Khủng Bố Cao Hiệu

Chương 77: Vận Mệnh Spa (2)




Dịch giả: Accel
Vù!
Ngay thời điểm Lê Sương Mộc cùng Bạch Lục một ôm chó một ôm người phóng sang bên đường, chiếc xe buýt mất khống chế sau lưng kia vọt tới trước mang theo một trận gió lạnh buốt thổi tóc mai hai bên tung bay, gần như cạt vào chân hai người. Nếu như chỉ chậm hơn một giây sợ rằng ba người một chó được đi tàu lượn trên không miễn phí ngay.
Nhưng may mắn là ngay khi hai người cứu được cậu bé và con chó nhỏ, tài xế theo bản năng bẻ tay lái, nhưng độ cong cũng không lớn, chiếc xe thậm chí không ra nổi khỏi làn đường nói chi là đụng vào Vận Mệnh Spa. Chiếc xe vẫn tiếp tục mất khống chế lúc lắc chạy về phía xa, không biết lúc nào mới có thể dừng lại.
Phù!
Tất cả mọi người thở phù một hơi.
Người mẹ của đứa bé, một người phụ nữ tóc vàng cảm ơn Bạch Lục rối rít. Làm một người mẹ, con của mình chính là điều quan trọng trọng nhất, vừa vỗ vỗ thân thể của đứa bé nước mắt vừa rơi không ngừng.
Lê Sương Mộc kéo Bạch Lục, liền xoay người rời đi.
Bạch Lục cười, thoát khỏi bàn tay ẩm ướt của người phụ nữ sau đó vỗ vỗ khuôn mặt đang cười vui vẻ phúng phính như bánh bao của đứa bé: "Phải nghe lời mẹ nghe chưa, đừng chạy loạn. Anh bây giờ có chuyện quan trọng cần làm. Bye bye". Nói xong cũng nở một nụ cười mà hắn tự cho là rất mê người, tiêu sái rời đi.
"Vừa rồi nguy hiểm quá. Chậm chút nữa thì đừng nói chúng ta, chỉ sợ người trong spa đều bị ép thành bánh thịt". Bạch Lục lòng vẫn còn sợ hãi nói.
"Nói không chừng còn làm Vương Ninh chạy được". Lê Sương Mộc nhìn con chó nhỏ đang cào xé cái găng tay màu trắng trên mặt đất một cái, nói: "Đi nhanh thôi, Đường Nhu Ngữ và Âu Dương Mộ chắc không phải đối thủ của Vương Ninh đâu".
Nói xong, hai người tăng tốc vọt vào trong spa.
Đập vào mí mắt là hình ảnh một thân ảnh màu trắng đang lướt tới, chém ra một vệt lưu quang màu đen tóe máu, cánh tay của Âu Dương Mộ rớt xuống. Hắn lại xoay người, đá bay Âu Dương Mộ ra xa.
(ND: lưu quang: khi một vật chuyển động nhanh, hình ảnh của nó tại vị trí cũ vẫn được giữ lại một thời gian ngắn trong mắt thường, nhiều hình ảnh tạo thành một "vệt":D)
Âu Dương Mộ "Hự!" một tiếng, thân thể mềm mại như bị tàu siêu tốc đụng phải, đập mạnh vào bức tường bức gỗ làm nó vỡ vụn, trực tiếp bay xuyên qua tường sang một gian phòng khác.
Mà ở góc tường, Đường Nhu Ngữ vẻ mặt tái nhợt đang ôm ngực, khóe miệng vẫn còn chảy máu.
Khi cô nhìn thấy Lê Sương Mộc cùng Bạch Lục xông vào, thanh đao nhỏ được kẹp trong ngón tay rung lên theo cổ tay, phát động dị năng phong hệ. Thanh đao nhỏ hình thù kỳ lạ liền hóa thành một vệt sáng bạc phóng nhanh tới thân ảnh màu trắng kia.
Đường Nhu Ngữ đổi dị năng phong hệ cũng là có suy tính cả. Không thể nghi ngờ là khả năng khống chế gió có thể phát huy tối đa sức mạnh của kỹ năng mà cô am hiểu nhất.
Cô am hiểu nhất là gì?
Từ họ của cô thì không khó đoán ra... Ám khí Đường môn!
Thân ảnh màu trắng đang lượn lờ không theo một quy tắc nào cả đột nhiên ngừng lại, vô số hình ảnh màu trắng trùng điệp lên nhau, hiện ra thân ảnh rõ ràng của Vương Ninh.
Đối mặt với ám khí mà Đường Nhu Ngữ bắn ra, Vương Ninh cũng không dám đối chọi trực tiếp mà lựa chọn né tránh!
Trong khoảnh khắc thanh đao bay sượt qua gương mặt của hắn, Vương Ninh rùng mình, phần eo vặn vẹo, quay người vung Hắc Liêu ra.
Choang!
Kim loại va chạm, tia lửa văng tung tóe.
Lúc thấy rõ gương mặt của người tới, sắc mặt bình thản của Vương Ninh cuối cùng cũng biến đổi: "Là ngươi!?".
Nhưng trả lời hắn cũng không phải là người trước mặt mà là một âm thanh khác: "Là ông mày đây!".
Một tiếng quát lớn, quyền phong ập tới!
(ND: quyền phong: luồng gió do nắm đấm tạo ra)
Vương Ninh điểm chân một cái, thân thể lướt về sau một chút. Sau đó hắn liền thấy một quả đấm to cạt qua chóp mũi mình, đấm vào cái quầy bằng gỗ làm nó rặc một tiếng vỡ thành hai nữa, mảnh gỗ bay tán loạn.
Vương Ninh tránh thoát một quyền liền liếc qua quầy hàng vỡ vụn, trong nội tâm không khỏi thầm nghĩ: "Một quyền vừa rồi kia mà đánh trúng đầu ta, không chết cũng tàn tật rồi...".
Hắn theo thói quen lật lật Hắc Liêu, sau đó nắm thật chặt trong tay, lúc này hắn mới chính thức nhìn rõ người vừa tập kích mình. Vương Ninh không khỏi lộ ra một tia kinh sợ: "Sao lại là ngươi?".
Bạch Lục nhếch miệng cười cười, lộ ra bốn chiếc răng nanh sắc nhọn, gào rú như dã thú: "Tại sao không thể là ta? Ha ha. Vương Ninh, hôm nay để bổn đại gia chơi với ngươi".
Tuy Bạch Lục tạm thời không thể biến thân hoàn toàn, nhưng khi khởi động huyết thống thân thể của hắn vẫn thay đổi ít nhiều, ví dụ như răng nanh dài ra, móng vuốt trở nên sắc bén, da mặt cứng ngắc, lông trên người mọc dài ra như cứng như kim châm, đồng thời cơ thể cũng cao lên, đã có hình thái ban đầu của người sói.
"Tại sao bọn này lại ở đây?". Vương Ninh không thèm để ý Bạch Lục kêu gào, mà tự hỏi trong lòng. Trên gương mặt thanh tú lộ ra vài phần bất an.
Bạch Lục lè cái lưỡi đỏ chót liếm môi một cái: "Vương Ninh, Doãn Khoáng nói quả nhiên không sai, ngươi thật sự định phá hư cuộc thi chung của chúng ta. Lại để cho tên khốn Đường Triệu Thiên kia trở lại ám sát chúng ta. Hảo thủ đoạn, thật âm hiểm. Chỉ tiếc là ngươi lại đánh giá quá cao Đường Triệu Thiên mà bỏ quên Doãn Khoáng".
"Doãn Khoáng..." Lông mày Vương Ninh chậm rãi nhíu lại.
"Hừ hừ! Vương Ninh, nếu ngươi thật sự muốn thoát ly lớp 1204 thì cứ việc xéo đi, không ai thèm giữ. Nhưng ngươi lại...". Bạch Lục tiến lên trước một bước, con mắt dã thú kia nhìn Vương Ninh trừng mắt một cách hung tợn: "Ngươi không nên phá hoại mọi thứ, động đến lợi ích chung của mọi người. Giữa chúng ta vốn không có thù hận gì, nhưng néu ngươi đã tuyệt tình như vậy thì đừng trách chúng ta".
Vương Ninh lạnh lùng nhìn Bạch Lục, sau đó hắn "Hừ" một tiếng, sau đó âm thanh hừ hừ liền biến thành tiếng cười to, khinh thường, trào phúng, còn có một tia lửa giận!
"Ngươi cười cái gì?".
Vương Ninh miễn cưỡng ngưng cười, mỉa mai nhìn Bạch Lục và Lê Sương Mộc nói: "Ta cười các ngươi qua ngu ngốc, bị người ta sử dụng làm vũ khí còn không biết. Buồn cười, quá buồn cười. Nhưng ít nhất đúng như Doãn Khoáng nói, ta quả thật muốn ly khai lớp 1204 đấy. Bởi vì đẳng cấp của các ngươi thật sự là quá rác rưởi, cùng lớp với các ngươi chính là sỉ nhục ta. Mạng của các ngươi, ta sẽ lấy hết".
"... Hừ! Cuồng vọng!". Bạch Lục cũng không so đo với lời nói của Vương Ninh, sau khi khởi động huyết thống người sói hắn cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh, hận không thể phát tiết một phen, không muốn nói nhảm cùng Vương Ninh hết bài này đến bài khác. Hét lớn một tiếng, đùi phải đạp một cái, móng vuốt sắc bén trảo tới Vương Ninh!
Lê Sương Mộc một bên tựa hồ đang trầm tư thấy Bạch Lục đã động thủ cũng chỉ có thể bỏ qua suy tính trong đầu, tiện tay bỏ đoản kiếm vào trong thùng vật phẩm ra, sau đó tay run lên, Thanh Phong dài 1m xuất hiện trên tay của hắn.
Vũ khí của Lê Sương Mộc lại là một thanh trường kiếm. Một thanh kiếm tạo hình cổ xưa, rất giống với trường kiếm thời Tần, thân kiếm hình lá liễu, vừa hẹp lại vừa dài. Nhưng kỳ quái là, thân kiếm bị một tầng gỉ sét bao quanh hiện ra màu đồng xanh, chuôi kiếm lại màu đỏ nhạt.
Trên thân kiếm có khắc tên nhưng vì gỉ sét nên nhìn không rõ.
Rất khó tưởng tượng, một thanh kiếm đầy gỉ sét như thế có thể dùng để đánh nhau được hay không?
Lê Sương Mộc lẳng lặng nhìn trường kiếm trong tay, ánh mắt dịu dàng, dường như thứ hắn đang nhìn không phải là một thanh kiếm gỉ mà là một hồng nhan tuyệt sắc, chỉ nghe hắn thì thào nói: "Một ngày nào đó, ta sẽ vì ngươi mà cởi bỏ hết tất cả dơ bẩn trên người...".
Nói xong, tay hắn rung lên, hai chân ảo ảnh đan xen, một kiếm đâm về phía Vương Ninh!
Vương Ninh vừa né tránh móng vuốt sắc bén trở tay dạy dỗ Bạch Lục một màn khó quên, không ngờ sau lưng đột nhiên lạnh lẽo thấu xương, trên mặt lại cảm thấy một cỗ sóng nhiệt đập vào mặt.
"Nguy hiểm!".
Vương Ninh kinh ngạc, Hắc Liêu chém ra.
Đinh một tiếng, tia lửa liên tiếp bắn ra.
Sau một khắc, bóng kiếm màu đồng xanh biếc lại trực chỉ cổ họng Vương Ninh.
"Lê Sương Mộc! Kiếm của hắn... Không ngờ lại nhanh như thế! Xem ra ta còn đánh giá hắn quá thấp. Nếu như không có... Có lẽ ta thật sự không phải là đối thủ của hắn".
Vương Ninh âm thầm cắn răng, cố hết sức đè thấp, không lùi mà tiến, Hắc Liêu trong tay đâm tới trái tim Lê Sương Mộc.
Lấy mạng đổi mạng!
Vương Ninh tự tin, thời điểm kiếm của Lê Sương Mộc đâm vào cổ họng mình, dao của hắn cũng sẽ xuyên vào trái tim của Lê Sương Mộc... Đồng thời, hắn cũng dám khẳng định, Lê Sương Mộc tuyệt đối sẽ không cùng mình lấy mạng đổi mạng.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Lê Sương Mộc lựa chọn thu kiếm ngăn cản. Đồng thời dưới chân đạp một cái, kéo khoảng cácảia xa.
Động tác phiêu dật nối liền, chính xác như một gã hiệp khách võ công cao cường. Thân pháp quỷ dị tiêu sái, kiếm như thiểm điện bôn lôi, chiêu thức thu phát tự nhiên.
Cho dù là khi đang rút lui, trường kiếm trong tay vẫn đâm liên tục, huyễn hóa ra tất cả ba kiếm ảnh, hướng tới con mắt, cổ họng và trái tim của Vương Ninh, làm cho Vương Ninh không thể không gấp rút dùng chủy thủ đón đỡ.
Đinh đinh đinh!
Vương Ninh cũng không phải bình thường, ba nhát kiếm đều bị con dao trong tay hắn chặn được. Khuôn mặt anh tuấn của Lê Sương Mộc cũng ngày càng ngưng trọng. Hiển nhiên thực lực của Vương Ninh hơi có chút vượt qua dự liệu của hắn.
Mặc dù có thể chặn được hết nhưng bước chân của Vương Ninh cũng bị rối loạn. Kiếm của Lê Sương Mộc nhanh nhưng vẫn ẩn chứa lực lượng không hề thua kém, mỗi nhát chém đều khiến hổ khẩu Vương Ninh tê dại. Sau khi ngăn được nhát cuối cùng thì chân hắn cũng lảo đảo như muốn ngã.
(ND: nhiều người cứ nghĩ nhanh đồng nghĩa với mạnh nhưng không phải, một đòn tấn công phát ra nhanh có thể là một đòn không chuẩn bị tốt, không dồn được hết sức mà phát ra vội vàng (thường là như thế):D)
"Lê Sương Mộc. đây là ngươi bức ta!".
"Vương Ninh, đây là lựa chọn của ngươi".
Hai người bốn mắt đối nhau, ánh mắt va chạm trên không trung như muốn phát ra tia lửa.
Hắc Liêu trong tay Vương Ninh như độc xà phun nọc độc, hắc ảnh phát ra liên tục. Mà trường kiếm trong tay Lê Sương Mộc lại múa ra một màn kiếm như nước nhìn không thấu, chặn hết đòn đánh của Vương Ninh, ngươi công ta thủ, ta công ngươi thủ.
Phong cách của Vương Ninh là tàn nhẫn xảo trá, toàn là sát chiêu. Còn Lê Sương Mộc phát huy hết sức câu "chỉ có nhanh là không phá được".
Binh khí đụng nhau nhưng hai người cũng không quên quyền chưởng giao kích, bình bịch liên tục.
Bạch Lục một bên gần như không xen vào được.
Đường Nhu Ngữ một mực yên lặng đột nhiên vung tay, một viên bi thép từ trong tay cô bắn ra, lăn tới Vương Ninh...
Chủy thủ cùng trường kiếm, Vương Ninh binh khí ngắn hiển nhiên kém hơn một chút, mũi kiếm của Lê Sương Mộc đã chém vào đầu vai Vương Ninh tạo ra một đường máu. Ai cũng không biết, rõ ràng thanh kiếm gỉ sét, sao lại có thể sắc bén như thế!
Vương Ninh bị lực lượng cường đại của Lê Sương Mộc ép lùi về sau liên tục.
"Xem ra, chỉ có thể dùng...".
Nhưng mà ngay khi Vương Ninh ra sức đẩy Lê Sương Mộc ra, muốn sử dụng con át chủ bài, một viên bi thép lăn tới dưới chân hắn.
Vương Ninh kinh ngạc, thân thể của hắn liền ngã về phía sau.
Mà vào lúc này tiếng gầm của Bạch Lục truyền vào tai hắn, dùng khóe mắt nhìn qua, chỉ thấy một cái bóng chân quất tới hông mình.
"Mẹ nó! Hai đánh một!".
Vương Ninh trong lòng căm tức không thôi, hai tay giao nhau đón đỡ.
Trên đùi bị một lực mạnh tác động, hắn bay ra ngoài, đập mạnh vào bức tường phía sau quầy, trực tiếp tạo ra một cái động lớn.
"Ha ha!". Bạch Lục vui sướng cười lớn một tiếng: "Vương Ninh! Mạng của ngươi thuộc về ta!'.
Nói xong liền vồ tới như dã thú, chui qua cái động dao Vương Ninh tạo ra...
"Cẩn thận!!".
Đường Nhu Ngữ một mực nghỉ ngơi ở góc tường đột nhiên khẽ kêu lên... Thế nhưng đúng lúc này, chỉ nghe "Oành!" một tiếng, một bóng người bắn ra như đạn pháo từ trong cái động trên tường, đập mạnh vào cửa sổ làm nó vỡ vụn, bay luôn ra ngoài!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.