Không Tin Tà

Chương 91: Nhà tang lễ (7)




Không thể tùy tiện trêu chọc mỹ nhân nhện, nhưng đã trêu chọc rồi thì không có cách nào.
Ngoại trừ kiên trì đến cùng thì còn cách nào?
"Mấy người là người của nhà tang lễ." Tâm trạng Tào Phàm không tốt, vừa trông thấy ba người nhà tang lễ lập tức chất vấn, "Mỹ nhân nhện xuất hiện ở chỗ này, mấy người cho mười vạn công đức đã muốn chúng tôi đi tìm chết?"
Phải biết rằng có mỹ nhân nhện ở đây, cho năm mươi vạn công đức cũng chưa chắc bọn họ đã đến. Mặc dù mỹ nhân nhện rất đáng giá nhưng cũng phải xem mình có bản lĩnh nắm trong tay không đã!
Ba người nhà tang lễ khóc không ra nước mắt, mỹ nhân nhện đã mấy trăm năm không thấy một con, bọn họ làm sao biết mình may thế gặp được luôn ở đây? Lại nói, năm đó mỹ nhân nhện bị giết tới sắp tuyệt chủng, khả năng ẩn nấp của nó còn là hạng nhất, bọn họ muốn dò xét cũng không có cách nào.
Chỉ là lúc này giải thích nhiều hơn nữa cũng chẳng có tác dụng gì, nhiệm vụ là bọn họ phát, mỹ nhân nhện xuất hiện ở chỗ bọn họ, bất kể thế nào bọn họ đều phải chịu trách nhiệm.
"Bây giờ nói gì cũng đã muộn." Người đàn ông trung niên trầm giọng nói, "Cũng may chúng ta nhiều người, nếu đoàn kết cùng nhau chưa chắc không trốn thoát được. Đại địch ngay trước mắt, chẳng lẽ chúng ta lại nội chiến? Về phần bồi thường sau này, chúng ta có thể ngồi xuống từ từ bàn bạc."
Tào Phàm vốn cũng không trông cậy người của nhà tang lễ có thể giải quyết vấn đề hiện tại, hắn chỉ muốn xem thái độ của đối phương mà thôi. Chỉ cần người không sao, tiếp sau đền bù đúng chỗ, sự tình cứ thế là xong.
"Ba người chớ cản đường." Thái độ Tạ Bán Loan cũng không tốt, hắn thấy ba người này thực lực thường thường, căn bản không có bao nhiêu tác dụng, lúc mỹ nhân nhện tới đưa ra làm pháo hôi thì may ra miễn cưỡng đủ quy cách.
"Anh..." Nữ sinh cấp ba đã sớm nghe nói Tạ Bán Loan tính cách âm tình bất định, nhưng khi chân chính gặp mặt hắn mới biết dùng từ âm tình bất định để hình dung thật sự là quá uyển chuyển, tên này rõ ràng là đồ điên!
Đợi ba người rời khỏi, Tạ Bán Loan mới đi đến chỗ Ngô Bất Lạc, nhưng còn chưa kịp nói gì đã bị Sở Nhạc chặn họng.
"Cậu qua bên này làm gì?" Sở Nhạc giọng điệu không tốt chút nào, "Tôi không nhớ lầm thì cậu có đội ngũ của mình."
"Tôi chỉ tới xem Bất Lạc có khỏe không?" Tạ Bán Loan không hề kích động vì câu nói của Sở Nhạc, "Nghe nói hai người trước đó vẫn luôn hôn mê bất tỉnh nên tôi có chút bận tâm."
"Vậy cũng không cần cậu lo, hiện tại chúng tôi rất tốt." Sở Nhạc nhấn mạnh hai chữ "chúng tôi", "Không phiền cậu lo."
Tạ Bán Loan hừ lạnh một tiếng, "Mỹ nhân nhện khó đối phó, tôi chỉ lo anh không đủ thực lực, đến lúc đó hại Bất Lạc bị thương."
"Thực lực của tôi không đủ?" Sở Nhạc giống như nghe thấy gì buồn cười, "Chẳng lẽ cậu cho rằng thực lực của cậu rất cao? Tạ Bán Loan, lúc cậu mạnh miệng không sợ gió lớn đau đầu lưỡi à?"
Đã là lúc nào rồi mà bọn họ vẫn còn tâm tư tranh giành tình nhân?
Lập tức, người có mặt ở hiện trường đều quăng ánh mắt về phía Ngô Bất Lạc, suy cho cùng hắn mới là nguyên nhân bắt đầu trận tranh giành này.
Ngô Bất Lạc mà sợ bị mọi người nhìn sao? Bọn họ muốn nhìn thì nhìn, hắn chắc chắn sẽ không tiến lên khuyên can. Hắn điên rồi mới chủ động dẫn lửa lên người mình vào lúc này.
Sự lo lắng không kéo dài bao lâu, rất nhanh, mỹ nhân nhện bắt đầu di chuyển.
Nó biết mình xuất hiện sẽ dẫn tới nguy hiểm, cho nên những người đã gặp nó ở đây một kẻ cũng không thể buông tha! Nhất là hai kẻ đã cướp mất da của nó.
Nó không giết người, nó chỉ hi vọng có được gương mặt mình thích, cho nên mới cắt ra vô số người giấy. Bộ tộc mỹ nhân nhện đã bị giết tới diệt tộc, nó chỉ cần chờ có mặt là có thể trốn trong hoa viên giấy an ổn tu luyện qua một đời, thế nhưng lại bị những người này phá hỏng mất.
Nó tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng buông tha những người này!
Người đầu tiên mỹ nhân nhện công kích là Ngô Bất Lạc.
Trên người kẻ này có khí tức tấm da của nó.
Quan trọng nhất là, nó thích mặt Ngô Bất Lạc. Nó đợi lâu như vậy cuối cùng cũng đợi được một gương mặt mình thích!
Mỹ nhân nhện công kích vừa nhanh vừa hung ác, Ngô Bất Lạc tránh không kịp. Cũng may Tạ Bán Loan và Sở Nhạc đều ở sát bên Ngô Bất Lạc nên đã kịp đỡ được.
Chân nhện to lớn từ trên trời giáng xuống, tựa như một bóng đen.
Sở Nhạc và Tạ Bán Loan nhào về phía Ngô Bất Lạc, cố gắng mang Ngô Bất Lạc rời khỏi vùng nguy hiểm.
Chân nhện hạ xuống, trên mặt đất xuất hiện một cái hố vừa sâu vừa to, đất đai như bị thứ gì đó hòa tan, lộ ra màu đen đặc.
Cái này mà sượt qua một chút thôi cũng sẽ chết người đó!
Ngô Bất Lạc nghĩ lại vẫn còn sợ hãi, những người khác cũng nhao nhao kịp phản ứng, đủ loại công kích đánh về phía mỹ nhân nhện.
Thân thể mỹ nhân nhện to lớn, còn có tám cái chân, động tác lại vô cùng linh hoạt, bởi vậy mọi người chia ra, nhảy lên không trung công kích.
Mọi người ít nhiều đều đã xem qua ghi chép về mỹ nhân nhện, dù sao một chủng tộc khắp người đều là bảo vật như thế thật sự rất hiếm thấy.
Nhược điểm lớn nhất của mỹ nhân nhện lúc chưa huyễn hõa hoàn toàn thành hình người chính là một nửa thân người phía trên!
Tại đợt công kích đầu tiên, hầu như tất cả âm quan đều công kích vào nửa thân hình người đó.
"Đợi đã, trong tay nó có pháp khí rất lợi hại!" Ngô Bất Lạc vội vàng nhắc nhở.
Nhưng không còn kịp rồi.
Trong tay mỹ nhân nhện không biết từ lúc nào xuất hiện một cây kéo sắc bén, cái kéo giống như có mắt, bay thẳng tắp về phía A La.
A La nắm chặt quyền trượng, cố gắng bảo vệ bản thân.
Đùng.
Cái kéo và quyền trượng đụng vào nhau, cái kéo sắc bén trực tiếp cắt ra một vết to bằng móng tay trên quyền trượng.
A La chỉ cảm thấy quyền trượng trên tay nặng tựa ngàn cân, mà mũi nhọn của cái kéo và đầu hắn chỉ cách nhau một đường!
Nếu lúc trước mình không mua vật liệu tế luyện pháp khí lần nữa, e rằng lần này quyền trượng đã bị cái kéo này cắt đứt đôi!
Chỗ Mộc Sơ Nhất và Tạ Bán Loan còn phiền phức hơn, bút trong tay mỹ nhân nhện chỉ lên không trung một cái, nước mực lập tức hóa thành hình người công kích về phía hai người.
Còn có mấy quỷ hồn nhà tang lễ, sau đầu của bọn chúng đều có một sợi tơ. Giờ phút này bọn chúng nào còn dáng vẻ điên điên khùng khùng trước đó, con nào cũng đỏ hai mắt, giống như đang trong trạng thái cuồng bạo, miệng mồm há to mãnh liệt nhào về phía người còn lại.
"Ôi đệch, đám quỷ này điên hết cả rồi." Tào Phàm chỉ liếc qua liền biết những con quỷ này hoàn toàn không cần phải câu thông nữa, bọn chúng hiển nhiên đã bị điều khiển.
Mỹ nhân nhện không giết người ở nhà tang lễ, không phải vì nó trời sinh tính tình ôn hòa, mà là nó biết mình không thể bại lộ, nhưng lại cần tìm một gương mặt thích hợp để hóa hình, cho nên mới gây ra nhiều chuyện ly kỳ cổ quái như vậy.
Dù sao chỉ cần nó không chủ động hiện thân thì không người nào sẽ nghĩ chuyện này có liên quan đến mỹ nhân nhện biến mất đã lâu!
Khu vườn nhỏ bằng giấy kia chính là ngụy trang tuyệt hảo cho mỹ nhân nhện.
Mà kéo và bút trong tay chính là sức mạnh để nó tự vệ.
"Giờ nói những chuyện này thì có lợi ích gì? Tin tức của chúng ta căn bản không truyền ra được." Lộ Đông cảm thấy mình thật xui xẻo, tại sao lúc ấy hắn lại ma quỷ xui khiến nhận nhiệm vụ này chứ? Ngô Bất Lạc đúng là cái đồ tai tinh đi đến chỗ nào chỗ ấy xảy ra chuyện!
Trước đó là Nghịch Âm Minh, hiện tại là mỹ nhân nhện, thêm mấy lần nữa có khi nào ngay cả Chu Tước Bạch Hổ cũng xuất hiện luôn không?
"Không đâu, trước khi đến chúng tôi đã phát tin tức cho âm quan chúng tôi quen rồi, chỉ cần kiên trì một chút sẽ có người tới cứu chúng ta." Nữ sinh cấp ba vừa thi triển pháp thuật vừa nói, "Tin tức mỹ nhân nhện một khi truyền ra sẽ có âm quan liên tục không ngừng tới cứu chúng ta!"
Sợ là sợ viện binh chưa đến thì chúng ta đã bị mỹ nhân nhện giết hết rồi!
Ý nghĩ này quanh quẩn trong lòng mọi người nhưng không ai muốn nói ra.
Trong cả đám, Ngô Bất Lạc là người bị công kích nhiều nhất cũng mãnh liệt nhất.
"Nhà tang lễ, quỷ chỗ mấy người đều điên cả rồi, tôi dùng mấy con không sao chứ?" Ngô Bất Lạc chật vật tránh thoát mấy đạo công kích dò hỏi.
"Mặc đồng phục làm việc đàng hoàng thì không thể giết, còn lại tùy cậu!"
Cho dù đều là cô hồn dã quỷ nhưng cũng phân đẳng cấp.
Nếu không tìm được thế lực che chở cho mình, lại không muốn buông chấp niệm đi đầu thai chuyển thế thì có hồn phi phách tán cũng không có ai giúp đòi lại công bằng.
Ngô Bất Lạc than nhẹ trong lòng, chọn một con quỷ gần mình nhất đồng thời thần trí không tỉnh táo nhất ra làm tế phẩm.
"Tôi bắt thêm cho cậu mấy con." Sở Nhạc thấy Ngô Bất Lạc lấy ra cán cân bất bình, thuận miệng thả một câu rồi tận dụng mọi điều kiện có thể giúp Ngô Bất Lạc bắt quỷ.
"Tôi cũng bắt cho cậu mấy con." Tạ Bán Loan một bên điều khiển búp bê, không nhận thua nói.
Không bao lâu, trên bàn cân của cán cân bất bình đã nhiều ra rất nhiều hạt châu đen.
Được rồi.
Ngô Bất Lạc cầm lấy những hạt châu này, trực tiếp nuốt xuống.
"Hắn...Hắn ăn quỷ? Hắn là con người thật sao?" Mộc Sơ Nhất tranh thủ nhìn qua, suýt chút rớt cả tròng mắt. Việc ăn quỷ thế này không phải nên do mình làm à? Nếu không phải tình huống hiện tại nguy cấp, Mộc Sơ Nhất thật sự muốn đi tới hỏi Ngô Bất Lạc có phải cũng là nửa người nửa quỷ giống mình không.
"Đó không phải là quỷ, chỉ là quỷ khí kết tinh mà thôi." Mặc dù Tào Phàm không biết nguyên lý của cán cân bất bình là như nào, nhưng có thể nhìn ra được, "Giống như tất cả dược liệu sau khi luyện chế dung hợp lại cùng nhau tạo thành đan dược. Mấy hạt châu trong tay Ngô Bất Lạc đại khái xem như một loại khác của quỷ hoàn đi. Quỷ hoàn cũng làm tương tự như vậy."
Chỉ là quỷ hoàn dùng để tăng tu vi, Ngô Bất Lạc ăn hạt châu lại dùng để công kích.
Trước kia Ngô Bất Lạc chỉ ăn từng hạt một, đánh xong một đạo công kích là hết. Nhưng bây giờ kẻ địch mạnh hơn, làm gì còn thời gian cho hắn ăn một viên đánh một phát. Nghĩ đến hắn ăn một hơi hết cũng không chết, liều mạng!
Sau khi ăn xong, Ngô Bất Lạc cảm thấy thân thể mình đột nhiên có thêm một luồng sức mạnh ấm áp, giống như thứ thiếu thốn bao lâu nay nháy mắt được bù đắp toàn bộ, hoàn toàn không có bất kì tác dụng phụ nào.
Pháp thuật trước kia làm thế nào cũng không học được lập tức trở nên đơn giản dễ hiểu.
Nếu nói pháp thuật nào uy lực lớn nhất mà thực dụng nhất thì phải nói đến Ngũ Tiêu thần lôi hắn đã từng dùng một lần trước đây!
Pháp thuật quan trọng là tinh hoa mà không phải số lượng.
Mặc dù Ngô Bất Lạc rất muốn dùng hết tất cả pháp thuật đã học một lượt, nhưng số lượng hạt châu hắn ăn có hạn, vẫn nên trực tiếp dùng loại có uy lực lớn nhất đi.
Hai mắt Ngô Bất Lạc chậm rãi tỏa ra tinh quang, khí thế toàn thân trở nên khác biệt. Miệng hắn lẩm bẩm, thần sắc lại có vẻ cao quý nghiêm nghị, giống như đang làm chuyện gì rất thần thánh.
"Đến lúc nào rồi còn tạo dáng?" Lộ Đông không ưa Ngô Bất Lạc, giờ phút này thấy Ngô Bất Lạc vẫn cố làm ra vẻ, nhịn không được mắng.
Lúc trước Ngô Bất Lạc dùng Ngũ Tiêu thần lôi bổ hắn chẳng phải nhanh lắm à? Sao hiện tại đổi thành mỹ nhân nhện lại chậm rì rì thế?
Sự thật là, lần này Ngô Bất Lạc ăn hơi nhiều hạt châu, uy lực của Ngũ Tiêu thần lôi có thể sử dụng không giống trước kia.
Trên bầu trời dần dần tràn ngập mây đen, mỹ nhân nhện có vẻ cũng nhận thấy nguy hiểm nên công kích càng mãnh liệt hơn.
"Ngô Bất Lạc, cậu rốt cuộc có được hay không?" Lộ Đông suýt chút bị chân nhện làm bị thương, cả người vẫn chưa hết sợ hãi.
Đám Tạ Bán Loan và A La mặc dù không hối thúc, nhưng cũng chống đỡ khó khăn.
Nếu bọn họ có thể dùng Ngũ Tiêu thần lôi thì đã dùng luôn rồi.
"Không cần phải vội, từ từ sẽ đến." Sở Nhạc là chủ lực chống lại mỹ nhân nhện, nhưng hắn trông cũng có chút trầy trật, người ở đây vậy mà không nhận ra một mình hắn chịu toàn bộ áp lực nặng nề!
Đa phần tâm lực của mỹ nhân nhện đều đặt trên người Sở Nhạc.
Nó không rõ tại sao nơi này lại đột nhiên chui ra một cương thi lợi hại như thế? Cương thi này trước đó rõ ràng còn bị nó xách tới hoa viên giấy mà, sao giờ lại trở nên lợi hại như vậy?
Ngô Bất Lạc mở mắt ra, trên đầu ngón tay dường như có kim quang lấp lánh, "Ngũ Tiêu thần lôi, Tru Tà!
Ầm --
Đạo thần lôi thứ nhất từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đánh vào mạng nhện bao trùm bên trên.
Mạng nhện trắng tinh bị thiên lôi oanh tạc lập tức hóa thành yêu khí biến mất không thấy tăm hơi.
Kim quang trên một đầu ngón tay của Ngô Bất Lạc dập tắt, cái thứ hai sáng lên.
Ầm --
Đạo thiên lôi thứ hai cũng theo đó đánh xuống.
Đạo này trực tiếp đánh vào đỉnh đầu mỹ nhân nhện, nhưng bị mỹ nhân nhện dùng kéo cản lại.
Kim quang trên đầu ngón tay thứ hai cũng tiêu tan.
Ngô Bất Lạc nuốt tổng cộng mười hạt châu, chỉ có thể dùng mười phát Ngũ Tiêu thần lôi.
Đừng thấy trận thế này lớn, nhưng uy lực cũng không kinh người như tưởng tượng. Cái kéo của mỹ nhân nhện ít nhất cũng phải đánh năm sáu lần mới phá hủy được.
Nhưng như vậy cũng không phải là không tốt.
Tối thiểu hiện tại tâm tư của mỹ nhân nhện hầu như đều bị Ngô Bất Lạc hấp dẫn, lại có Sở Nhạc ở bên cạnh áp trận, áp lực đè lên đám Tạ Bán Loan giảm đi nhiều.
Sở Nhạc trông thấy bộ dạng bình tĩnh nhàn nhã của Ngô Bất Lạc, trong mắt lộ ra chút ý cười.
Đúng rồi.
Nghiệt Kính Đài vốn có bản lĩnh này!
"Chị, chị sao vậy?" Trác Bất Quần vất vả lắm mới đặt được chỗ, mời chị gái đến nếm thử món ăn vô cùng nổi tiếng, ai ngờ đang ăn thì sắc mặt chị lại đột nhiên tái nhợt.
"Không...Không sao, chị đi WC một lát." Ngô Bất Hoa vội vã đứng dậy, không hề để ý đến lo lắng trên mặt Trác Bất Quần.
"Phụt." Ngô Bất Hoa phun ra một ngụm máu, nhìn thấy mình trong gương vô cùng tái nhợt.
"Là Bất Lạc nhỉ?" Ngô Bất Lạc cười khẽ, "Bất Lạc đã trưởng thành rồi, thật là nhanh!"
"Ta muốn mặt của ngươi!" Mỹ nhân nhện liều mạng đánh về phía Ngô Bất Lạc, thân thể to lớn tựa như Thái Sơn áp đỉnh.
Đạo thiên lôi thứ ba đánh xuống!
Mỹ nhân nhện không tiếp tục dùng pháp khí chặn lại, mà dựa vào thân thể trực tiếp chống đỡ, muốn đánh gục Ngô Bất Lạc trên không trung.
"Bất Lạc!" Sở Nhạc không nương tay nữa, một tay chém thẳng vào bụng mỹ nhân nhện.
Mỹ nhân nhện kêu rên một tiếng, hung tợn trừng Sở Nhạc, nửa thân người bay ra, tách khỏi thân nhện to lớn, nhào tới Ngô Bất Lạc.
Thân thể nó bắt đầu từ hông trở xuống là trong suốt, nhìn là biết chưa hoàn toàn thực thể hóa, thảo nào vẫn còn duy trì thân nhện to lớn này.
Đối với yêu quái mà nói, thân thể càng lớn càng dễ bị phát hiện. Nếu có thể, tất cả yêu quái đều muốn huyễn hóa thành hình người, trốn trong đám người, chỉ cần không lạm sát kẻ vô tội thì sẽ không lo bị địa phủ truy sát.
Chỉ cần nó có mặt là có thể hoàn toàn huyễn hóa thành hình người.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Ngô Bất Lạc, nó đã cảm thấy gương mặt này tràn đầy ma lực.
Thật muốn!
Hai tay nó bóp chặt lấy cổ Ngô Bất Lạc, "Cho ta mặt của ngươi!"
Tác giả có lời muốn nói:
Ngô Bất Lạc: Vì sao người bị thương luôn là tôi?
Mỹ nhân nhện: Ta thích (mặt) ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.