Không Thể Phản Kháng

Chương 19: Chương 19





Đề tài thức ăn không được thảo luận quá nhiều.
Tiết Mục Mục tiếp tục nói: “Bọn tôi vừa tìm hiểu qua, chủ của căn biệt thự này tên là Chử Khang Ninh.”
Nghe đến cái tên này, Lâm Đường bất chợt ngẩng đầu.
Cậu nhanh chóng nghĩ tới tên quỷ nam đòi lột da mình làm trống nọ, sắc mặt lại tái nhợt đi.
Tiết Mục Mục nhìn về phía cậu: “Lâm Đường, cậu đã gặp anh ta rồi, đúng không?”
Lâm Đường tái mặt gật đầu, tóm chặt cánh tay Dư Tắc theo bản năng.
Tiết Mục Mục dịu giọng hơn: “Cậu có thể kể cho chúng tôi nghe về anh ta không?”
Lâm Đường há miệng thở dốc: “Anh ta nói… muốn lột da tôi làm trống, có thể tôi đã đắc tội với anh ta rồi.”
Quản Trạch Thành nghe vậy thì lập tức biến sắc, đứng cách xa Lâm Đường một quãng.
Dư Tắc lạnh lùng nhìn cậu ta: “Mày muốn chết không?”
Bấy giờ Quản Trạch Thành mới phát hiện hành vi của mình không đúng lắm.
Cậu ta nghẹn một hơi, nói: “Ai biết chủ nhà có giận chó đánh mèo không, tao lại chẳng làm gì sai.”
Tiết Mục Mục thế mà lại không hề tỏ ra sợ hãi, gật đầu: “Ngoài cái đó ra, còn gì nữa?”
Lâm Đường mới đụng độ quỷ nam ba lần, mà lần nào đối phương cũng làm những chuyện khó nói với cậu, cậu thật sự không nghĩ ra thông tin quan trọng nào cả.
Tiết Mục Mục nhìn chằm chằm Lâm Đường: “Tin tức gì cũng được.
Cậu gặp anh ta, anh ta lại không giết cậu.
Làm sao cậu thoát được?”
Lâm Đường há miệng thở dốc, cảm thấy không nói nên lời, nhưng trước ánh mắt đầy trông mong của Tiết Mục Mục, cậu vẫn cắn răng nói tiếp: “Tôi… hình như anh ta có thói ở sạch, tôi không cẩn thận… không cẩn thận để nước tiểu dính lên người anh ta.”
Tiết Mục Mục chớp mắt, không nói năng gì.
Kiều Phỉ lại tiếp lời: “… Chẳng trách anh ta muốn lột da cậu.” Dứt lời, cô thở dài rồi đi tìm ghế dựa ngồi xuống.
Một lúc sau, Tiết Mục Mục mới mở miệng: “Tóm lại, cậu gặp phải anh ta hai lần, nhưng hai lần cậu đều thoát được, cho nên nhất định cậu phải có gì đó đặc biệt khiến anh ta phải buông tha.” Nói tới đây, cô thoáng ngừng lại: “Lâm Đường, cậu là xử nam à?”
Lâm Đường chưa từng nghĩ sẽ nghe được câu hỏi này từ miệng Tiết Mục Mục.
Cậu ngây ra như phỗng, đỏ mặt chẳng biết nói gì, thậm chí còn không sửa lời cô rằng thật ra cậu đã gặp quỷ nam ba lần.
Mà Dư Tắc đứng bên đã lên tiếng trả lời thay cậu: “Ý cậu là nước tiểu đồng tử trừ tà?”
Tiết Mục Mục gật đầu: “Đúng.”
Dư Tắc “ồ” một tiếng: “Vậy thì giờ vô dụng rồi, cậu ấy đã không còn là xử nam.”
Lâm Đường lập tức nghiêng đầu nhìn Dư Tắc, há miệng muốn nói lại chẳng biết nói gì.
Đám người im lặng hồi lâu, vẫn là Kiều Phỉ đánh tan bầu không khí khiến người ta xấu hổ: “Cho nên quan hệ của hai người là… gì?”
Không ai trả lời.
Dư Tắc bỗng nghiêng đầu hỏi Chu Trần Dật: “Mày có phải xử nam không?”
Chu Trần Dật thản nhiên đáp: “Tao vô dụng.”
Dư Tắc nhíu mày, không hỏi nhiều: “Chúng ta đổi cách khác đi? Truyền thuyết dân gian còn có phương pháp trừ tà nào khác không?”
Kiều Phỉ suy nghĩ: “Máu gà? Gạo nếp?” Nói đoạn, cô nhún vai: “Chúng ta đều không có.”
Tuy không nghĩ ra biện pháp gì, nhưng từ trước đến giờ, ngoài Lâm Đường thì chưa có ai gặp phải quỷ nam tên Chử Khang Ninh kia, nên bầu không khí giữa bọn họ vẫn khá hài hòa, không có vẻ gì là sợ hãi cả.
Tiết Mục Mục bình tĩnh nói: “Trước tiên sẽ nói về những tin tức mà chúng tôi đang có.

Chủ nhà tên là Chử Khang Ninh, ảnh chụp các cậu đã xem rồi.
Tôi và Phỉ Phỉ tìm được thông tin, khi còn sống, chủ nhà là một nhà thiên văn học khá có tiếng.
Chúng tôi tìm được một số giấy khen của anh ta trong phòng sách, căn cứ thời gian trên giấy tờ, có lẽ anh ta sống vào khoảng hơn hai mươi năm trước.” Nói đến đây, cô thoáng dừng lại rồi tiếp tục: “Theo lý thuyết, người thành công như vậy không nên trở thành ác quỷ mới đúng.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà chủ ngôi biệt thự và tất cả những người có liên quan đều…”
“Lạch cạch.”
Âm thanh quen thuộc vang lên, ngọn đèn tắt phụt một lần nữa.
Dư Tắc đã có kinh nghiệm, nhanh chóng trở tay ôm chặt Lâm Đường.
Nhưng lần này, người gặp chuyện không may lại không phải cậu.
Trong bóng đêm, tiếng hét thảm thiết mang theo vô vàn kinh hãi của Tiết Mục Mục vang lên: “A!!!”
Kiều Phỉ cũng vội vàng lên tiếng: “Mục Mục! Cậu sao thế?!”
Tim Lâm Đường đập như trống nổi.
Tuy không nhìn thấy nhưng cậu vẫn mở to hai mắt.

Trong khoảnh khắc, cậu cảm thấy có người thổi gió lạnh vào lỗ tai mình, bèn hoảng hốt ôm Dư Tắc chặt hơn: “Có, có cái gì…”
Dư Tắc thấp giọng trấn an: “Đừng sợ.”
Một tia sáng mỏng manh chợt lóe lên, là Quản Trạch Thành mở đèn pin ở điện thoại.
Cậu ta rọi đèn khắp mặt sàn mấy lượt mới tìm được Tiết Mục Mục đang chống tay trên đất.
Cô há miệng thở dốc, mặt còn dính máu.
Kiều Phỉ bước tới đỡ cô, sốt ruột hỏi: “Mục Mục, cậu không sao chứ?” Lúc nói chuyện, tay cô chạm phải bề mặt ươn ướt và ấm nóng, còn chưa kịp định hình thì ngọn đèn đã chợt sáng lên.
Trong khoảnh khắc đó, Lâm Đường vội nhắm mắt theo bản năng.
Trước khi đèn sáng, có người nhét vào tay cậu cái gì đó.
Đến khi mở mắt ra, cậu mới phát hiện là chiếc trống bỏi quỷ nam dùng để đe dọa cậu.
Chỉ là hiện giờ, cái trống đã có đủ mặt rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.