Không Tin Tà

Chương 111: Thể chất thuần âm (6)




Lúc đám Mộc Sơ Nhất nghe thấy tiếng cãi vã, nhìn thấy chính là cảnh tượng kỳ quái thế này.
Sở Nhạc hình như đang cướp Ngô Bất Lạc với Nghịch Âm Minh?
Mộc Sơ Nhất vén tay áo muốn xông lên.

Muốn cướp âm quan ngay trước mặt bọn họ, như vậy quá không để bọn họ vào mắt!
"Chờ đã, cậu vội cái gì?" Trương Dịch chặn Mộc Sơ Nhất lại, "Bất Lạc đang lừa gạt đám người Nghịch Âm Minh, chúng ta phải làm bộ không biết hắn nhớ chưa!"
Nếu phá hỏng sân khấu, chẳng phải uổng phí tâm huyết của Ngô Bất Lạc?
Mặc dù Trương Dịch không đồng ý cách làm của Ngô Bất Lạc, nhưng sẽ không dưới tình huống biết rõ kế hoạch của Ngô Bất Lạc còn làm hỏng mưu tính của hắn. Bọn họ là đồng nghiệp không phải kẻ thù, Trương Dịch không ngu đến thế.
"À." Mộc Sơ Nhất tranh thủ để tay xuống, nghĩ nghĩ, lại đẩy Tạ Bán Loan lên, "Anh dẫn đầu đi, tôi không biết diễn kịch."
Trong mấy người bọn họ, rõ ràng Tạ Bán Loan diễn khá nhất.
Mộc Sơ Nhất cậu là con trai của ảnh đế mà không biết diễn kịch, nói ra thật sự mất mặt cha cậu!
Tạ Bán Loan tiếp nhận nhiệm vụ, trong lòng vẫn có chút khó chịu.
Cái gì gọi là hắn diễn khá nhất? Nếu so thiên phú, rõ ràng Mộc Sơ Nhất tâm thần phân liệt này càng biết diễn!
"Tình cảnh này cần tỉnh táo bình tĩnh, quả thực tôi thích hợp hơn." Tạ Bán Loan cố ý nói cho Mộc Sơ Nhất nghe, "Quên đi, việc này tôi không thu công đức của các cậu."
Anh muốn thu cũng phải xem chúng tôi có muốn cho anh thu hay không.
Bên kia vẫn đang tranh đoạt kịch liệt.
"Thế nào, Địa Phủ đã luân lạc đến mức phải cướp người với Nghịch Âm Minh chúng tôi rồi à?" Lý Phi Tống trông thấy Sở Nhạc, trong lòng càng tức giận hơn.
"Tôi không thể trơ mắt nhìn người tài không được trọng dụng được." Sở Nhạc dường như có hơi tiếc nuối, "Các người đã không ra giá hợp lý, cần gì phải hùng hổ dọa người?"
Nếu trước đó Lý Phi Tống còn chút xíu lo lắng về việc nhận Mạc Sở vào thì sau khi Sở Nhạc gia nhập trận tranh đoạt, Lý Phi Tống đã hoàn toàn xóa tan những lo lắng thừa thãi đó.
Hắn biết rõ, Sở Nhạc tuyệt đối không phải người vì người khác mà thay đổi bản thân.
Với sự kiêu ngạo của Sở Nhạc, sao có thể phối hợp Địa Phủ diễn trò?
Đương nhiên, ý nghĩ này của Lý Phi Tống đúng nếu nhân vật chính không phải Ngô Bất Lạc, hắn hiểu Sở Nhạc rất rõ. Nhưng cố tình người bị cướp là Ngô Bất Lạc, đừng nói Sở Nhạc phối hợp diễn một lần, trước đây nhiều lần hơn cũng diễn rồi.
Nợ quá nhiều không lo, rận quá nhiều không ngứa.
Dùng ánh mắt bảo thủ lạc hậu xem xét một người là quyết định rất sai lầm!
"Mạc Sở, tôi có thể nói cho cậu phương pháp tu bổ thần cốt, nhưng nếu cậu biết rồi thì sẽ không thể vào Địa Phủ nữa." Lý Phi Tống bình tĩnh lại, "Thật ra, cao tầng Địa Phủ cũng biết phương pháp này nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không nói cho cậu, cũng sẽ không để mặc cậu làm vậy. Cậu muốn tu bổ thần cốt của mình chỉ có thể gia nhập Nghịch Âm Minh."
Tống Yên mong đợi nhìn Ngô Bất Lạc.
Cô ta đương nhiên có thể ỷ vào bản lĩnh của mình giành lấy Mạc Sở, nhưng trước đó Lý Phi Tống đã nói năng lực của cô ta phải đến thời điểm then chốt mới càng hữu dụng, hiện tại mọi chuyện đều giao cho Lý Phi Tống thì tốt hơn.
Quả nhiên Ngô Bất Lạc bắt đầu xoắn xuýt, dường như đang do dự rốt cuộc nên chọn bên nào mới tốt.
"Nghịch Âm Minh quả thực có phương pháp tu bổ thần cốt, nhưng đừng đến lúc đó cậu không tu bổ được lại thành đối tượng bị người ta rút thần cốt." Tạ Bán Loan chọn thời cơ thích hợp nhất mang theo Mộc Sơ Nhất ra mặt, "Nghịch Âm Minh đều là không thấy thỏ không thả ưng."
Ngô Bất Lạc hoài nghi nhìn đám người Lý Phi Tống, vẻ đắn đo trên mặt ngay cả người ngây thơ như Mộc Sơ Nhất cũng nhìn ra.
Tự mình cảm nhận tại hiện trường mới thấy, diễn xuất của Ngô Bất Lạc đúng thật là đỉnh cao!
Nếu không phải sớm biết Ngô Bất Lạc là người thế nào, e rằng bọn họ cũng bị lừa.
Lộ Đông mờ mịt liếc nhìn Ngô Bất Lạc và Mộc Sơ Nhất, hoài nghi rốt cuộc ai mới là con trai Hạ Hạc.
Geee.
Âm quan bọn họ khóa này đúng là nhân tài xuất hiện lớp lớp!
"A, Tạ Bán Loan, cậu đã làm âm quan nhiều năm thế rồi, ngay cả cánh tay thiếu hụt kia cũng chưa chắp vá lại được, có tư cách gì nói lời này? Nếu cậu đến Nghịch Âm Minh thì chúng tôi đã giúp cậu sửa lại từ sớm rồi." Tống Yên trực tiếp trào phúng, quay đầu nhìn Ngô Bất Lạc, "Mạc tiên sinh, anh cũng thấy đấy, ngay cả cánh tay cũng không thể tu bổ, Địa Phủ làm sao đồng ý cho anh tu bổ thần cốt chứ? Tạ Bán Loan chính là ví dụ sống sờ sờ!"
Dẫn chứng này rất thuyết phục!
"Cô muốn chết!" Tạ Bán Loan đời này hận nhất chính là có người nói hắn không có cánh tay, hiện tại Tống Yên chế giễu hắn trước mặt nhiều người như thế, có thể nhịn gì chứ không thể nhịn nhục!
"Bình tĩnh nào." Trương Dịch tiến lên muốn ngăn Tạ Bán Loan lại, nhưng Tạ Bán Loan đâu dễ kiềm chế như thế? Nếu lần này không khiến Tống Yên chết ở đây, về sau không biết còn bao nhiêu người chế giễu hắn!
Tạ Bán Loan vốn là người tính tình cực đoan, bình thường mặc dù thu liễm một chút, nhưng không có nghĩa hắn thay đổi tốt hơn. Ít nhất Ngô Bất Lạc vẫn cảm giác được Tạ Bán Loan thích mình.
"Cút ra." Tạ Bán Loan thoát khỏi trói buộc của Trương Dịch, trên mặt đất bỗng nhiên ngưng kết vô số búp bê quỷ, lít nha lít nhít khoảng mấy trăm con, Tạ Bán Loan ra lệnh một tiếng, tất cả đều nhào về phía đám người Nghịch Âm Minh.
Oh!
Ngô Bất Lạc len lén ra hiệu cho Sở Nhạc tương kế tựu kế để hắn xâm nhập trại địch trước rồi nói.
Tạ Bán Loan bắt đầu động thủ, bọn Trương Dịch ngăn không được, cộng thêm Sở Nhạc ra hiệu cho họ ra tay, bọn họ không còn kiêng dè nữa.
"Mạc tiên sinh, đến bên cạnh tôi." Tống Yên căn bản không thèm để tiểu bối như Tạ Bán Loan vào mắt, lúc cô ta hoành hành ngang ngược Tạ Bán Loan còn không biết ở nơi nào!
"Bà già không biết sống bao nhiêu năm, trên người toàn là mùi sâu thối, còn không biết xấu hổ học người khác cướp đàn ông?" Tạ Bán Loan muốn giết Tống Yên nhất, đương nhiên sẽ không nói lời gì hay với cô ta.
"Tự mày muốn chết đấy!"
Tống Yên rạch cổ tay, máu tươi rơi xuống lập tức hóa thành vô số huyết trùng đỏ tươi, không những ngăn lại đám búp bê quỷ mà Tạ Bán Loan sai khiến, hơn nữa còn không ngừng chui vào thân thể chúng, ý đồ ăn sạch búp bê từ bên trong.
Tạ Bán Loan đành phải tăng thêm sức mạnh cho búp bê.
Trong ba năm qua, vì để thực lực của mình trở nên mạnh hơn, hắn đã mang vô số linh hồn trẻ sơ sinh (anh linh) từ Uổng Tử Thành về đặt trong thân thể búp bê quỷ, trở thành quỷ bộc cho mình, đương nhiên đổi lại, mỗi lần sử dụng búp bê quỷ, hắn nhất định phải chia một phần công đức cho đám anh linh ngoại trừ công kích không có bất cứ năng lực kiếm công đức nào này.
Nói cách khác, đây là một loại công kích rất tốn tiền.
Nếu bây giờ có người có thể nghe thấy đối thoại với đám anh linh trong đầu Tạ Bán Loan, nói không chừng sẽ phá hủy hoàn toàn bầu không khí quỷ dị lúc này.
"Bọn mi mỗi người năm mươi công đức, nhanh giết chết con mụ kia cho tôi!"
"Không, phải sáu mươi cơ!"
"Sĩ số bọn mi nhiều như thế, năm mươi lăm không thể nhiều hơn."
"Thành giao!"
Một khi giao dịch thành công, đám búp bê quỷ lập tức sửa lại thái độ đi làm không ra sức trước đó, con nào con nấy mắt sáng như sao, thân thể đột nhiên nổ tung ra, biến thành từng đoàn sương đen, đến khi huyết trùng trong người rơi hết xuống mới lần nữa ráp lại thân thể, đồng thời lao về phía Tống Yên.
Chủ nhân nói, linh nào giết được con mụ này sẽ được thưởng một vạn công đức!
Đó là tiền lương mười năm của chúng, liều mạng.
"...Sớm biết thế tôi cũng tìm một ít linh hồn khế ước giống Tạ Bán Loan." Tào Phàm trông thấy thực lực của búp bê quỷ, trong lòng ghen tỵ muốn chết. Thế nhưng hắn không có năng lực kiếm tiền lợi hại như Tạ Bán Loan, chỉ có thể chảy nước miếng với đám búp bê quỷ này.
Nhiều búp bê quỷ thế này ít cũng mấy trăm, một lần công kích phải đốt hơn vạn công đức. Tiền lương của họ mới bao nhiêu, không thể đốt như thế được!
Lúc bình thường Tạ Bán Loan toàn dùng búp bê bùn, có thể thấy được lần này rất là tức giận.
Bọn họ đánh một trận huyên náo lớn như thế, tự nhiên hấp dẫn sự chú ý của người khác.
"Không phải bảo họ bình tĩnh chút à?" Tề Ngọc núp sau máy theo dõi xem trận giao tranh trong đại sảnh, trái tim đang rỉ máu, nếu còn tiếp tục đánh nữa, Chuyển Luân Vương sẽ đòi bồi thường chết bọn họ, không biết chỗ Thôi Phán quan có chi trả khoản này không?
"Tạ Bán Loan tiến bộ rất nhanh." Lữ Hồng Anh tán thán nói, "Hắn và Tống Yên vẫn còn chênh lệch thực lực, nhưng hắn lại có thể lợi dụng búp bê quỷ kiềm chế Tống Yên, thậm chí trong thời gian ngắn có thể đánh ngang Tống Yên. Trong này quả thật có công lao của búp bê quỷ, nhưng có thể cùng lúc khế ước nhiều anh linh như vậy mà không bị phản phệ đã chứng minh thực lực của hắn."
Phải biết, anh linh là tồn tại cuồng bạo nhất trong tất cả quỷ bộc, cũng khó câu thông nhất.
Đương nhiên, Lữ Hồng Anh không biết trong mắt những anh linh này, người không cho công đức còn đáng sợ hơn cả ác quỷ.
"...Cô còn có lòng dạ quan tâm cái này?" Tề Ngọc hận không thể trực tiếp xông lên bắt hết cái đám kia, miễn cho họ tiếp tục phá hỏng của công.
"Ngô Bất Lạc rõ ràng định đi Nghịch Âm Minh tìm hiểu tin tức, chúng ta thân là cấp trên sao có thể kéo chân sau cấp dưới?" Lữ Hồng Anh chính nghĩa nói, "Nếu lần này vụ án bổ thần cốt có chỗ tiến triển, dù một mình tôi bồi thường tổn thất cho khách sạn, tôi cũng nguyện ý."
"Cô...Haiz, chúng ta mỗi người một nửa đi." Tề Ngọc thở dài, "Tôi chỉ nói một câu, cảm thán một chút thôi, chẳng lẽ tôi mà không biết dìu dắt lớp trẻ sao?"
Trương Triết đang thôn phệ quỷ hồn để tu luyện, bỗng nhiên cảm nhận được pháp thuật ba động rất mạnh trong khách sạn, lập tức ngừng lại.
Trước đó cái tên cương thi của Địa Phủ kia không phải đã nói mấy ngày này sẽ gió êm sóng lặng ư? Sao bây giờ bọn họ lại đánh nhau?
Trương Triết biết bản thân không thể một mình chống lại bọn họ, chỉ có thể cố gắng tìm điểm cân bằng trong đó, chớp thời cơ xông tới.
Nhìn thấy, là một trận loạn đấu lớn.
Không biết còn tưởng đang ở trong tổ chế tác hiệu ứng điện ảnh đặc biệt.
"Chuyện gì vậy?" Trương Triết không dám tùy tiện nhúng tay, chỉ có thể cố gắng túm lấy một nhân viên phục vụ hỏi thăm tình hình.
"Vì tranh giành một mỹ nhân." Nhân viên phục vụ thành thật nói, "Người đó rất đẹp, tôi vừa thấy đã yêu."
"Cái gì cơ?" Trương Triết cảm thấy khả năng mình xuất hiện ảo giác.
Âm quan Địa Phủ và Nghịch Âm Minh ra tay đánh nhau lại là vì tranh giành mỹ nhân? Hắn xuyên đến kịch bản kỳ quái nào rồi!
"Là thật, cậu nhìn đi, người đó kìa." Nhân viên phục vụ cố gắng tìm ra Ngô Bất Lạc từ trong đám lộn xộn, cũng may độ tồn tại của Ngô Bất Lạc đối với những giống loài lòng mang ác niệm tựa như ánh mặt trời rực rỡ, rất dễ dàng tìm được, "Ầy, có phải siêu cấp xinh đẹp không?"
Ngay khi nhân viên phục vụ chỉ tay, Trương Triết đã nhìn thấy Ngô Bất Lạc.
Đây tuyệt đối không phải kiểu trước kia hắn thích.
Trương Triết rất chắc chắn điều này.
Trước kia hắn thích kiểu cao quý lãnh diễm nhưng lại yên lặng ủng hộ sau lưng giống như Lý Phi Tống đóng giả, chứ không phải kiểu nhìn câu hồn đoạt phách, một ánh mắt liền dễ dàng khiến người suy nghĩ vẩn vơ như Ngô Bất Lạc.
Nhưng mà.
Lúc thực sự nhìn thấy Ngô Bất Lạc, Trương Triết cảm thấy mình dường như lại tìm về được cảm giác thích Lý Phi Tống trước đây, không, có lẽ còn mãnh liệt hơn một chút.
Nhưng Trương Triết khi còn sống chỉ là người bình thường, cho dù trở nên xấu xa cũng có giới hạn, bởi vậy mê luyến đối với Ngô Bất Lạc không khắc sâu như đám người Tống Yên.
"Quả thực có vốn liếng này." Trương Triết do dự một hồi, "Chỉ để giành giật hắn?"
"Là nữ cổ người kia đang đoạt hắn." Các nhân viên phục vụ cũng rất bà tám, "Ngay từ đầu là người phụ nữ này khơi mào cuộc chiến. Haiz, loại phụ nữ này thật đáng sợ, cổ trùng của cô ta có thể ăn cả quỷ, Nghịch Âm Minh vẫn có không ít người có bản lĩnh thật sự."
Tống Yên dĩ nhiên chính là lá bài chủ chốt để đối phó Trương Triết.
Dù Trương Triết thành Quỷ Vương, cổ trùng của Tống Yên cũng có thể gây cho hắn thương tổn cực lớn, sau đó để Lý Phi Tống dùng tốc độ nhanh nhất rút thần cốt Trương Triết.
Trương Triết rất nhanh cũng nghĩ tới điểm này, sắc mặt của hắn trở nên không tốt lắm.
Hắn cho rằng mình trở thành Quỷ Vương là có thể báo thù, nhưng giờ xem ra không đơn giản như thế.
"Bọn họ đã muốn tranh giành người đàn ông kia, vậy..." Trong lòng Trương Triết đã có tính toán.
Cho dù là giun dế thì cũng có can đảm phản kháng Nghịch Âm Minh.
Trương Triết vọt tới.
Hắn đương nhiên có thể sống chết mặc bay, cũng có thể đợi bọn họ lưỡng bại câu thương.
Nhưng hắn không thể cam đoan liệu sau trận này Lý Phi Tống có rời khỏi đây hay không, càng không thể cam đoan Lý Phi Tống có chết trong tay người Địa Phủ hay không.
Khi hắn còn sống bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay mới hại mình tan cửa nát nhà, bây giờ vất vả lắm mới có bản lĩnh, chẳng lẽ còn phải tiếp tục chờ đợi sao?
Trương Triết gia nhập khiến cho quỷ linh Tạ Bán Loan điều khiển và cổ trùng Tống Yên khống chế có biến hóa.
Mặc dù hắn còn chưa chân chính trở thành Quỷ Vương, nhưng trên thân đã có khí tức Quỷ Vương, đối với đám anh linh mà nói, khí tức này có lực chấn nhiếp tự nhiên. Đồng dạng, huyết cổ của Tống Yên càng muốn tấn công Trương Triết.
"Sao hắn lại tới đây?" Ngô Bất Lạc cảm thấy hơi đau đầu, hắn chỉ muốn bị Nghịch Âm Minh "cướp về" thôi mà, sao lại khó thế?
Nhưng diễn trò phải diễn đến cùng.
Hiện tại Lý Phi Tống bị Sở Nhạc cuốn lấy, Tống Yên lại bị Tạ Bán Loan ngăn trở, còn lại đám Mộc Sơ Nhất đang cố gắng khắc chế thực lực bản thân mới miễn cưỡng đạt được cân bằng.
"Sở Nhạc, cậu nhất định phải đối nghịch với tôi sao?" Lý Phi Tống nghĩ trăm phương ngàn kế muốn đột phá phòng ngự của Sở Nhạc, nhưng làm thế nào cũng không tìm được sơ hở.
Hai người đều là cương thi ngàn năm, tự nhiên hiểu biết lẫn nhau có bản lĩnh thế nào.
Nếu Sở Nhạc có chủ tâm muốn chơi tiêu hao với Lý Phi Tống, kéo dài mười ngày nửa tháng không vấn đề gì.
"Chẳng lẽ không phải cậu cố ý đối nghịch với tôi à?" Sở Nhạc dường như không thể hiểu nổi Lý Phi Tống, "Trước kia cũng vậy, tôi hơi tiến bộ một chút, cậu sẽ ngủ không yên. Cậu thật sự cho rằng tôi không biết những tên trộm mộ kia đều do cậu cố ý dụ đến ư?"
Suy cho cùng, ngàn năm trước bọn họ không có thực lực như bây giờ, Lý Phi Tống muốn mượn nhờ năng lực của đám trộm mộ phá hoại Sở Nhạc thi hóa, đáng tiếc không một lần thành công.
Cuối cùng, Sở Nhạc không thể nhịn nữa, mới buộc Lý Phi Tống rời đi.
"Từ trước đến nay đều như vậy." Tròng mắt Lý Phi Tống dần dần đỏ lên, "Tôi thân là hoàng tộc, bị người chôn sống mà chết, cho dù trở thành cương thi, tôi cũng sẽ là cương thi lợi hại nhất. Cố tình chui ra một kẻ không tên không họ là cậu. Cậu có thể ngưng tụ bảy phần Thi Sát, tôi chỉ có ba phần. Lúc cậu có thể đi lại dưới ánh mặt trời, tôi lại chỉ có thể trông coi phần mộ chật hẹp."
"Thật thú vị, cậu không hận những kẻ chôn sống mình mà lại đi hận người không oán không thù là tôi." Sở Nhạc một chút cũng không hiểu được loại người như Lý Phi Tống, "Bởi vì tôi mạnh hơn cậu? Không, phải nói là, bởi vì tôi khi còn sống địa vị không bằng cậu, cho nên đáng kiếp cả sau khi chết cũng phải kém hơn cậu?"
Như vậy không khỏi quá mức ngạo mạn.
Thái độ Sở Nhạc dần nghiêm túc.
Trước đó hắn còn cảm thấy giữ lại Lý Phi Tống làm trò tiêu khiển cũng không tồi, dù sao giờ muốn gặp được một cương thi quá là khó, thế nhưng Lý Phi Tống vẫn là loại tính tình này, không dưng giữ hắn lại để làm buồn nôn chính mình sao?
"Trương Triết!" Tống Yên bỗng nhiên kêu lên sợ hãi, "Buông anh ấy ra!"
Ánh mắt mọi người không khỏi nhìn sang, hóa ra Trương Triết thừa cơ bóp lấy cổ Ngô Bất Lạc.
"Tống tiểu thư, cô đừng lo cho tôi." Ngô Bất Lạc giống như thực sự bị hành động của Tống Yên làm cảm động, "Hắn sẽ không làm gì tôi."
"Mạc tiên sinh, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ cứu anh." Tống Yên thu lại cổ trùng, mắt không chớp nhìn chằm chằm Trương Triết, "Nếu cậu dám tổn thương một sợi lông của anh ấy, tôi sẽ khiến cậu chết không yên lành."
Đám người Lộ Đông âm thầm trao đổi ánh mắt, rất muốn cho Ngô Bất Lạc một tràng pháo tay.
"Tôi sợ gì chứ." Trương Triết lạnh lùng nhìn Tống Yên, "Tôi đã sớm bị các người hại chết không yên lành, chẳng lẽ còn sợ chết thêm lần nữa?"
Tay Trương Triết trông thì bóp cổ Ngô Bất Lạc, nhưng thực tế không dùng bao nhiêu sức, chỉ là Ngô Bất Lạc vô cùng phối hợp giả bộ thở khó khăn thôi.
Đối với điều này, Trương Triết rất cảm kích Ngô Bất Lạc.
Không ngờ người này lại tốt như vậy, còn nguyện ý cùng hắn diễn một màn này?
"Cậu muốn thế nào?" Lý Phi Tống cũng ngừng tay, "Chẳng lẽ cậu cho rằng bắt hắn, chúng tôi sẽ nghe lời cậu sao?"
"Tôi đương nhiên sẽ không cho là vậy." Trương Triết cảm thấy bộ dáng đám Lý Phi Tống bây giờ đã đáng giá hắn dư vị vô tận.
Phải như vậy mới đúng!
Nếu hắn có được sức mạnh từ sớm, mấy tên cặn bã này cũng chỉ có thể vô năng ngước nhìn hắn như thế.
"Tôi muốn anh sám hối!" Trương Triết gần như gầm thét ra câu này, "Vì cha mẹ tôi mà sám hối! Anh giết tôi thì không sao, nhưng cha mẹ tôi có tội tình gì? Anh chỉ muốn tôi ôm oán khí trong lòng mà chết thôi, có ngàn vạn phương pháp có thể tra tấn tôi, nhưng bọn họ có lỗi gì?"
Buồn cười hắn còn tưởng Lý Phi Tống sẽ làm bạn với hắn cả đời, nhưng lại không biết lúc trước cha mẹ nhìn mình cùng hung thủ hại chết họ anh anh em em sẽ có tâm tình gì?
"Đương nhiên là vì cách đó đơn giản nhất. Đối với người phàm mà nói, cửa nát nhà tan là cách chết đầy oán hận nhất." Lý Phi Tống nói rất đương nhiên, "Chẳng lẽ như cậu bây giờ không tốt sao? Cậu có biết bao nhiêu người muốn có được sức mạnh mà không thể không? Tôi giúp cậu một tay, bây giờ cậu mạnh thêm chút nữa là có thể bất tử bất diệt, có thể thoát ly sinh tử luân hồi. Nếu cậu thật sự muốn tiếp tục làm một người phàm, cũng có thể mượn xác hoàn hồn chơi mấy chục năm."
Lý Phi Tống nói vậy, một số người Nghịch Âm Minh thế mà lộ ra vẻ tán đồng, hiển nhiên cũng cảm thấy cách làm của Lý Phi Tống là đúng.
Trương Triết rốt cuộc ý thức được mình và đám người phát rồ này hoàn toàn không thể câu thông.
Hắn nhìn Ngô Bất Lạc bên cạnh, vẻ mặt có chút áy náy.
Những người này thực ra căn bản không quan tâm sống chết của hắn.
"Vị tiên..."
Trương Triết còn chưa nói dứt lời liền phát giác thân thể mình dường như có chút suy yếu.
Sao...Sao lại như vậy?
Trương Triết nhìn thấy người đàn ông mỉm cười, bỗng nhiên ý thức được mình có lẽ nhìn lầm rồi.
Lý Phi Tống lập tức giải phóng thi khí, trên người Tống Yên cũng xuất hiện vô số cổ trùng.
"A —— "
Những người còn lại của Nghịch Âm Minh trong nháy mắt biến thành máu loãng lưu động trên mặt đất, chẳng mấy chốc hình thành một trận pháp đỏ tươi.
Truyền tống trận!
Đây mới là con bài chưa lật khiến Nghịch Âm Minh dám mang vài người như thế xông vào khách sạn bán bộ đa.
Ngô Bất Lạc đỡ lấy Trương Triết đã bất tỉnh, nhẹ nhàng nhảy tới chỗ Lý Phi Tống, nở nụ cười giảo hoạt với đám người Sở Nhạc, "Xin lỗi, các vị âm quan Địa Phủ. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy Nghịch Âm Minh vẫn thích hợp với tôi hơn. Chờ tôi tu bổ xong thần cốt lại đến chơi với các vị."
"Ha ha ha, lần này chúng ta thắng." Tống Yên kích động xông lên ôm lấy cánh tay Ngô Bất Lạc, cười lớn.
Ánh sáng của trận pháp bao phủ mấy người họ, chớp mắt liền biến mất sạch sẽ.
"...Hẳn là chúng ta thắng chứ." Mộc Sơ Nhất gãi gãi đầu, "Chúng ta hình như đều có định vị di dộng của Bất Lạc."
"Các cậu thu dọn đi." Lữ Hồng Anh không biết từ đâu nhảy ra, hiển nhiên không dự liệu được sự tình lại biến thành thế này, "Chúng ta chuẩn bị đi tới hang ổ của bọn chúng."
Bất Lạc thật đúng là lam nhan họa thủy.
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Yên: Chúng ta bắt được Quỷ Vương, Mạc Sở cũng chọn chúng ta, chúng ta thắng.
Lý Phi Tống: Sắc mặt Sở Nhạc thật dễ nhìn ha ha ha.+
Sở Nhạc:...Bất Lạc từ từ chơi, chúng tôi đến ngay đây.
A La và Trương Dịch:...Mắt bọn họ rốt cuộc bị gì vậy??? Không thể nào hiểu được???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.