Không Thể Chạm Tới

Chương 65: Phiên Ngoại 2 Kết Be






Lúc hắn tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ.
Để đề phòng bệnh nhân quẫy đạp mạnh sẽ làm nứt vết miệng, trong tình huống khẩn cấp y tá đã tiêm cho Tần Sở liều thuốc an thần.
Nhưng có thể là do cơ thể của hắn quá yếu ớt sau một tháng hôn mê, nên một liều thuốc chỉ làm bệnh nhân ngủ có hai giờ, qua người hắn lại ngủ say suốt mười giờ.
Hắn hy vọng mọi chuyện đều chỉ là ác mộng mà thôi, tỉnh dậy rồi vẫn còn có thể ôm An Trạch của hắn trong phòng ngủ, ôm thân thể ấm áp của người nọ cùng nhau say giấc.
Nhưng khi hai con mắt mơ màng vừa hé mở, trước mặt hắn vẫn là một khoảng trắng xóa.
Dạ dày vì lâu rồi không ăn cơm mà hơi có rút đau xót, cánh tay hình như bị ai đó nắm chặt lấy.
Nhưng đấy không phải là tay của Cố An Trạch, hoặc có thể nói, đó không phải là tay đàn ông.
"A Sở...A Sở..." Thấy mi mắt con trai run run, mẹ Tần gần như rớt nước mắt ngay lập tức.

Hôm mê suốt một tháng, bọn họ dường như đã tuyệt vọng, thế mà đêm qua y tá đột nhiên gọi về, nói rằng con trai họ tỉnh rồi, bà sao có thể không kích động cho được? Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện của Cố An Trạch, tâm trạng lại như rơi vào đáy vực sâu, không biết nên vui hay buồn.
Trông thấy một gương mặt trẻ hơn nhiều so với trong trí nhớ xuất hiện trong tầm mắt, Tần Sở mờ mịt nhìn xung quanh, thậm chí không đáp lại lời của mẹ mình.
Hắn không muốn tin hiện thực trước mặt mình, sau khi hốt hoảng nhìn một vòng thì lại nhắm chặt hai mắt.
Chắc chắn đây là...mơ.
Tất cả....chắc chắn đều là mơ thôi.
An Trạch của hắn còn đang đợi hắn thức dậy, bọn hắn đã hẹn hôm nay sẽ đi công viên tản bộ.
Bánh kem trong hiệu bánh mới khai trương của tiểu khu rất ngon, bánh trà xanh ngàn lớp mà An Trạch thích nhất còn chưa kịp mua....!
"A Sở, A Sở...Con sao vậy, không khỏe chỗ nào hay sao...." Mẹ Tần cuống lên, bà toan định gọi y tá đến kiểm tra cho con trai, nhưng bỗng nhiên Tần Sở từ trên giường bật dậy, trừng to mắt như điên cuồng mà túm chặt ống tay áo của bà, "An Trạch đâu, An Trạch của con đâu rồi!"
"Em ấy đâu rồi...Em ấy ở đâu rồi...."
Giọng hắn vừa thấp vừa khàn, trong ánh mắt tràn đầy lo sợ đến vặn vẹo.
Như toàn bộ hy vọng đều gom hết lại cho giây phút này, hắn sốt sắng nắm tay áo mẹ hắn, hỏi hết lần này đến lần khác: "An Trạch đang ở đâu...Em ấy có đến thăm con không...Hay là em ấy đi công tác rồi? Để con gọi điện cho An Trạch...."
"A Sở..."
Nước mắt tích tụ trong mắt giờ đây không ngừng lăn dài trên má, cả người mẹ Tần đều run rẩy.
Tần Sở khó hiểu nhìn bà, thấy mẹ không trả lời hắn, bèn đứng dậy định đi ra ngoài, "Con đi tìm em ấy...Em ấy không thấy con chắc sẽ rất lo lắng...."
"A Sở!"
Người hắn bị ôm chặt lấy, mẹ Tần gào khóc nức nở, "A Sở! An Trạch chết rồi! An Trạch đã chết rồi!"
Toàn bộ cơ thể như bị đóng đinh tại chỗ, cơn lạnh thấu xương tràn vào tận con tim.
Tần Sở từ từ quay đầu lại, gần như có thể nghe được tiếng rắc của xương cổ.
"Mẹ nói...cái gì?"
"A Sở...A Sở à...." Cảm xúc của mẹ Tần đương nhiên cực kỳ kích động, âm thanh run đến nỗi không nói tròn câu.
Tần Sở ngơ ngác nhìn bà, kế đó chầm chậm nở nụ cười, "Con hiểu rồi...Mọi người đang chơi trò gì đúng không? An Trạch sao mà nghịch ngợm vậy chứ hả...."
Hắn tỏ vẻ không tin, nhưng thanh âm lại khô khốc như vỏ cây cọ sát vào nhau.

Đến hít thở cũng khó khăn giống như đang chìm vào trong nước, trông như giây tiếp theo sẽ bị ngạt đến chết.
Cơ thể lại bị kéo lại, mẹ Tần run rấy nhìn con trai bằng đôi mắt bi thương.
"A Sở...đứa nhỏ An Trạch kia, đã đi rồi...."
"Con đã hôn mê suốt một tháng rồi, A Sở...A Sở à...."
Dường như mắt đã ươn ướt, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.
Tần Sở miễn cưỡng cười lên, cố ép mình không được tin vào sự thật này, "Sao lại có thể, An Trạch giờ đang ở đâu? Con phải đi gặp em ấy."
Mẹ Tần ngẩn người một hồi rồi hoảng hốt nhìn con trai trước mặt.
Bà bỗng hiểu ra được Tần Sở không muốn chấp nhận hiện thực, thế nên mới quên đi mọi chuyện.
Dù không thể chịu đựng nổi, nhưng làm sao bà có thể đành lòng để con trai mình đắm chìm trong mộng tưởng mãi cho được?
"Con muốn gặp em ấy...." Tần Sở mỉm cười, nhưng nước mắt đong đầy lại lăn dài bên bờ má.
Sự thật bày ra trước mắt chân thật thế kia, chân thật đến nỗi cả đầu ngón tay cũng cảm nhận rõ sự lãnh lẽo đến đáng sợ.
Tại sao...lại quay về thực tại rồi.
Rõ ràng là hắn đã ở bên cạnh An Trạch lâu như vậy.
Mới đêm qua thôi còn chiếm lấy cơ thể của nhau, thế mà tỉnh dậy lại âm dương cách biệt.
Hắn muốn tự mình ổn định cảm xúc một lát, nhưng mỗi lần nghĩ đến con người dịu dàng kia không còn nữa, dây thần kinh trong đầu hăn như bị lưỡi dao lớn cắt đứt.
Không thể nào, nhất định là đang nằm mơ thôi...Hắn vừa hôn mêm chưa tới một ngày kia mà, ở đâu ra lại đến tận một tháng được?
"An Trạch đâu...Đúng rồi, còn Cầu Cầu nữa, Cầu Cầu đâu rồi? An Trạch đi gửi Cầu Cầu rồi sao?" Trong lòng như có một tia lửa nhỏ thấp sắp ngọn đèn mang tên hy vọng, Tần Sở lại kích động nói, "Cầu Cầu đâu? Là con Samoyed kia ấy mẹ, chắc là mẹ có thấy đúng không?"
"Cái gì cơ? Cầu Cầu gì?" trên mặt mẹ Tần còn vương nước mắt, bà không hiểu ý của con trai là gì, cả người đều ngây ra.
"Con và An Trạch có nuôi một con chó Samoyed ấy! Mẹ không thấy hả? Lúc con được cứu không thấy nó nhào đến....." Tần Sở nóng ruột nói, "Chắc là An Trạch đi gửi nó cho tiệm thú y rồi...."

Trong giây lát bà vẫn chưa tiêu hóa hết lời hắn nói, nhưng vẫn cảm thấy có hơi quen quen, hình như Hứa Tử Mặc có nhắc đến.
Sau khi Tần Sở bị tai nạn xe, Hứa Tử Mặc nói rõ hết mọi chuyện từ đầu đến cuối cho bọn họ nghe, giữa chừng dường như có nói đến một con chó nào đó....!
Có điều con chó kia không phải cũng chết trong vụ tai nạn xe hồi bốn tháng trước rồi hay sao?!
Vốn tưởng con trai mình chỉ không chịu tin là Cố An Trạch đã mất mới vờ vịt mất trí nhớ, bấy giờ mẹ Tần bỗng cảm thấy như ngừng thở.
"Mẹ? Mẹ sao vậy? Cầu Cầu đâu? An Trạch đâu? Sao mẹ không nói lời nào hết vậy...."
Tần Sở nhíu mày, có vẻ như còn đang nghi ngờ nhìn mẹ mình.
Hắn cứ ngỡ mình sẽ thấy Cố An Trạch ngay tức thì, nhưng rồi trước cửa phòng bệnh lại xuất hiện một người không mấy xa lạ.
Là Lâm Húc Phi.
Sắc mặt Lâm Húc Phi mang theo vẻ hòa nhã quen thuộc mà ngược lại tràn đầy lạnh lẽo.
Ánh mắt như muốn bắn ra dao, hắn mím môi, nhàn nhạt nhìn về phía Tần Sở đang khoác áo bệnh nhân.
Tần Sở hơi cứng người, xong cũng bất chấp tất cả lao đến hỏi dồn dập: "An Trạch đâu? An Trạch bây giờ đang ở đâu hả?"
"Anh quên rồi sao, cậu ấy chết rồi."
Lâm Húc Phi cười khẩy một tiếng, thuận tay đóng cửa phòng bệnh lại, mẹ Tần đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai tên đàn ông đối mặt với nhau.
"Bất tỉnh suốt một tháng mà đã quên hết rồi à? Nực cười ghê vậy, trước kia anh bắt tôi đưa anh đi gặp Cố An Trạch anh cũng quên luôn rồi?
"Sao nào, tróc mồ người ta lên, giờ không dám thừa nhận đúng không?"
-
- Hết phiên ngoại 2 -
-.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.