Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 261: Kẻ "Thương", Người Nhớ




Tin tức Trần Duyên hồi tông nhanh chóng tản đi rất nhanh. Có kẻ hâm mộ bàn tán, cũng có không ít người toàn thân bộc phát chiến ý điên cuồng. Còn nhớ tại Bách Niên Chi Chiến mấy trăm thiên tài họp mặt tưởng rằng sẽ có một trận long tranh hổ đấu ngang tài ngang sức. Nhưng Trần Duyên dũng mãnh bước ra không khác gì chân long giày xéo đám thiên tài khiến cho chúng không thể ngóc đầu dậy.
- Vạn sư huynh, tình báo đã xác thực. Tin tức Trần Duyên hồi tông đã có rất nhiều người tận mắt chứng kiến mười thành là sự thật.
Một tên tu sĩ vận tử bào phi nhanh vào trong đình viện. Hắn thực lực đã đột phá Trúc Cơ nhưng chỉ dám đứng ngoài trăm bước chân vận pháp lực hét lớn.
Kẻ kia y phục đồng dạng, chỉ khác là hắn thần tình trầm lặng như mặt hồ. Trên trời hàng trăm thanh phi kiếm pháp bảo bay lượn uyển chuyển như chim yến liền bộc phát sát khí. Kiếm vũ lao xuống, cấm phập xuống mặt đất từng nhát đâm cũng đủ khiến cho tên đệ tử báo tin vừa rồi gặp phải vết thương chí mạng.
- Ngoài hắn ra thế gian này còn kẻ nào có thâm thù với Trần Duyên điên cuồng như vậy.
Phi kiếm cấm sâu dưới mặt đất bỗng nhiên tựa như làm khói ảm đạm tiêu biến trong hư không. Vạn Vân Phi lúc này đã là Tử Y người, hắn thần sắc lạnh nhạt thu hồi pháp lực.
Hắn ánh mắt thâm thúy nhìn về phương hướng một mảnh sơn cốc quanh năm bị bao phủ bởi cuồng lôi. Tại đây thời khắc đều bị thiên lội oanh tạc, tu sĩ Trúc Cơ nếu như không tu luyện lôi đình công pháp ắt cũng khó lòng cầm cự hết một chung trà. Chân khí hộ thể đứng trước uy lực bậc nhất của thiên địa chỉ như tờ giấy mỏng manh dễ dàng bị thiêu đốt.
- Lôi Lâm, ngươi thật sự khiến lão phu phải kinh ngạc bội phần. Vạn năm qua đã không ít thiên tài tìm tới đây để ma luyện bản thân, nhưng bọn chúng lần đầu đặt chân tới Lôi Long Cốc này đều không thể cầm cự quá 3 hơi thở.
- Còn ngươi một lần tiến vào là ở lì suốt 10 năm…
Nam nhân dáng ngươi uy dũng, song mục sắc bén tựa như đã nhìn thấu đại đạo thế gian. Hắn ngồi thiền định giữa không trung để cho cơ thể bị hàng vạn tia sét oanh kích. Còn đáng kinh ngạc hơn là nam nhân này có thể tùy nghi trưởng khống lôi đình, cứ cách một hơi thở lại phân ra một tia hướng xuống thiếu niên tọa thiền trên tảng cự thạch.
- Thiên lôi nhập thể…ha ha ha tới đây đi tia lôi lực cuối cùng…
Hắn ngẩn mặt lên trời cuồng tiếu, song thủ mạnh mẽ tung quyền lên trời cao như muốn cùng lão thiên đối trọi.
- Ầm…
Một con sâu con kiến nhỏ bé dám làm ra hành động phạm thượng làm sao có thể dung thứ. Lôi lực từ trên trời cao đánh xuống làm cho cự thạch dưới chân hắn nổ tan tành. Quanh đó trăm bước chân chỉ còn thiếu niên có đủ sức kháng cự, dùng nhục thể nhân loại kháng cự lôi lực…chỉ cần nghỉ tới đây thôi cũng đủ khiến kẻ khác da đầu tê rần.
- Thiên Lôi Phá Thể…10 năm, suốt 10 năm trời chịu đựng thống khổ, tê dại, thiêu đốt cuối cùng ta cũng luyện thành Thiên Lôi Phá Thể.
10 năm đối với tu sĩ cũng chỉ như là một giấc ngủ ban trưa, nhưng 10 năm phải sống giữa lằn ranh của cái chết. 10 năm sống trong giày vò khổ ải không phải là điều mà ai cũng dám nếm trải.
- Không tệ, vạn năm qua ngươi là kẻ thứ 2 sau đại sư huynh của ngươi luyện thành môn thần công này, thời gian bỏ ra còn ít hơn cả hắn.
Trung niên cũng không kiệm lời tán thưởng, hắn thỏa mãn gật đầu nhìn tới tên đồ đệ này. Không chỉ thiên phú siêu quần mà tâm tính lại kiên định khó ai bì kịp. Chỉ cần cho hắn thời gian, trung niên dám khẳng định đại lục này không lâu nữa sẽ xuất hiện một tên cường giả mới.
- Tạ ơn sư phụ tài bồi.
Thiếu niên chân đạp pháp kiếm, hướng sự phụ bái thật sâu.
- À. Ta mang tới đây một tin tức hẵn là sẽ khiến ngươi nổi lên hứng thú.
Nam nhân từ hư không vẽ lên một đầu linh trùng.
- Trần Duyên…hắn đã quay lại.
Thiếu niên song mục lăng lệ, hai quyền siết chặt phát ra âm thanh tựa như sấm rền.
- Tên tiểu tử này không ngờ lại có thể sống sót trở về dưới sự truy kích bởi hai tên Kim Đan kì. Xảo diệu thay Lôi Lâm tu luyện đã tới bình cảnh khó lòng trong một sớm một chiều tiến triển. Xem như hắn là đá mài dao để đệ tử của ta sớm ngày dẹp bỏ tâm ma một lòng hướng về đại đạo.
Nam nhân vô cảm không nữa lời khuyên giải mặc Lôi Lâm đắm mình trong hận thù. Trần Duyên trước sau là tấm bình trướng ngăn cách không thể phá vỡ trong tâm trí Lôi Lâm. Muốn đột phá bình diện này thủ đoạn duy nhất là phải tự tay Lôi Lâm nghiền nát tấm bình trướng đó.
- Sư phụ, đệ tử muốn…
- Nếu như ngươi cầu ta để cho ngươi quyết đấu với tiểu tử Trần Duyên kia thì không cần nói nữa.
Nam nhân ngay tức khắc chặt đứt khẩn cầu của Lôi Lâm.
- Sư phụ…
- Danh phận của ngươi cùng hắn không đồng dạng, nếu như mạo muội tiến tới e rằng chỉ rước nhục vào người thôi.
Lôi Lâm không phục nói.
- Sao lại không thể, đồ nhi 3 năm trước đã đấu thắng Vạn Vân Phi. Hắn cũng đã thua chức vị đại sư huynh vào tay đồ nhi.
- Ngươi là đại sư huynh không sai nhưng những kẻ khác chính là bằng mặt mà không bằng lòng.
Chức vị đại sư huynh không thể nói muốn đổi là thay đổi, đời này Lôi Lâm thực lực đứng đầu Ma Kiếm Sơn nhưng vẫn còn không ít đệ tử Trúc Cơ thực lực đứng đầu không để hắn vào mắt. Hành vi đánh cuộc này khiến cho nhiều người phẫn nộ, bọn đệ tử sau này vì kiên nể Lôi Lâm lợi hại nên mới mở miệng gọi hắn một tiếng đại sư huynh còn những đệ tử lão luyện khác thì đừng hòng.
- Phong Ma Lão Quái bế quan, Phong Ma Sơn kẻ nào còn có thể áp chế hắn được nữa. Đệ tử có thực lực mạnh nhất hiện nay còn tại vị lại là Mục Chứng Nhân kẻ trễm trệ trên thứ hạng 38 Danh Bá Chi Bảng.
- Năm xưa Mục Chứng Nhân từng chịu ân của tiểu tử Trần Duyên, là ân cứu mạng. Có hắn bảo chứng, tại Phong Ma Sơn kẻ nào dám trái ý Trần Duyên đây.
Nam nhân chú ý tới biểu hiện của Lôi Lâm rồi lại nói tiếp.
- Mấy ngày trước, Ngô Hồng Hải tìm tới muốn cùng Trần Duyên quyết đấu nào ngờ liền bị ngăn cách ngoài cửa. Tiểu Long Nữ Bạch Long xuất đầu lộ diện phán xét hắn không xứng để Trần Duyên động thân…
- Kết cục là cả hai lao vào vòng chiến. Sau cùng bất phân thắng bại không ai đạt thành mục đích.
Lôi Lâm sắc mặt không tốt, nhất là khi nghe tới Bạch Long có thể chiến đấu ngang tay với Ngô Hồng Hải. Ngô Hồng Hải mặc dù thiên phú hao tổn nhưng thực lực lại không tầm thường, trong hàng đệ tử Trúc Cơ sơ kì cũng xem như là đỉnh phong. Mặc dù chưa chính thức so tài qua nhưng Lôi Lâm cũng khó lòng nhẹ nhàng qua ải.
- Trận chiến giữa ngươi và hắn là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng hiện tại ngươi vẫn còn sự vụ trước mắt. Từ giờ khắc này ta không muốn xuất hiện bất kì sai sót nào... ngươi rõ chưa.
- Cẩn tuân sư phụ pháp chỉ.
Dù cho vạn lần không nguyện ý nhưng Lôi Lâm đứng trước nam nhân thần bí kia nữa lời không dám phản kháng. Hắn nghiến răng nghiến lợi, song mục ẩn chứa lôi lực điên cuồng. Siết chặt song quyền, Lôi Lâm cúi người nhận mệnh.
Nam nhân phất tay liền biến mất để lại Lôi Lâm độc thân một mình tiềm tu tại Lôi Long Cốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.