Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 110: Một hồi kí ức




Khoảng khắc mà Trần Duyên như đã bước một chân vào Ngọ Môn Quan, không ai nghĩ hắn có thể thoát khỏi một kiếp này. Chính Thanh Thiên cũng vô cùng khẳng định, hắn đã từng hạ sát một yêu thú cấp hai Đinh đẳng với chiêu thức này.
Hắn không tin Trần Duyên lại có bản lĩnh cao cường hơn yêu thú Đinh đẵng. Nhưng lại có một kẻ không cam tâm, kẻ đó chính là Trần Duyên. Hắn đã cố nhẫn nhịn chính là đợi giây phút này. Trong sát na tử thần âm thầm mời gọi thì những kí ức cũ lại hẹn mà lũ lượt kéo về.
Bên trong đấu thú trường, một tiểu hài tử không vượt quá tám tuổi tay cầm chủy thủ khắp người đều là máu. Trước mắt nó chính là lão hổ to hơn trung niên trưởng thành, dù súc sinh kia chỉ là dã thú nhưng lại có thể dễ dàng ăn thịt cả người lớn.
- Này lão Tứ, trận này ngươi lại đặt cho tên tiểu tử miệng còn hôi sữa dưới kia sao?
Một lão giã bụng bự vẻ ngoài hào nhoáng không ngừng vung tiền, lão quay qua hỏi chuyện người bạn già đã kiếm được không ít lợi lộc trên người tên tiểu tử kia.
- Hừ ngươi nghĩ ta bị ngu sao? Đại hổ dưới kia đã xé xác trên trăm nhân mạng, lão bản của đấu thú trường này mất không ít công sức mới giăng bẫy bắt được. Đừng nói một, thậm chí mười kẻ như hắn cũng không thể làm gì được.
Lão già râu dê nổi khí đáp.
- Ha hả, nghĩ được như vậy chứng tỏ ngươi không phải là kẻ ngốc.
Cả hai lão cùng cười lớn.
Đó cũng là suy nghĩ chung của tất cả những kẻ cờ bạc ngồi nơi đây. Thời điểm đặt cược vừa bắt đầu, chỉ là mười chung một nhưng số người bắt đại hổ đã nhiều không đếm xuể, điều đó cũng được lão bản dự tính trước.
- Hahaha tiểu cô nương cũng muốn kiếm chút bạc mua kẹo đường sao?
Lão bản tình cờ nhìn thấy tách biệt khỏi đám người chen chúc đến nỗi đỏ cả mắt kia là một tiểu nữ hài tóc cột hai chỏm đang nhảy chân sáo tiến lại gần bàn đặt cược. Nàng tỏ vẻ hưng phấn tìm tới tên tiểu hài tử kia.
- Thúc thúc ta muốn áp cho sư huynh của ta.
Lão bản phì cười.
- Hử ngươi muốn đặt cươc cho hài tử kia, đừng nói ta không nhắc trước, tiểu tử kia mười phần là nằm gọn trong bụng lão hổ, tuyệt không có khả năng lật ngược tình thế.
Nàng phồng má, chân đạp thình thịch xuống đất giận dữ.
- Ai nói với thúc thúc là sư huynh ta sẽ bại? hắn sẽ thắng, không những vậy mà là đại thắng.
- Thôi thôi hắn thắng được chưa, vậy tiểu cô nương áp bao nhiêu?
Lão thật sự chịu thua tiểu hài nữ đơn thuần đáng yêu này.
- Đây là tất cả gia sản của ta.
Tiểu nữ hài lấy ra miếng vải nhỏ được gói ghém kĩ lưỡng.
- Hahaha được rồi ngươi cứ lên trên đó tiếp tục quan sát, nếu lần này tiểu tử kia thắng lợi ta sẽ trả gấp mười lần.
Lão bản vuốt râu nhận lấy năm hào cười ha hả.
Tiểu hài nữ có chút nghi ngại nhưng vẫn quyết định rời đi, dù sao đó chính là tiền sư phụ đã cho nàng mua hồ lô ngào đường, nếu như mất đi khẳng định chỉ có thể thèm thuồng nhịn xuống.
Bên kia đấu trường, hàng trăm hàng nghìn con bạc không ngừng đỏ mắt hét gào. Lồng sắc được khai mở, đại hổ từng bước oai phong lẫm lẫm bước ra. Nó không hề sợ hãi mà chỉ dùng ánh mắt tò mò quan sát xung quanh.
Cuối cùng ánh mắt liền dừng lại trên người tiểu hài tử trước mặt, cơn đói âm ĩ suốt nhiều ngày khiến nó biết đây chính là thứ khỏa lấp cái bụng trống rỗng.
Tứ chi thô to không chút do dự nhanh như chớp vồ lấy con mồi, ngay lúc đó trận đáu tức khắc được diễn ra. Mặc cho từng tiếng gào hét chữi rũa của bọn người kia hài tử không hề bị phân tâm, hắn dùng ánh mắt trong trẻo không hề vẫn đục một chút sợ hãi nào chằm chằm quan sát.
Như một con thỏ nhanh nhẹn, hài tử cuộn mình lăn nhiều vòng qua một bên để lại dấu tích của những chiếc vuốt sắc nhọn cắm ngập sâu trên mặt đất.
Lão hổ rống lớn giận dữ, không ngờ con kiến bé nhỏ kia lại dễ dàng tránh né khỏi đại vuốt sắc nhọn. Đaih trảo điên cuồng vung lên, khắp nơi trên đấu trường giờ đây không khác gì mảnh ruộng vừa được cày bừa.
Tiểu hài tử dù sao đi nữa cũng chỉ là tiểu hài tử, mặc dù phản ứng không chậm nhưng né tránh toàn bộ mà không chút tổn thương nào là chuyện bất khả thi. Móng vuốt sáng loáng, sắc như dao cạo nhẹ nhàng quơ qua để lại một vết máu dài trên khuôn mặt non nớt.
Máu đã bắt đồ đổ, lão hổ ngửi được mùi tinh huyết càng hưng phấn tấn công càng dồn dập. Bất khả tư nghị là đám con bạc đỏ mắt trên kia thậm chí chính là những kẻ hưng phấn nhất. Đây chính là điều mà bọn chúng chờ đợi, mặc dù cược mười ăn một nhưng nếu chiên thắng thì đó chính là ngân lượng, thứ mà không có bất kì kẻ nào chê nhiều.
Nữ hài tóc buộc hai bím cũng gấp gáp, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu xuất hiện một tia bất an. Tiểu thủ siết chặt gấu váy, dùng đôi mắt có chút đỏ hoe nhìn chằm chằm diễn biến bên dưới.
Bên trong lồng sắc, hài tử vậy mà không hề lộ ra một chút nào gọi là hoảng loạn. Vết cào trên má nhẹ tựa hư không, chưa đủ để khiến hắn phải lo nghĩ.
Hoành tiểu thủ trước ngực, đôi mắt sắc lẽm tụa như mãnh thú săn mồi, thân thể hạ xuống thấp gần mặt đất.
- Không lẽ tiểu tử kia muốn phản công.
Nhìn thấy tư thế kì lạ kia không ít kẻ nghĩ thầm.
Không đợi bọn chúng suy đoán quá lâu, như tiểu miêu rình mồi. Thân thể nhỏ nhắn gầy yếu nhanh như chớp áp sát thân hình vĩ đại kia. Tiểu thủ sắc lẽm rạch một đường trên chi trước của đại hổ.
Nhưng hiện thực lại luôn phủ phàng, với sức lực của hắn thì tiểu trủy cũng không thể nào cắt sâu vào da thịt.
Thừa cơ hội, đại hổ một trảo đánh thẳng vào phía sau. Gần như nhận toàn lực đòn tấn công vừa rồi, tiểu hài tử bị đánh văng vào tường. Cơn đau do xương thịt bị nứt vỡ mang lại khiến hắn không thể nào giữ được vẻ lãnh tĩnh mà đau đớn gào hét.
Đây chính là thứ mà nó đã chờ đợi bấy lâu nay, con mồi hoảng sợ gào hét. Súc sinh vui sướng tung đòn quyết định để thỏa mãn cơn đói hành hạ bao nhiêu ngày nay.
Lão hổ gầm lên vang vọng, hình thể to lớn vồ lấy. Cặp răng nanh dài hơn mười phân sắc quắc chỉ chờ cắm phập vào chất thịt non mềm.
Đúng lúc này Trần Duyên bỗng nhiên đôi mắt sáng rực, kí ức trong tíc tắc chợt ập về khiến hắn trong khoảng khắc như kẻ lạc vào mê cung không lối thoát bỗng chợt nhìn thấy một tia sáng le lói.
Hắn cười quỷ dị, hành động tiếp theo khiến Thanh Thiên cùng Tần Khung phải trố mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.