Không Phụ Lòng Thanh Xuân

Chương 2:




Rốt cuộc là ai đưa socola và thư tình?
Mộc Tiểu Dực trầm ngâm suy nghĩ thật lâu, vẫn không thể đoán ra được, thừa dịp cha mẹ cô không để ý, cô đã lén cầm hộp socola về phòng, nhét dưới đống quần áo mùa đông.
Bức thư tình kia cô đã đọc đi đọc lại nhiều lần, vẫn không thể nào nhận ra đây là bút tích của người nào được.
Không phải người quen gây án, hay là người quen gây án cố tình tìm người khác viết thay?
Cô không nghĩ ra, mấy ngày sau đều ngẩn người.
Đây là lần đầu tiên cô nhận được socola và thư tình tỏ tình, sao có thể bảo cô không khẩn trương không yên được?
Mộc Tiểu Dực là thành viên đoàn hợp ca của trường, cứ cuối mỗi chiều thứ hai, thứ tư và thứ sáu đều có một tiết học thanh nhạc, phòng học thanh nhạc nằm ở tầng sáu của nhà đa năng, đứng trên hành lang, là có thể nhìn thấy toàn bộ đường chạy.
Tiết học gần cuối vào chiều thứ tư là giờ thể dục, Mộc Tiểu Dực đi sớm hơn những bạn học khác. Thời tiết oi bức, trong phòng có mở quạt điện cũng không ăn thua gì, Mộc Tiểu Dực cầm bản nhạc đi ra hành lang khẽ hát.
Học sinh thể dục thể thao ở dưới lầu đang chạy cự ly ngắn, tiếng cổ vũ truyền đến, Mộc Tiểu Dực không nhịn được mà nhìn xuống, Từ Hạo đứng ở trước đội cầm một quyển sổ giúp giáo viên ghi chép số liệu, giữa đám con trai đang hò hét ồn ào.
Mộc Tiểu Dực từng nghe tiếng tăm về lớp thể dục thể thao, đây là lớp có nhiều con trai nhất trường, giá trị nhan sắc cũng cao nhất, tiếng hô của đám con gái càng tăng vọt.
Từ Hạo là lớp trưởng lớp thể dục thể thao, đương nhiên là một ngôi sao làm người khác chú ý.
Thiếu niên nhiệt huyết dâng trào bước vào vị trí, xuất phát, đuổi theo, xông về vạch, tiếng hoan hô truyền từ những người xung quanh.
Thật tàn khốc mà.
Mộc Tiểu Dực cảm thán một câu, sau đó lui về sau mấy bước dựa vào tường, nhìn bầu trời xanh thẳm lặng lẽ ngân nga những nốt nhạc trên bản nhạc.
Khi giáo viên thanh nhạc không đến lớp, các bạn học dàn hợp xướng liền vỡ òa, mặc dù vẫn còn vài bạn học đang luyện tập, nhưng phòng học thanh nhạc nhỏ này đã tràn ngập tiếng người huyên náo.
Mộc Tiểu Dực cảm thấy quá ồn ào, nên kéo ghế ra hành lang ngồi với hai bạn nữ, sau khi đóng cửa, tiếng huyên náo bên trong liền được ngăn cách không ít.
Thể luyện chưa được bao lâu, thì mưa trút xuống, mới đầu mưa chỉ tí tách rơi, nhưng không lâu sau, giọt mưa lớn như hạt đậu trút xuống.
Học sinh thể dục thể thao rối rít thu dọn đồ đạc, tràn vào tòa nhà đa năng gần bọn họ. Một lát sau, từ dưới cầu thang truyền đến tiếng bước chân nặng nề.
Một bạn nữ không nhịn được, chạy đến đầu cầu thang nhìn xuống, nói: “Huấn luyện thể dục thể thao thật khắc khổ mà, trời mưa không chạy trên sân chạy được, nên đến nhảy cầu thang bên này.”
Mộc Tiểu Dực đi theo một bạn nữ khác chạy tới nhìn, còn phải nói ư, đám con trai phía dưới chắp tay sau lưng, nhảy ếch từ tầng một đi lên, sau đó sẽ chạy từ cầu thang khác đi xuống, theo thứ tự lặp lại.
Đám Mộc Tiểu Dực còn chưa kịp vào phòng học, thì đám con trai đã hò hét ồn ào đi lên, dẫn đầu chính là lớp trưởng lớp thể dục thể thao Từ Hạo.
Anh cắm đầu nhảy lên, trong một giây ngắn ngủi ngẩng đầu lên đã đối mặt với Mộc Tiểu Dực đứng ở đầu cầu thang tầng sáu.
Rất ngắn ngủi, sau đó anh đã nhanh chóng dời tầm mắt, đi lướt qua vai cô, sau đó đi tới cầu thang khác chạy xuống.
Lúc bọn họ chạy vòng thứ hai, đám Mộc Tiểu Dực đã vào phòng học, nhưng vì kéo rèm cửa sổ ra, nên vẫn có thể nhìn thấy học sinh lớp thể dục thể thao chạy chậm đi ngang qua bên ngoài.
Thấy một nhóm rồi một nhóm, có vài bạn nam lúc đi ngang qua còn cố ý thả chậm bước chân nhìn vào trong, làm cho bạn nữ ở bên trong xấu hổ lại không biết làm sao.
Còn nữa, đám con trai trong lớp thể dục thể thao phát hiện, hôm nay lớp trưởng của bọn họ vô cùng mạnh mẽ, người khác nhảy hai vòng, thì anh nhảy ba vòng. Lúc đi ngang qua phòng thanh nhạc ở tầng sáu, còn thả chậm bước chân, mặc dù mắt nhìn thẳng, ánh mắt kiên định, nhưng mà, trông anh không hề thành thật.
“Hôm nay Từ Hạo cắn thuốc rồi, đã bao nhiêu vòng rồi, mà cậu ta còn chạy?” Một nam sinh vịn lan can, nhìn Từ Hạo mạnh khỏe khác lạ, thở hổn hển nói.
Một cậu con trai bên cạnh cậu ta cũng không nhịn được, không quan tâm đến việc sau khi vận động mà lập tức ngồi xuống sẽ chuột rút, trực tiếp nằm ngửa ở cầu thang, đợi đến lúc thở bình thường lại, mới trả lời: “Cắn xu@n dược rồi, anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.