Con nấu."
Nhược Mộc há hốc mồm, "Từ khi nào con biết nấu?"
"Vừa mới học."
Nhược Mộc kinh ngạc, "Không phải con nói sợ người đó nấu đồ ăn không hợp khẩu vị nên mới đích thân xuống bếp giám sát sao? Hóa ra là đi tìm thầy à?"
Đường Úc mặt vô biểu cảm nói: "Nhìn một chút là biết."
Nhược Mộc nghĩ thầm, vi sư nhìn mấy vạn năm rồi cũng đâu có biết!
Đường Úc nhìn Nhược Mộc, nghiêm túc nói: "Con không thích nơi này có người khác."
Nhược Mộc gật đầu, "Được, tùy con." Dù sao vi sư không cần xuống bếp là được rồi.
Đường Úc nói là làm, trình độ còn khiến Nhược Mộc bất ngờ. Nhược Mộc cảm khái với ông bạn già Thanh Sương, "Đường Úc càng ngày càng hiểu chuyện, làm ta bớt nhọc lòng."
Thanh Sương giật giật khóe miệng, "Có lẽ là nó sợ ngươi không nuôi nổi."
Nhược Mộc: "Nói bừa! Nó rõ ràng là do ta nuôi lớn!"
Thanh Sương: "Lúc nó tới ăn uống ngủ nghỉ đều tự làm, quần áo đã có tú nương may, cơm có đầu bếp làm, phòng ốc dùng phép thuật dọn dẹp, ngươi làm cái gì?"
Nhược Mộc cứng đờ, "Ta dạy nó đọc sách viết chữ, tu luyện phép thuật! Ta là sư phụ nó, không phải người hầu của nó!"
Thanh Sương gật gù, "Đúng vậy, bây giờ nó có thể tự đọc sách, tự tu luyện, có thể dùng phép thuật dọn phòng cho ngươi, giặt đồ cho ngươi, lại thêm nấu cơm cho ngươi nữa, nó là nô bộc của ngươi mới đúng."
Nhược Mộc: "Ông già kia! Ngươi âm mưu phá hủy hình tượng của ta phải không?!"
Thanh Sương nhún vai.
"Nhưng mà nghe ngươi nói vậy ta cảm thấy tiểu đồ đệ này cũng thật lợi hại!" Nhược Mộc đắc ý nói.
Nhược Mộc vì chuyện Đường Úc thay đổi mà vạn phần hài lòng, sau đó nghênh đón một lần phản nghịch kịch liệt nhất của Đường Úc.
Tộc nhân không ngừng đưa ra đề nghị Nhược Mộc Thần quân thu nhận thêm đồ đệ, nhưng mà Nhược Mộc lười biếng, nuôi lớn một Đường Úc đã mệt rồi, thật sự không muốn dây dưa thêm nữa, vì thấy y đều lấy lý do Đường Úc tuổi nhỏ, việc học hành chưa có thành tựu, mình không có cách nào phân tâm dạy dỗ người khác để cự tuyệt.
Năm Đường Úc tám trăm tuổi, tộc nhân lại một lần nữa đưa vài hậu bối nhỏ tuổi lên núi Vụ Linh, bái nhập môn hạ. Tộc nhân chọn lựa những đứa trẻ không phải là thú nhỏ chim hoang mà đều là những mầm non ưu tú có tư chất không tầm thường, cũng nói thẳng, không cần Thần quân phải lo lắng chăm sóc cho chúng, chỉ cần lúc tu luyện Thần quân chỉ điểm cho một vài chỗ là tốt rồi.
Nhược Mộc cũng có ý lay động, qua vài trăm năm nữa Đường Úc thành niên, không cần phải quá mức chú ý vào hắn nữa, y không thể lấy cớ Đường Úc còn nhỏ nữa, thứ hai là dàn hậu bối này tuổi không nhỏ, không cần y phải quá nhọc lòng, không mệt. Nhưng không ngờ chuyện này lọt vào tai Đường Úc lại bị hắn kịch liệt phản đối.
"Người đã nói con và người sống nương tựa vào nhau."
Nhược Mộc gật đầu, lời này đúng là y nói, "Đúng vậy, ta vẫn sẽ chăm sóc con, chỉ là không bao lâu nữa con thành niên rồi, không cần ta phải quan tâm quá mức nữa, ta có thể phân tâm dạy dỗ thêm những đứa trẻ khác. Con trưởng thành, có thể tự lập rồi, còn có thể hỗ trợ ta dạy dỗ đệ muội, ta sẽ được nhàn nhã hơn..."
Đường Úc phá vỡ mộng đẹp của Nhược Mộc, nói: "Con hiểu "sống nương tựa vào nhau" tức là chỉ có hai chúng ta, vĩnh viễn không xa rời."
Nhược Mộc giật mình, nói: "Đứa nhỏ này, toàn nghĩ gì đâu thế? Con nguyện ý ở lại núi Vụ Linh thì chẳng còn gì tốt hơn, ta cũng sẽ không đuổi con đi."
Đường Úc nhìn Nhược Mộc, gằn từng chữ, "Vĩnh viễn không xa rời, cũng không có thêm người khác."
Nhược Mộc trầm tư một chút, hỏi: "Vì sao?"
Ánh mắt Đường Úc né tránh, nói: "Con mặc kệ! Không được thu thêm đồ đệ! Người chỉ có một mình con là đồ đệ, cả đời này con sẽ ăn vạ ở núi Vụ Linh, con còn ở trên này một ngày thì không một ai được lên núi Vụ Linh! Ai muốn tới thì con sẽ ném người đó xuống! Hoặc là người đuổi con xuống núi đi!"
Cuối cùng, Nhược Mộc thở dài, nói: "Được rồi được rồi, cứ theo ý con." Không nhận đồ đệ càng tốt, y càng mừng vì được nhàn rỗi.
Lần đầu tiên Đường Úc lộ ra biểu cảm linh động, hắn cong khóe môi lên cười.
Từ đó về sau, Đường Úc như thể được mở phong ấn, biểu cảm phong phú, tính tình hoạt bát đến mức khiến Nhược Mộc kinh hãi.
"Sư phụ sư phụ! Hôm nay ăn cá chua ngọt người thích nhất nhé?"
"Sư phụ sư phụ! Hôm nay con chế cho người một bộ đồ mới, màu đỏ, đẹp không?"
"Sư phụ sư phụ! Mấy lão già kia lại tới nữa, có phải người lại sắp bận gì rồi không?"
"Sư phụ sư phụ! Suốt nửa tháng người không cùng con tập luyện rồi!"
""Sư phụ sư phụ! Chúng ta xuống nhân gian chơi đi!"
"Sư phụ..."
Nhược Mộc: "....."
Nhược Mộc cảm thấy, hình như sau một đêm Đường Úc từ một ông cụ non biến thành một đứa bé ngoan, đây là cải lão hoàn đồng à?
Ảo giác, vẫn là ảo giác! Ở trong mắt tộc nhân, Đường Úc không cho Nhược Mộc Thần quân thu thêm đồ đệ, có ý đồ độc chiếm yêu thương của Nhược Mộc Thần quân, thật sự là ích kỷ! Mặt dày vô sỉ! Càng quá đáng hơn chính là Đường Úc chỉ trưng ra vẻ mặt ôn hòa với duy nhất một mình Nhược Mộc Thần quân, đối với những tộc nhân khác hắn còn chẳng thèm giả vờ, kiêu ngạo độc đoán! Không coi ai ra gì!
Nhược Mộc hài lòng với thay đổi của Đường Úc nên hoàn toàn xem nhẹ những dấu hiện không thích hợp ngay từ đầu, chỉ nghĩ lúc trước Đường Úc tỏ ra thành thục hiểu chuyện, không giận không vui, thực ra nội tâm cực kỳ bất an, yếu ớt cô độc, sợ y dời lực chú ý sang người khác, càng sợ mình đuổi hắn đi cho nên sau khi y đồng ý sẽ không thu đồ đệ nữa mới hoàn toàn yên lòng, thoải mái để lộ tính cách trẻ con đúng tuổi.
Nhưng mà cái tính cách trẻ con này hình như tới hơi muộn nhỉ? Đường Úc sắp thành niên rồi mà!
Trên thực tế, đúng là bởi vì Đường Úc được nghe chính miệng Nhược Mộc đồng ý với ước hẹn không tách rời, đồng ý sẽ không để ai chen chân vào giữa hai người nên mới không còn sợ hãi nữa, thoải mái để lộ bản tính.

Lời tác giả:
Nhược Mộc: "Thời kỳ phản nghịch của con không chỉ tới muộn mà tâm lý cũng phát triển ngược?"
Đường Úc: "Con mặc kệ! Người đáp ứng rồi, đáp ứng chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, không có người khác, không chia lìa! Người đáp ứng rồi, không được đổi ý!"
Nhược Mộc: "Cái ta đáp ứng và cái con nói hình như ý nghĩa không giống nhau?"
Đường Úc: "Con mặc kệ! Con là người quyết định!"

Chương 49 – Nhược Mộc Thần quân
Tuổi thơ của Nhược Mộc cũng không tốt hơn Đường Úc bao nhiêu. Là thần thú trời sinh, lại là hậu duệ của thần thú Thanh Long, Nhược Mộc ra đời cực kỳ khó khăn.
Lúc ở trong bụng mẫu thân, y vô thức cắn nuốt linh lực của bà để lớn lên. Cha mẹ đoán y có thể là bào thai thần thú cuối cùng của Long tộc nên không đành lòng để y chết yểu, thà hao hết toàn bộ sức mạnh cũng muốn y được sinh ra bình an, kết quả đó là y thuận lợi được sinh ra, mà mẫu thân y lại qua đời ngay lúc đó.
Thần thú trời sinh khi sinh ra phải trải qua 99 đạo lôi kiếp. Mặc dù Nhược Mộc đã cắn nuốt toàn bộ linh lực của mẫu thân nhưng lúc phá xác ra ngoài vẫn rất gầy yếu, không thể chống đỡ lôi kiếp, cuối cùng là phụ thân dốc hết khả năng thay y chống đỡ 99 đạo lôi kiếp, đến nỗi toàn bộ thần mạch bị hao tổn, không bao lâu sau cũng qua đời.
Huyết mạch của thần thú cực kỳ khó duy trì, thường chỉ có một mạch đơn truyền, đời sau thường là sẽ thoái hóa thành linh thú.
Ngoại trừ cha mẹ thân sinh thì Nhược Mộc chẳng có huyết mạch họ hàng gần nào cả, nhưng dù sao y cũng là một thần thú quý hiếm nên được các trưởng lão trong tộc nuôi dưỡng, tuy địa vị cao, ăn uống không lo nhưng lại thiếu thốn tình yêu thương.
Càng buồn cười hơn chính là con ruột của một vị trưởng lão chỉ là một con linh thú, vì ghen ghét với Nhược Mộc mà tung tin đồn Nhược Mộc mang mệnh sát cha mẹ, mặc dù so với lời đồn mơ hồ này thì linh thú vẫn cuồng mê linh lực của thần thú hơn nhưng từ nhỏ Nhược Mộc vẫn phải chịu cảnh ăn nhờ ở đậu, nếm đủ tư vị ấm lạnh nhân tình.
Vì vậy đến năm 300 tuổi, Nhược Mộc dọn tới núi Vụ Linh sống một mình, đó là nơi cha mẹ y từng sống, rồi sau đó ngoại trừ Kỳ Lân Đường Úc thì trong tộc không thể sinh hạ thêm một con thần thú nào nữa, thân phận của Nhược Mộc càng trở nên cao quý, sau trận chiến khiến gần như toàn bộ thần thú diệt vong thì y được đề lên làm Linh Vương.
Bình thường Nhược Mộc không thích tiếp đón người lạ, lúc gặp mặt cũng không thân thiện lắm, trên dưới Linh tộc chỉ cho rằng là Thần quân uy nghiêm, ít nói ít cười. Chỉ có những người thân cận như Thanh Sương, Đường Úc và Cửu Tích biết, Nhược Mộc sống một mình trên núi Vụ Linh, thực ra cực kỳ lười biếng, tính tình dễ chịu không thích so đo, chẳng qua những lúc cần xuất hiện trước mặt tộc nhân hoặc tham gia sự kiện lớn nào đó thì phải giữ hình tượng thôi.
Cái chiêu thay đổi sắc mặt này Đường Úc học được hết tinh túy, ngay cả sau này khi Phượng Xuyên lên làm Linh Vương cũng không trốn được việc phải học loại diễn xuất này.
Vì vậy, mỗi khi Nhược Mộc giáo dục Đường Úc "đừng chùn chân bó gối, nhiệt tình với mọi người một chút", Đường Úc đều nói: "Con học theo người, mưa dầm thấm đất, không có cách nào thay đổi."
Nhược Mộc: "Cái tốt không học, cái xấu học lại nhanh."
Đến nỗi sau này, Nhược Mộc luôn nhớ lại, nếu lúc đó y siêng năng dạy dỗ Đường Úc đàng hoàng thì có khi nào tính tình của hắn sẽ không quái gở cố chấp như vậy? Hoặc là, nếu y không lười biếng, ít khi ra khỏi núi Vụ Linh mà thường xuyên đưa Đường Úc ra ngoài rèn luyện, nhìn quen thế gian thì Đường Úc sẽ không coi trọng một mình y, sinh ra những tâm tư không nên có?
Cho nên sau đó nhận Cửu Tích làm đồ đệ, Nhược Mộc không bắt Cửu Tích ở lại một mình trên núi Vụ Linh với y, đồng ý cho Cửu Tích thỉnh thoảng xuống núi đoàn tụ với Phượng Xuyên, cũng đồng ý cho Phượng Xuyên phái người tới chăm sóc cho Cửu Tích. Phượng Xuyên cũng thường xuyên tự mình lên núi thăm muội muội. Cứ cách ba năm Nhược Mộc lại đưa Cửu Tích ra ngoài rèn luyện, học thêm kiến thức.
Cũng nhờ Cửu Tích mà núi Vụ Linh yên tĩnh sau khi Đường Úc mất tích gần trăm năm đã có sinh khí trở lại, Nhược Mộc cũng dần dần bỏ xuống hình tượng Linh Vương cao cao tại thượng, để tộc nhân nhìn thấy y đối xử với Cửu Tích rất ôn hòa và sủng nịch, y trở thành một thủ lĩnh thân thiện, khiến tộc nhân càng thêm sùng bái.
Những tộc nhân càng xem thường Đường Úc. Lúc trước Nhược Mộc chưa từng sủng ái Đường Úc như y đối với Cửu công chúa trước mặt các tộc nhân, lại thêm Đường Úc chẳng coi ai ra gì, so sánh với Cửu công chúa thân thiện đáng yêu đúng là một trời một vực.
Tính tình Đường Úc cực kỳ thất thường, Nhược Mộc không phải không biết, nhưng đa số thời điểm đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhược Mộc giỏi âm luật, rất yêu đàn. Lần đầu tiên Đường Úc chủ động mở miệng đưa ra yêu cầu với Nhược Mộc chính là muốn học đàn.
Khi đó, Đường Úc 300 tuổi đứng nhìn chằm chằm một người đắm chìm vào ánh trăng đánh đàn, không phải là lần đầu tiên hắn thấy Nhược Mộc đánh đàn, nhưng là lần đầu tiên nảy sinh ý niệm muốn học đàn. Đột nhiên hắn tò mò, lúc Nhược Mộc đánh đàn, trong lòng đang nghĩ điều gì, vì sao lại lộ ra một nụ cười thỏa mãn như vậy?
"Dạy con." Đường Úc nói.
"Con muốn học đàn?" Nhược Mộc vui mừng.
Đường Úc lạnh lùng nói: "Làm sao? Không được học? Hay là người không thích dạy?"
"Dạy! Sao lại không muốn dạy chứ? Con đừng có bỏ dở giữa chừng là được." Cuối cùng Nhược Mộc cũng tìm được một chút cảm giác thành tựu của người làm thầy, dạy mấy cái phép thuật gì đó quá đơn giản.
"Để ta làm cho con một cây đàn mới đi, dùng gỗ thần làm thân đàn..."
"Người còn biết làm đàn?"
Nhược Mộc nhướng mày, cười: "Đừng coi khinh sư phụ con, ta sống lâu hơn con 5 vạn năm đấy." Đổi lại là một ánh mắt xem thường và bĩu môi của Đường Úc.
"Dây đàn dùng cái gì thì tốt nhỉ?" Nhược Mộc suy tư, nhìn thấy ánh trăng trong trẻo trước mắt mềm mại như lụa, trên đầu là một vầng trăng sáng ngời, "Dùng ánh trăng đi, thế nào?"
Đường Úc ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng kia, lại nhìn đôi mắt được ánh trăng chiếu sáng ngời của Nhược Mộc, khẽ gật đầu.
Nhược Mộc cười nói: "Sao con không hỏi ta làm thế nào để dùng ánh trăng làm dây đàn?"
Đường Úc không nói lời nào, chỉ nhìn Nhược Mộc. Nhược Mộc nói tiếp: "Nhìn cho kỹ, chỉ dạy con một lần thôi đó."
Hắn thấy Nhược Mộc giơ tay lên, vận linh lực, đưa tay vào ánh trăng, sau đó, y chụm ngón cái và ngón trỏ lại, nhẹ nhàng kéo một cái, từ trong ánh trăng đã xuất hiện một sợi tơ.
"Cái này gọi là "Thải Nguyệt"." Nhược Mộc thu tay lại, buông lỏng hai ngón tay, sợi tơ kia phiêu đãng rơi xuống, trong phút chốc đã biến mất không còn tăm hơi. "Khẩu quyết này cũng đơn giản. Vạn vật trên thế gian đều có linh khí, nắm giữ thuật ngự linh là có thể hóa linh khí thành thực thể để sử dụng, không có thứ gì trên thế gian là không khống chế được."
Đường Úc hỏi: "Nhưng vì sao con phải kiểm soát vạn vật?"
"Sinh ra là thần, lại không muốn kiểm soát vạn vật?"
Đường Úc nói: "Vạn vật và con có quan hệ gì đâu?"
"Ha ha ha!" Nhược Mộc cười to, "Tiểu tử ngoan, hóa ra không phải là người hồ đồ. Vì sao phải hao hết tâm tư kiểm soát vạn vật làm gì? Tiêu dao tự tại vui vẻ hơn đúng không?"
Chưởng quản vạn vật, cũng có ý nghĩa gánh vác sinh tử của vạn vật, giám thị trật tự của trời đất. Giống như hắn vậy, sinh ra là thần thú cuối cùng, không thể chống lại khi bị đẩy lên vị trí Linh Vương, gánh vác hưng vong của Linh tộc, quyết định thế gian này loạn lạc hay an bình.
Nhưng khi đó Nhược Mộc không dạy Đường Úc, mặc dù ngươi có muốn thì cũng không có cách nào có thể khống chế vạn vật, bởi vì tất cả mọi thứ trên thế gian này đều đã có định số, nếu ngươi có ý muốn khống chế một thứ gì đó thì đại giới phải trả sẽ lớn hơn gấp bội. Thần, chỉ là sứ giả của Thiên Đạo mà thôi.
Khi đó Đường Úc cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ muốn kiểm soát vạn vật, chỉ cầu nắm giữ được trái tim của một người, lại không may, cầu mà không được.
Nhược Mộc làm cho Đường Úc một cây đàn, đặt tên là Nguyệt Nha (trăng non).
"Xem thử đi, thích không?" Nhược Mộc đưa tay nhẹ vỗ lên đàn, dây đàn làm bằng ánh trăng như ẩn như hiện.
Đường Úc nhìn, cũng học theo vỗ lên đàn, lại bất ngờ dùng sức, gắt gao túm chặt dây đàn. Dây đàn giãy giụa, kêu u u như đang khóc. Lòng bàn tay Đường Úc bị cắt mấy đường, máu tươi nhỏ xuống dính trên dây đàn, dính lên cả thân đàn.
Nhược Mộc vội vàng kéo tay hắn ra, "Con đang làm gì đó!?"
Đường Úc: "Con đánh dấu thôi."
Nhược Mộc tức đến mức suýt ngã ngửa, quát lớn: "Hồ nháo! Đàn Nguyệt Nha là Thần khí, sao có thể dùng máu tươi để hiến tế?! Ánh trăng vốn thuần âm, dính phải máu sẽ càng âm hơn. Một cây đàn tốt bị con phá hoại rồi!"
Đường Úc cười, "Sư phụ đừng quên con là thần thú, máu của con không mang sát khí, huống chi, đây là đồ của con, chỉ nên để một mình con có thể chạm vào."
Nhược Mộc vốn đang cau mày, nghe Đường Úc nói mới để ý sau khi máu tươi nhiễm vào dây đàn, ngược lại đã làm cho cây đàn bớt âm hơn.
Lại nghe Đường Úc nói tiếp: "Đương nhiên sư phụ vẫn là chủ nhân của nó, con và sư phụ."
"Thôi bỏ đi." Nhược Mộc lật bàn tay Đường Úc, nhẹ nhàng sờ qua miệng vết thương, làm nó khép lại, "Dù sao con cũng là thần thú, máu tươi ẩn chứa điềm lành, vừa lúc có thể dung hòa âm khí của ánh trăng. Nhưng mà về sau đừng có xúc động như vậy, hở ra một cái lại lấy máu đánh dấu."
Đường Úc gật đầu đồng ý.
Từ lúc đó Nhược Mộc đã hiểu rõ, tính tình của Đường Úc cố chấp thất thường, khó có thể dạy dỗ, nhưng hắn chưa bao giờ chủ động trêu chọc người khác, thậm chí lười kết giao với mọi người, vậy nên khó có thể nói trước điều gì. Nếu bảo y mạnh mẽ áp chế tính cách của Đường Úc, mài giũa hắn thành một bộ dạng khiến người người yêu thích, Nhược Mộc cảm thấy không cần thiết phải như vậy.
Cho đến khi đàn Nguyệt Nha kia thật sự đi theo Đường Úc đọa thành Ma đàn, nhiễm máu tươi vô số.
Nhược Mộc đồng ý không để đầu bếp lên núi Vụ Linh nữa, Đường Úc trở nên thân thiện hiếu động hơn, thậm chí còn có chút dính người, khi đó Nhược Mộc còn tưởng rằng, là y dạy dỗ đúng cách, dần dần thay đổi được tính tình của một người.

Lời tác giả:
Đường Úc: "Con cảm thấy mình nên đánh dấu lên sư phụ một chút."
Nhược Mộc: "... Con thừa máu nhiều quá à?"
*** Hết PN 2

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.