Không Thể Phản Kháng

Chương 30: Chương 30





Lâm Đường bỗng hơi sợ hãi, vội vàng rụt bàn tay đang tóm cánh tay Chu Trần Dật về, mặt lộ vẻ không tin tưởng lắm.
Tay phải của Chu Trần Dật còn đang đặt trên cổ Lâm Đường, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve động mạch lờ mờ trên cổ cậu.
Hắn nhìn cánh tay vừa bị người nọ buông ra, thản nhiên hỏi: “Sao vậy?”
Lâm Đường nuốt nước miếng theo bản năng, đây là biểu hiện khi cậu căng thẳng.
Chẳng biết có phải ảo giác hay không mà cậu cứ cảm thấy Chu Trần Dật hơi kỳ quái.
Đối diện với ánh mắt dò xét của người kia, cậu do dự một lát rồi mở miệng: “Chúng ta ra ngoài như thế nào? Cậu có biết không?”
Chu Trần Dật rút bàn tay đang đặt trên cổ Lâm Đường về, giọng điệu rất thản nhiên: “À, vô tình tìm được cách thoát ra thôi.

Sáng mai sương mù bao quanh biệt thự sẽ tan đi, lúc đó chúng ta có thể ra ngoài.”
Người kia không giống như đang nói dối, nhưng càng nhìn gương mặt bình tĩnh đến dị thường của hắn, Lâm Đường càng căng thẳng.
Cậu tóm chặt chăn trên người, thầm nghĩ sao Chu Trần Dật lại biết? Còn nữa, vì sao những người khác đều chết, chỉ có mình hắn sống?
Hình như Dư Tắc đã từng nói Chu Trần Dật không phải người tốt, cậu có thể tin tưởng đối phương không?
Lâm Đường im lặng bọc chăn cuộn mình ở góc phòng.
Nhìn lồng ngực người kia nhấp nhô theo từng nhịp thở, lại nhìn bóng hắn hắt xuống khi đứng dưới ánh đèn, cậu mới bớt hoài nghi đôi chút.
Dù sao Chu Trần Dật cũng là người sống.
Một người sống có thể mưu đồ gì từ cậu đây? Chu Trần Dật không màng hiểm nguy cứu cậu, chỉ riêng điểm này đã đủ khiến Lâm Đường hạ quyết tâm rồi.
Hai người lặng lẽ ngồi trong phòng một lúc, đột nhiên bụng Lâm Đường kêu vang.
Chu Trần Dật quay đầu nhìn về phía cậu.
Lâm Đường xấu hổ bọc kín cơ thể mình hơn: “Xin lỗi, hình như tôi đói bụng.”
“Đói bụng?” Chu Trần Dật hơi nghiêng đầu, lộ vẻ hoài nghi hiếm thấy, tựa như không thể tiêu hóa được câu nói của Lâm Đường.
Giây tiếp theo, hắn bỗng nhiên thay đổi sắc mặt: “Cậu bảo cậu đói?”
Lâm Đường hơi sửng sốt, cho rằng Chu Trần Dật thấy mình phiền phức: “… Không sao, tôi không ăn cũng được, dù sao mai là có thể ra ngoài rồi.”
Nhưng vẻ mặt của Chu Trần Dật bỗng trở nên kỳ quái.
Hắn đứng dậy đi tới chỗ Lâm Đường, kéo tấm chăn bọc quanh người cậu ra.
Lâm Đường bị động tác của đối phương làm cho hoảng sợ, thậm chí còn không kịp ngăn cản.
Chu Trần Dật khẽ nhíu mày, rũ mắt nhìn cơ thể trần trụi của người kia: đầu vú bị cắn sưng lên, ngực và hông đều hằn dấu tay, cả bắp đùi còn đọng tinh dịch đã khô lại vì không được lau đi… Nói chung, vừa liếc mắt, hắn đã nhận ra trước khi được cứu, Lâm Đường đã gặp phải chuyện gì.
Lâm Đường chợt hoàn hồn, vươn tay muốn lấy lại chăn.
Chu Trần Dật dễ dàng tóm được cổ tay cậu, kéo cậu lại gần mình hơn: “Con quỷ kia, cậu và hắn đã quan hệ, đúng không?”
Lâm Đường sợ ngây người, trợn tròn mắt không nói nên lời.
Vẻ mặt Chu Trần Dật bỗng trở nên thiếu kiên nhẫn.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy hắn có vẻ nôn nóng.

Hắn lạnh giọng hỏi: “Hắn đè cậu, đúng không?”
Lâm Đường cảm thấy rất khó mở miệng, nhưng cuối cùng cậu vẫn tái mặt gật đầu: “Ừ.”
Nghe được đáp án, Chu Trần Dật lại hỏi tiếp: “Các người làm mấy lần?”
Lâm Đường quay đầu muốn né tránh lời chất vấn đầy tính gây sự của Chu Trần Dật, nhưng người nọ tóm chặt cằm, không cho cậu nghiêng đầu.
Vì thế, Lâm Đường đành phải trả lời: “… Rất nhiều.”
Vẻ mặt Chu Trần Dật ngày càng kỳ quái, cứ như Lâm Đường đang mắc bệnh nan y.
Lâm Đường cũng căng thẳng theo, run rẩy tóm vạt áo của đối phương, hỏi: “Sao vậy? Tôi có bị hắn đồng hóa không?”
Ánh mắt Chu Trần Dật chợt trở nên phức tạp, hắn nhìn cậu một lúc rồi mới mở miệng: “Có thể, cậu nằm xuống giường đi, tôi muốn kiểm tra.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.