Không Thể Phản Kháng

Chương 13: Chương 13





Dư Tắc xanh mặt trở về.
Chu Trần Dật lại không có phản ứng gì đặc biệt, dường như chuyện gì cũng không thể khiến hắn hoang mang.
Nghe tin săm lốp bị phá, Quản Trạch Thành không bình tĩnh được nữa, cậu ta lập tức đứng phắt lên: “Ai làm?”
Không ai đáp lời.
Tiết Mục Mục vốn hay mỉm cười cũng không còn cười nữa.
Quản Trạch Thành lấy điện thoại di động trong túi quần ra: “Không được, phải gọi điện nhờ người đưa săm lốp mới đến.” Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt cậu ta càng trở nên kích động: “Chuyện gì thế này, điện thoại của chúng mày có tín hiệu không?”
Rõ ràng là giữa ban ngày, giây trước mặt trời vẫn treo cao, thế mà giây sau, trời bắt đầu sầm xuống.
Một tia chớp lóe lên xé toạc không gian, mưa bắt đầu rơi tí tách.
Giữa bầu không khí quỷ dị, Kiều Phỉ luôn đứng ngoài cuộc bỗng cau mày nhìn về phía mọi người: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Dư Tắc đặt cái vali trên tay xuống, sắc mặt lạnh căm: “Muốn thám hiểm nhà ma thực sự còn gì, cầu được ước thấy rồi.”
Quản Trạch Thành đơ ra: “Mày nói thật à? Đùa cái gì vậy!” Quản Trạch Thành đến vì Tiết Mục Mục, không phải đến để gặp quỷ đâu.
Dư Tắc không để ý đến cậu ta, hắn nhìn về phía Tiết Mục Mục – người có vẻ chẳng kinh ngạc chút nào từ nãy đến giờ: “Có phải cậu biết chuyện gì không?”
Tiết Mục Mục khẽ nhíu mày: “Sao mà tôi biết được.”
Dư Tắc còn định nói thêm nhưng lại bị Kiều Phỉ ngắt lời: “Cậu có ý gì? Có phải Mục Mục đòi tới đây đâu.”
Đúng vậy, nói đi cũng phải nói lại, hắn mới là người khởi xướng.
Nhưng Dư Tắc bỗng cảm thấy hơi kỳ quái: lạ thật, hắn là người sẽ nghĩ ra loại hoạt động này sao? Lúc trước, sao tự nhiên hắn lại muốn đi thám hiểm nhỉ?
Hoài nghi trong phút chốc không khiến Dư Tắc tìm ra đáp án.
Từ khi biết không thể rời đi, Lâm Đường càng nhát gan.
Thông qua cánh tay đang bị người kia ôm chặt, Dư Tắc có thể nhận ra cậu đang run.
Hắn kéo Lâm Đường ra trước mặt mình, ôm hai vai cậu, trấn an: “Đừng sợ, chúng ta có thể trở về.”
Kiều Phỉ nhìn bọn họ bằng ánh mắt kỳ quái, một lúc sau mới mở miệng: “Các cậu… có quan hệ gì?”
Quản Trạch Thành đã bình tĩnh lại, chứng kiến cảnh tượng này, vẻ mặt cậu ta càng quái dị hơn.
Cậu ta không hề biết Dư Tắc là gay, đã thế… tại sao đối tượng lại là loại người như Lâm Đường…
Vẻ mặt Dư Tắc lạnh lùng, không trả lời.
Kiều Phỉ cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi.
Cô thu lại ánh nhìn mang theo dò xét, hỏi sang chuyện khác: “Làm sao bây giờ? Chúng ta phải rời khỏi đây trước khi hết đồ ăn.”
Mọi người im lặng.
Một lúc sau, Tiết Mục Mục miễn cưỡng nở nụ cười: “Tôi nghĩ, nếu bị nhốt ở đây, chúng ta chỉ cần tìm được phương pháp chính xác là có thể ra ngoài.
Nói thật, hôm nay, lúc tìm kiếm ở phòng sách, tôi đã phát hiện một tấm ảnh.”
Tiết Mục Mục lấy tấm ảnh đã ố vàng ra khỏi túi.
Dư Tắc nhận lấy, nhìn thoáng qua.
Ảnh chụp đen trắng, trên ảnh là một nam thanh niên mặc tây trang, tóc ngắn, đẹp trai, mỉm cười đầy khéo léo, dịu dàng.
Lâm Đường nhìn gương mặt trong ảnh một lát.
Một lúc sau, cậu bỗng há to miệng, vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ, thậm chí còn lui về phía sau hai bước đến khi Chu Trần Dật vươn tay đỡ cậu mới thôi.
Dư Tắc lập tức kéo Lâm Đường lại, nhìn chằm chằm vào mặt cậu, hỏi: “Sao vậy?”
Tầm mắt Lâm Đường như dính vào ảnh chụp.
Cậu biết gương mặt này, sáng nay vừa mới gặp.
Cậu còn nhớ rõ giọng điệu ác liệt của đối phương khi đòi lột da mình làm trống nữa.
Hiện giờ, người trên ảnh chụp đen trắng cũng như đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Khuôn miệng vốn chỉ hé cười bỗng ngoác ra thành một nụ cười to đầy ma quái, đôi mắt màu đen cũng bắn thẳng về phía Lâm Đường.
“A!!!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.