Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 6: Thần Khống Vạn Trùng




Hắc bào nhân nhẹ nhàng đi vào, không tiếng động tiến lại gần giường. Hắn rút kiếm chém về phía giường Trần Duyên. “Loạn Kiếm Pháp” là pháp kĩ cấp 1 Bính giai không thuộc tính, là môn pháp kĩ rẻ nhất chỉ cần 10 điểm cống hiến.
Chăn gối như bị phanh thây, nhưng không có cảnh đầu máu chảy như dự kiến. Trong lúc Thạch Tân đang ngây người, từng hạt phấn trắng bám vào người làm hắn càng lúc càng ngứa ngáy khó chịu.
- Chẵng lẽ trúng kế.
Ý nghĩ đó liền toát lên trong đầu làm hắn lạnh người.
Cơn ngứa càng lúc càng khó chịu, hắn gãi dữ dội. Đúng lúc đó 1 bóng người phóng tới 1 quyền nhắm vào tim hắn.
Mặc dù bị cơn ngứa hành hạ nhưng kẻ kiếm ăn trên lưỡi kiếm như hắn làm sao có thể không phân tâm theo dõi xung quanh. Ngay khi bóng quyền tới gần Thạch Tân dụng hết sức né qua tránh được nơi hiểm yếu, lực quyền mạnh mẽ làm gãy xương vai của hắn.
Thạch Tân tính bỏ chạy nhưng bóng đen nhất quyết bám theo không bỏ, làm hắn trật vật tránh né. Thương thế ngày càng nhiều, hết cách Thạch Tân liền gào lớn:
- Vị đạo hữu xin dừng tay tại hạ Thạch Tân đây là chuyện nội bộ của Ma Kiếm Tông, người ngoài không nên can thiệp tại hạ sẽ dày công báo đáp.
Thạch Tân đánh chết cũng không tin bóng đen đó là Trần Duyên, hắn hi vọng đại danh Ma Kiếm Tông làm cho đối thủ kiên kị mà không đối phó hắn.
Nhưng bóng người kia vẫn tấn công không ngừng. Cùng đường Thạch Tân liều mạng ra sức bú sữa mẹ thi triển “Loạn Kiếm Pháp” lần nữa hi vọng trọng thương địch thủ tìm đường sống trong chỗ chết.
Gần 10 bóng kiếm phóng thẳng tới Trần Duyên, trong đó có 1 hướng thẳng đến tim. Thạch Tân quá đỗi vui mừng, nhưng chưa được bao lâu thì mặt hắn đen lại. Kiếm xuyên tim mà không chết Thạch Tân nghi hoặc.
Đúng lúc đó 1 quyền hướng đầu hắn đánh tới, cảm giác tử vong bao trùm làm hắn ngay người. Như trái dưa hấu bị bể nát, Thạch Tân ngã xuống chết đến không thể chết thêm.
Thu hồi “ Khô Mộc Tiểu Pháp”, nhìn cái xác bê bết máu Trần Duyên nói thầm.
- Giết người thì phải có tâm bị người giết. Lịch luyện của ta còn quá non kém bị người theo dõi suốt 2 ngày mà không phát hiện ra. Lần này may mà có tên tiêu nhị kia ngầm báo, nếu không hậu quả thật khôn lường.
Trần Duyên nhìn xuống thấy trên áo bào có vết thủng ngay tim thì lạnh người. Nếu không có pháp khí nội giáp của sư phụ thì mới là kẻ chết.
Trận tử chiến đầu tiên may mắn sống sót làm hắn cảm khái không thôi bước tới gần kiểm kê thu hoạch.
Thạch Tân mang trên người 2 viên Hồi Thương Đan, 5 viên Ích Cốc Đan, 1 thanh kiếm là pháp khí cấp 1 Bính đẳng, 1 viên “Hồi Khí Đan” là đan dược cấp 1 Ất đẵng có thể làm Luyện Khí 8 tầng phục hồi 5 thành chân khí hao tổn ( đương nhiên là người sử dụng đẳng cấp càng cao thì dược hiệu càng giảm và ngược lại).
1 quyển sách cũ kĩ tên là “Thần Khống Vạn Trùng”, sau khi nhìn qua sơ lược Trần Duyên mừng như điên đây rõ ràng là một môn thần thông. Thần thông thật ra là 1 môn công pháp nhưng lại không giới hạn cấp bậc tu luyện, thần thông sẽ mạnh lên theo thực lực của tu sĩ.
Có thể nói đó là thứ mà mọi tu sĩ đều mơ ước, chỉ cần 1 môn thần thông xuất hiện đều gọi lên 1 trận gió tanh mưa máu. Cả Ma Kiếm Tông truyền lại cũng chỉ có 1 môn thần thông, mà đã bị thất truyền 500 trăm năm trước không rõ lí do.
Tiếp tục lục soát thì Trần Duyên phát hiện 1 vật hình thoi được dấu trong thắt lưng, dù không biết đó là gì nhưng hắn vẫn giữ lại. Vật được Thạch Tân giấu kĩ như vậy ắt hẳn không tầm thường.
Tìm kiếm xong xuôi Trần Duyên xóa hết dấu vết xung quanh, hủy thi diệt tích. Giết hại đồng môn không phải là tội nhẹ nếu ầm thầm mà làm thì tông môn nhắm mắt cho qua nhưng chuyện vỡ lỡ thì dù có sư phụ bảo hộ thì cũng rất phiền phức.
Sau khi dọn dẹp Trần Duyên mang xác Thạch Tân vào khu rừng sau gần đó, đánh 1 đạo hỏa pháp thuật thiêu xác thành tro. Hắn ở lại quan sát để chắc chắn rằng không còn dấu tích gì để lại, Trần Duyên nhìn ra điểm kì lạ. Tại sao chỉ riêng đôi giày là không có hề hấn gì, hắn liền xem xét kĩ lại chợt nhận ra:
- Là ta nhìn lầm, đây rõ ràng là Tật Phong Hài pháp khí cấp 1 Ất đẵng, tăng 2 thành tốc độ di chuyển.
Trần Duyên mừng ra mặt, liền lấy mang vào.
- Của phi nghĩa ngu sao không lấy.
Sau khi trở về quán trọ, hắn vội vàng lấy “Thần Khống Vạn Trùng” ra xem. Đây là thần thông điều khiển và chăn nuôi côn trùng, điểm độc đáo của thần thông này là sai khiến những con bọ bằng tinh thần lực thay vì bằng chân khí như như những công pháp khống trùng khác.
Vậy nghĩa là hắn có khả năng sai khiến những con bọ chiến đấu mà không sợ tiêu hao chân khí.
Vui mừng chưa được bao lâu thì Trần Duyên đã hiểu câu “trên đời không có bữa ăn nào miễn phí”, thần thông này tiêu hao tinh thần lực rất lớn.
Thì ra đây là lí do Thạch Tân giữ thứ này trong người chưa tu luyện, tinh thần lực là thứ khó rèn luyện nhất nếu không tìm thấy công pháp hay pháp quyết phù hợp thì đừng hòng mơ tưởng.
Hắn lật đi lật lại coi kĩ mấy lần, bỗng thấy kì lạ.
- Trang này rõ ràng dày hơn những trang khác, chẳng lẽ...
Nói rồi Trần Duyên lấy ra con dao nhỏ tách tờ giấy ra.
- Rõ ràng là tách được, thì ra là trong này có huyền cơ. Cũng may tên kia không thấy được lại trở thành tiện nghi cho ta rồi.
Trần Duyên mừng thầm.
Tờ thứ nhất xuất hiện dòng chữ.
- Bản tọa là Thiên Trùng Chân Nhân, còn tên thật thì đã quên từ lâu rồi. Một thân khống trùng thuật đánh khắp thiên hạ.
- Bản tọa sinh ra đã là kẻ thiếu may mắn, kinh mạch khô héo không cách nào tu hành. Nhờ gặp nhiều cơ duyên, đặc biệt là cơ duyên nghịch thiên tìm được thần thông “Thần Khống Vạn Trùng” này mà ta đã gần như vấn đỉnh tu tiên Nguyên Anh viên mãn.
Đọc tới đây Trần Duyên rùng mình, rõ ràng đây là truyền thừa của vị tiền bối Nguyên Anh kì. Đọc tới đây, hắn thấy 1 kí hiệu kì lạ, lấy tay chạm vào thì xuất hiện tia sáng thâm nhập vào cơ thể hắn.
Trong đại não Trần Duyên xuất hiện thân ảnh trung niên gương mặt không giận tự uy, khí thế ngút trời.
- Chẳng lẽ là thần hồn đoạt xác.
Hắn nhiếu mày, có lần hắn đọc được trong Tàng Kinh Các, những lão quái vật tu vi cao thâm có cách chiếm lấy thể xác của người sống trọng sinh.
Như thể đọc được suy nghĩ của Trần Duyên trung niên cười gằn:
- Tiểu bối ngươi không cần phải lo lắng, đây chỉ là tinh thần lạc ấn ta để lại, còn thần hồn chắc đã hồn phi phách tán từ rất lâu rồi.
Nói tới đây hắn cũng không nén nỗi bi thương.
- Tiểu bối Trần Duyên ra mắt tiền bối.
Có trời mới biết lão quái tiền bối pháp lực thông thiên này đang nghĩ gì, hắn không thể không có tâm đề phòng.
- Gặp ngươi hôm nay coi như là có duyên, ta để lại truyền thừa cho ngươi nhưng phải có điều kiện.
Trung niên nhìn về phía Trần Duyên.
- Kính xin tiền bối nói rõ.
Trần Duyên cẩn trọng, sau trận chiến sinh tử vừa rồi hắn không dám sơ suất.
- Tiểu bối ngươi làm người cẩn trọng rất tốt, người yên tâm bổn tọa muốn hại ngươi là chuyện dễ dàng không cần phải người lừa ta gạt.
Trung niên trầm ngâm như đang nhớ lại kí ức xưa.
- Chuyện này nên bắt đầu lúc cách đây hơn 3000 năm trước, lúc bổn tọa thu đệ tử bất nghĩa kia, hắn tên là Ngao Bá Thiên thiên phú thông thiên.
- Nhưng bổn tọa mắt mù không nhìn thấy dã tâm của hắn, chỉ học 7 phần thần thông “Thần Khống Vạn Trùng” mất hơn 1000 năm mà thực lực đã đuổi kịp bổn tọa.
Nói tới đây sắc mặt hắn dữ tợn hẳn lên.
- Nhân lúc bổn tọa sơ ý nghiệt súc kia đã hạ Thôi Hồn Thiên Tán vào rượu, cùng với thù nhân của bổn tọa tên lừa trọc Đạo Đức Chân Nhân ép ta giao ra 3 phần còn lại.
- Thân là Nguyên Anh kì viên mãn mà vẫn bị “thuốc” sao.
Trần Duyên thầm nghĩ.
Thấy vẻ mặt của hắn không đúng trung niên liền hiểu, đỏ mặt rít gào:
- Thôi Hồn Thiên Tán không màu, không mùi chuyên nhắm vào nguyên anh đồng thời còn chính tay đệ tử dâng lên thì sao bổn tọa đề phòng được chứ.
- Tiền bối đã giao thần thông cho hắn?
Trần Duyên suy đoán nói, nếu không thì làm sao lão còn sống để lại truyền thừa này.
- Ngươi quá khinh thường rồi, bổn tọa làm sao để 2 tên đó đạt được ý nguyện chứ.
Nói tới đây sự cao ngạo toát ra từ trung niên như thể khinh thường thiên hạ.
- Bổn tọa tự bạo bản mệnh trùng làm trọng thương 2 tên súc sinh đó rồi tẩu thoát.
- Trên đường đào mệnh bổn tọa biết bản thân đã tận số nên đã đào 1 huyệt động để lại truyền thừa này rồi bản thân lao ra tự bạo nguyên anh. Trước khi chết bổn tọa phải làm gì đó để trả lại mối thù truy sát mấy ngàn vạn dặm chứ.
Nói xong trung niên cười lên ha hả.
- Lão gia hỏa này cũng rất có phong cách đấy.
Trần Duyên thầm nghĩ, thân là ma môn người hắn nhìn lão rất thuận mắt. Sát phạt quyết đoán, chuyện gì cũng theo bản tâm mà làm.
- Thần thông này có thể điều khiển vạn trùng, không tốn chân nguyên. Trong lúc ngươi cho lũ trùng tấn công địch thủ còn có thể rãnh tay thi triển công pháp khiến kẻ địch không kịp phòng bị.
- Thần thông giúp cho lũ trùng tiến hóa, chỉ cần ngươi có đủ thiên tài địa bảo ngươi muốn chúng mạnh bao nhiêu cũng được. Thậm chí có vài loại trùng đẩy nhanh tốc độ tu luyện, cải tạo thể chất.
Trung niên như quái thúc thúc đang lấy kẹo dụ khị con nít.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.