Không Thể Phản Kháng

Chương 7: Chương 7





Đúng vậy, Lâm Đường đái dầm.
Vào khoảnh khắc Chu Trần Dật nhắc nhở, Lâm Đường mới nhận ra việc này.
Trên thực tế, mông cậu đã ướt dầm dề, không khí cũng có mùi khai thoang thoảng, chỉ là cậu quá sợ nên bây giờ mới phát hiện ra.
Lâm Đường ngửa đầu nhìn Chu Trần Dật, run môi muốn giải thích: “Tôi, tôi…” Nhưng khi thấy người nọ khó chịu nhíu mày, lời nói của cậu lập tức nghẹn nơi cuống họng.
Cậu bật khóc: “Đúng rồi, xin lỗi…”
Nghẹn ngào dùng tay lau nước mắt, Lâm Đường cảm thấy bản thân vừa mất mặt lại vừa vô dụng.
Cậu vẫn chìm trong nỗi sợ hãi bị rắn chui vào mông nhưng lại không thể không đối diện với tình cảnh xấu hổ và gian nan hiện giờ.
Lúc này, người đàn ông xa lạ và rắn đã hoàn toàn biến mất, dưới mông Lâm Đường chỉ có một bãi nước tiểu thôi, quả thật cậu không biết phải giải thích thế nào.
Lâm Đường khóc đến mờ cả mắt, mà Chu Trần Dật vẫn đứng cách giường một quãng, tuy không xa nhưng có vẻ hắn không hề có ý định bước tới giúp đỡ cậu một phen.
Lâm Đường nghĩ dáng vẻ của mình hiện giờ chắc chắn rất chật vật và khó coi.
Cậu không biết làm sao, đành xin lỗi một lần nữa: “Hu hu hu… xin lỗi, xin lỗi…”
Lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Lâm Đường nuốt tiếng khóc vào cổ họng.
Cậu ngẩng đầu, ánh mắt mơ hồ nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Chu Trần Dật nhìn cậu rồi quay người đi mở cửa.
Người gõ cửa là Dư Tắc.
Hắn mặc đồ ngủ, đầu tiên là liếc Chu Trần Dật với chiếc quần lót duy nhất trên người rồi mới híp mắt nhìn vào bên trong phòng.
Trong thoáng chốc, vẻ mặt Dư Tắc bỗng hơi kỳ quái: “Chúng mày đang làm gì?”
Vẻ mặt Chu Trần Dật không hề thay đổi, thật khiến người khác không đoán ra hắn đang nghĩ gì: “Chẳng làm gì, cậu ta gặp ác mộng.”
Chẳng biết Dư Tắc có tin lời Chu Trần Dật hay không, hắn đi vào phòng, trở tay đóng cửa lại.
Sau đó, hắn nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Đường, cũng ngửi thấy mùi nước tiểu như có như không trong không khí, nhưng vẻ mặt lại chẳng thay đổi chút nào: “Sao vậy, gặp ác mộng à? Kêu lớn tiếng như thế, tôi ở bên ngoài cũng nghe thấy được.”
Lâm Đường chưa nắm bắt được tình hình.
Chu Trần Dật đi tới, đứng ở đầu giường, nhìn Lâm Đường, nói: “Trước khi tỉnh lại cậu đã kêu một tiếng.”
Dư Tắc hỏi cậu: “Mơ thấy cái gì?”
Lâm Đường giật môi, không nói nên lời, chẳng lẽ cậu lại bảo mình bị một con rắn chui vào mông sao?
Thấy Lâm Đường sợ đến ngây dại, Dư Tắc vươn tay đỡ cánh tay cậu: “Nhát gan thế, mơ thôi mà cũng sợ đến mức này?”
Được hắn đỡ, Lâm Đường mới miễng cưỡng xuống được giường.
Trong phút chốc, cậu không khỏi nhìn đối phương bằng ánh mắt kinh ngạc.
Chu Trần Dật ghét bỏ đứng cách xa, không ngờ Dư Tắc lại bằng lòng tới đỡ cậu.
Thấy người nọ đã đứng vững, Dư Tắc mới buông tay, hỏi: “Có thể tự đi không? Vào phòng tắm dội qua một chút đi.”
Lâm Đường do dự gật đầu, nhưng đi được vài bước, cậu bỗng nhiên dừng lại.
Cậu không dám tắm một mình, cậu thật sự vô cùng sợ hãi.
Nhìn Lâm Đường như bị đóng đinh tại chỗ, Dư Tắc mới mở miệng hỏi: “Sao vậy?”
Trước đó, Lâm Đường chưa từng đưa ra bất cứ yêu cầu nào với Dư Tắc, nhưng giờ, vẻ mặt cậu lại như chuẩn bị bật khóc: “Dư, Dư Tắc, cậu có thể vào phòng tắm với tôi không?”
Dư Tắc nhìn chằm chằm gương mặt của Lâm Đường trong chốc lát, chậm rãi gật đầu: “Có thể.”
Không ngờ Dư Tắc lại đồng ý, cậu cảm động đến phát khóc: “Cảm ơn.”
Ngón tay đặt bên người khẽ động, Dư Tắc lia mắt nhìn sang chỗ khác: “Không có gì, vào thôi.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.