Không Nói Nổi

Chương 29:




Thẩm Kham Dư đến trước quầy làm thủ tục xuất viện, in hóa đơn ra cậu thấy A Sênh đã giúp cậu trả rất nhiều khoản phí, phần cậu chi trả chỉ còn mấy khoản nhỏ linh tinh.
Cậu lấy di động tính tổng phí lại một chút, nhưng mắt cậu vẫn còn mờ mịt làm cậu nhìn mấy lần mới nhìn ra tổng tiền.
“Cám ơn anh A Sênh…” Cậu tính ra con số sau đó tự mình lẩm bẩm nói cám ơn với Cố Ngôn Sênh. Từ trong balo lấy số tiền tương ứng ra, dùng khăn giấy bọc kĩ lại cậu bỏ vào túi áo khoác của anh. Cậu rời khỏi bệnh viện đi về hướng mà cậu thường đi siêu thị.
Đã sắp vào mùa đông, trên đường gió đêm lạnh lẽo. Thẩm Kham Dư sợ lạnh đi một đoạn liền tìm một chỗ tránh gió nghỉ chân nhưng vẫn là bị lạnh đến cóng cả tay chân, đôi môi trắng nhợt nhạt.
Trên người chỉ mặc mỗi bộ quần áo rộng thùng tình, trong ngực ôm áo Cố Ngôn Sênh rất sâu cũng không dám lấy ra mặc vào. Chỉ dám cách túi nhựa ôm lấy để làm ấm— chủ yếu là sưởi ấm cái bụng của cậu, không nên để cho đứa nhỏ bên trong bị lạnh.
Cậu đi mãi cũng đến siêu thị, mua một chút rau củ quả tươi mới, mua thêm một cái lớn một cái nhỏ áo bông giữ ấm. Đứng tại cửa siêu thị ngơ ngác một hồi mới lấy dũng khí đi đến nhà A Sênh.
Cứ đi được vài bước cậu sẽ ngó đông ngó tây, chỉ lo Cố Ngôn Sênh đột nhiên lại xuất hiện mà cậu đuổi đi. Tuy là cậu đến tặng đồ cũng không mong sẽ được cho vào nhà, nhưng cậu vẫn sợ A Sênh không muốn nghe cậu giải thích, cho rằng cậu không biết điều còn vác mặt về đây.
Cậu thay đổi rồi, cậu đã biết tự mình biết mình. Thế nhưng cậu biết không một ai tin tưởng cậu, cũng không ai nghe cậu nói.
Thật may trên đường đi không nhìn thấy Cố Ngôn Sênh, cậu cẩn cẩn thận thận đi đến cửa nhà, đem đồ vật cậu mua để ngay ngắn trên tủ giày. Lúc chuẩn bị rời đi thì nghe tiếng Điềm Điềm lảnh lót giọng trẻ con,  nhẹ nhàng nhu thuận mà gọi bà nội.
“Bà nội ơi, Điềm Điềm muốn cái này!”
“Điềm Điềm nói yêu bà nội, bà nội sẽ lấy cho con.”
“Điềm Điềm yêu bà nội!”
Cậu lúc này mới trông thấy cửa nhà hé mở.
Nhìn vào trong khe cửa có thể thấy Điềm Điềm đang chơi đùa cùng Tống Lê ở phòng khách, còn có thể nghe hai người nói chuyện.
Cậu thấy con gái trong lòng bà nội chơi đến quên trời đất. Vô số ngày đêm cậu thương nhớ mãnh liệt xông đến, xoang mũi cậu chua xót viền mắt trong chốc lát ngập nước.
Cậu đã từng không biết bao lần ảo tưởng con gái sẽ ở trong ngực cậu mà làm nũng, cái miệng bé con không ngừng gọi ba ơi ba ơi. Chỉ cần đút cho con một miếng đồ ăn ngon, con sẽ cong mắt cười nói ba ơi con yêu ba lắm.
Nhưng ảo tưởng chỉ mãi là ảo tưởng, cậu biết rõ con gái không thích cậu, thậm chí là trước cả lúc cậu “tẩy não” con bé. Bởi vì cậu không đối xử tốt với con, cậu cũng chẳng hiểu rõ làm thế nào để yêu người khác mà người khác không thấy phiền. Không có ai dạy, cũng chẳng có thể tự học lấy.
Tất cả những chuyện này cậu đều biết, cậu biết mình không nên giống trước đây mà tưởng bở, cậu phải bảo trì khoảng cách không được bám dai như đỉa nữa.
Cậu sẽ thay đổi, cho nên đừng chán ghét cậu như thế.
Có thể nhìn đến cậu không.
Có thể cho cậu…ôm một chút, rồi sau đó ôm lấy cậu chỉ một chút thôi.
Thẩm Kham Dư đặt tay lên nắm cửa muốn vặn nó ra, ngón tay lại run rẩy dữ dội, lá gan cũng to dần nhưng lại không có dũng khí mở cửa.
Chỉ cần nghĩ đến sẽ bị con gái đẩy ra, sẽ làm Cố Ngôn Sênh và Tống Lê bực bội, cậu không dám làm.
Hơn nữa trong nhà không có dép cho cậu, cậu cứ như vậy mà vào sẽ làm bẩn mất.
Cậu… quá bẩn.
Cậu phải biết bằng lòng, không thể được voi đòi tiên. Bởi vì cửa không có khóa nên có thể nhìn thấy con gái, ông trời như vậy đã rất nhân từ với cậu rồi.
Tim cậu cùng vết mổ đều rất đau, Thẩm Kham Dư mất sức mà ngã quỵ ra đất, ngón tay cứa vào khung cửa chống trộm làm móng tay xước ra máu chảy không ngừng.
Cậu buông khung cửa, nước mắt nóng hổi mặn chát không ngừng rơi xuống khiến cậu lạnh cóng, hai má như bị châm chích đau nhói khó nhịn. Nhưng cậu vẫn theo bản năng mà nhấc tay áo lên lau nhước mắt, rất nhỏ giọng mà hít hít mũi quỳ xuống bên tường. Cậu dùng móng tay vẽ lên bức tường trắng một trái tim xiêu vẹo.
Điềm Điềm, ba yêu con.
A Sênh, em yêu anh.
Dùng cách này để diễn tả tình yêu của em, sẽ không quấy rầy đến hai cha con anh.
Xin lỗi, đến tận bây giờ em mới hiểu được.
Xin lỗi hai người.
Cố Ngôn Sênh tìm cậu anh gần như phát điên khi thấy người quỳ ở trước cửa nhà mà khóc. Trái tim anh đột nhiên co thắt đầu óc anh trống rỗng, anh chẳng màng bận tâm đến những thứ khác, hai ba bậc thang chạy đến ôm chặt cậu vào lòng ngực.
Thẩm Kham Dư giật mình, cả người cậu trong lồng ngực anh co quắp lại. Phát hiện ra là anh lại càng phát hoảng trắng toát mặt mũi, đầu lưỡi cũng líu lại, trên mặt toàn là nước mắt vẫn cố nặn ra một nụ cười lấy lòng đến nghẹn ngạo, nói năng lộn xộn cả lên: “A Sênh anh nghe em giải thích, nghe em giải thích đi. Em không có đi vào. Em đến đưa, đưa một ít đồ. Em đặt trên tủ giày, bây giờ em đi ngay, sẽ đi ngay mà.”
Cậu không nghĩ đến Cố Ngôn Sênh không hề đánh cậu cũng chẳng đuổi cậu đi, lại còn nguyện ý nghe cậu nói, cậu vội siết chặt ống tay áo anh thở hổn hển: “Em không cố ý thật … em đứng đây lâu rồi… cửa không có khóa nên em muốn, muốn… nhìn Điềm Điềm, em có chút nhớ con, xin lỗi …”
“Áo khoác của anh.. anh để quên, em trả lại… Em còn mua chút trái cây, đều rất tươi.. còn có hai cái áo khoác…” Cậu ngẩn đầu lên đôi mắt u ám cố gắng nhìn Cố Ngôn Sênh, vành mắt đỏ lên khẩn cầu nói: “Hai cha con anh giữ lại… được không? Đừng vứt đi, anh với con giữ lại mặc đi, ấm lắm. Em biết hai người …không thích em mua…sau này em không mua nữa… Chỉ lần này thôi, giữ lại.. được không…”
Cậu còn muốn mua vài món đồ giữ ấm nữa vì mùa đông năm nay có vẻ lạnh quá. Thế nhưng có lẽ không được nữa rồi, cậu còn một khoảng trả hai ba tháng tiền phòng, đã dùng hơi quá, căn phòng kia cậu còn muốn tiếp tục thuê.
Cố Ngôn Sênh đầu vẫn trống không theo bản năng mà gật rồi “Ừm” một cái với Thẩm Kham Dư. Cảm giác mừng rỡ như điên khi tìm thấy cậu giống như chết đi sống lại, anh hiện tại chỉ muốn ôm cậu để xua tan cái cảm giác hoảng sợ kia.
Đường Tu đi theo sau Cố Ngôn Sênh, đi đến chỗ tủ để giày thả đống đồ xuống không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Rất nặng, nặng đến mức ghì cả tay, cả đời này y chưa từng cầm nhiều đồ như thế.
Vậy mà Thẩm Kham Dư người gầy như con cá khô trên bụng có vết mổ lớn như vậy, còn đang mang bé cá nhỏ, cả người rách nát vác một đống trong thời tiết lạnh thấu từ bệnh viện đến siêu thị rồi về nhà, đây còn là chuyện con người có thể làm sao? Y tức muốn chết.
“Đường Tu.” Cố Ngôn Sênh bỗng nhiên hạ giọng gọi y, âm thanh khàn khàn có chút run rẩy.
Đường Tu vội trả lời: “Hả?”
“Lấy giúp tôi một cái áo khoác đến đi.” Cố Ngôn Sênh cảm nhận được người tron g lòng lạnh như một cục băng, khắp người run run liền ôm cậu ngồi trên đùi mình. Anh cầm lấy áo khoác Đường Tu đưa bọc cậu lại, nhẹ lau đi mấy giọt nước ẩm ướt trên mặt: “Lạnh lắm phải không, như vậy ổn hơn chưa?”
Thẩm Kham Dư nhìn anh lắc đầu muốn đem áo khoác cởi ra: “Không, không lạnh…cái này em.. em đưa cho anh mà, em không thể măc…”
Cố Ngôn Sênh đè cánh tay lạnh lẽo của cậu, sau đó nắm trong tay anh: “Ngoan nào, em mặc đi.”
Thẩm Kham Dư nghe đến “Ngoan nào” lập tức ngoan ngoãn ngồi yên không động đậy nữa, chỉ hít hít mũi một cái, lung tung lau mặt mình lẩm bẩm: “Nhưng em mặc rồi anh sẽ không mặc nữa, …cái áo nào rất ấm, rất tốt…”
Bị cậu làm dơ rồi, thật đáng tiếc.
Trong mắt A Sênh có phải cậu bây giờ còn bẩn hơn không, bị người khác động qua rồi…càng ô uế thêm.
Cố Ngôn Sênh không nghe rõ cậu nói gì chỉ ở một bên sưởi ấm tay cho cậu một bên nhẹ giọng hỏi: “Không phải anh nói sẽ đưa em về nhà sao? Sao lại chạy lung tung rồi—- nào đừng lau nữa, mặt em trầy hết rồi.”
Thẩm Kham Dư dừng lại trì độn mà cố gắng hiểu lời Cố Ngôn Sênh, mở to mắt đỏ ngầu ướt nhẹp nhìn anh: “Thật sự… em có thể quay về sao?”
Không phải là nằm mơ ư? A Sênh cho cậu quay về kìa?
Cố Ngôn Sênh thở dài không nhịn được sờ lên mái tóc rối của cậu, khẽ gật đầu.
“’Dạ, em sẽ về!” Thẩm Kham Dư dùng sức gật đầu, nụ cười cực kỳ xán lạn chỉ là trong đôi mắt vẫn luôn u ám, Cố Ngôn Sênh không nhìn thấy ánh sáng cũng không nhìn thấy ý cười trong mắt cậu, anh chỉ thấy cậu tận lực cùng thấp kém lấy lòng: “A Sênh em nghe lời anh! Thế nhưng anh có thể nói cho em …nói cho em biết anh muốn em làm gì không? Em ở bên ngoài thuê phòng ở, em sẽ…không ngủ ở đây. Mỗi ngày làm xong việc sẽ trở về bên đó, anh kêu thì em đến, sẽ không nhiều lời quấy rối hai người… Anh mau nói cho em biết đi?”
Nghe đến câu này đừng nói là Cố Ngôn Sênh, ngay cả Đường Tu cũng nghe không lọt lỗ tai: “Em nói cái gì vậy Cá Con? Em là vợ của cậu ta chứ không phải là bảo mẫu!”
Thẩm Kham Dư bị rống có chút hoảng, cúi đầu khó chịu ấn ngực một cái: “Em không cần tiền đâu mà…”
“… Em lại nói gì? Em không muốn gì?” Đường Tu hoài nghi lỗ tai mình.
“Cậu đừng dọa em ấy nữa.” Cố Ngôn Sênh quay đầu trách cứ nhìn Đường Tu.
“Tôi dọa em ấy???” Mẹ nó có thể mở to con mắt heo của cậu ra mà xem hiện tại Cá Con sợ ai. Đường Tu tức giận muốn mắng người, nhìn thấy Thẩm Kham Dư run lẩy bẩy anh chỉ có thể cắn chặt hàm im miệng.
Bị Đường Tu ép hỏi đầu Thẩm Kham Dư toàn là mồ hôi, sợ sẽ nói nhầm cái gì khiến Cố Ngôn Sênh bực bội đuổi cậu đi, đôi môi mấp máy hồi lâu mới nói: “A Sênh em thật sự… không cần tiền. Em chỉ muốn, muốn nhìn hai cho con anh thôi. Em bảo đảm mội ngày xong việc sẽ đi ngay, em không để mọi người thấy phiền… em không có ý gì khác đâu. Anh tin em đi…”
Cậu lung tung lau mồ hôi trên mặt, khó chịu thở ra một hơi vội vàng cười với Cố Ngôn Sênh, đôi môi xanh tím: “A Sênh anh lúc nào cũng vậy… bận rội vội vàng không rãnh chăm sóc nhà cửa. Em có thể giúp anh, hơn nữa anh cũng không cần trả tiền…. Như vậy anh thấy được không? Nếu anh thấy không ổn em có thể đi ngay, không sao đâu mà…”
Cố Ngôn Sênh nghe cậu nói hươu nói vượn đau lòng đến mức không biết nên nói gì cho phải. Mấy lần muốn ngắt lời cậu lại nhớ lời Đường Tu dặn không được cắt ngang lời cậu nói, chỉ im lặng chờ cậu nói xong mới đem cậu ôm trong ngực mà vỗ về: “Đưa em về nhà là muốn em chân chính trở về. Em không cần làm cái gì cả, chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà là tốt rồi, đừng chạy lung tung nữa.”
Thẩm Kham Dư lúng túng nghe, thỉnh thoảng lau mồ hôi, càng nghe càng mờ mịt.
Cố Ngôn Sênh thở dài nói: “Em nghe rõ anh nói gì không?”
“A… nghe, em nghe rõ…” Thẩm Kham Dư vội đáp lời, theo bản năng mà gật đầu liên tục: “A Sênh em nghe lời anh, em nghe lời anh…”
Cậu dùng cái tay vặn vẹo đầy thương tích của mình lau mặt mũi thở gấp muốn từ trong lòng ngực Cố Ngôn Sênh đi ra, cúi đầu rất thấp: “A Sênh,… em có chút nóng… em đi ra ngoài một chút…”
Cố Ngôn Sênh xem sắc mặt cậu nổi lên màu xanh tím, hô hấp ngày càng khò khè, lúc nói chuyện run rẩy không hoàn chỉnh được một câu. Anh muốn hỏi cậu bị làm sao, lại thấy cánh tay phải không bị thương liều mạng mà cào cào trên nền xi măng ở bậc thang, móng tay ngắn ngủi đã bị bung ra máu thấm ra ngoài, mà cậu trong lồng ngực anh co ro, cả người lạnh lẽo run không ngừng.
Cố Ngôn Sênh cũng thấy mình lạnh lẽo từ đầu đến chân: “Thẩm Kham Dư…. Thẩm Kham Dư!”
Đường Tu chạy đến đỡ vai Thẩm Kham Dư kiểm tra tình hình— anh biết dạo này tim của Thẩm Kham Dư không tốt nên có chạy qua khoa tim mạch học lỏm, hiện giờ vừa nhìn một cái anh cũng biết là bệnh co thắt tim mạch tái phát, nhanh chóng ngăn Cố Ngôn Sênh: “Cậu đừng lớn tiếng nữa, tim của em ấy không chịu được.”
Cố Ngôn Sênh không dám gọi chỉ có thể đem tay cậu gỡ ra khỏi nên xi măng, một bên nhẹ giọng dỗ cậu: “Không nắm nữa được không, đau thì nói cho anh, không sao đâu mà….”
Thẩm Kham Dư không có buông tay cũng không lên tiếng, chỉ khó khăn thở hồng hộc. Đường Tu không biết cậu nhịn đau như thế nào, lúc này chỉ có người câm mới có thể nhịn mà không nói tiếng nào.
Đường Tu nhẫn nhịn sự chua xót ở mũi, cấp tốc lấy trong túi thuốc Nitroglycerin nhét vào dưới lưỡi của Thẩm Kham Dư. Cũng may tác dụng của thuốc rất nhanh, xem tình trạng của cậu có chút thuyên giảm lập tức nói: “Đi về bệnh viện nhanh, tôi đi lấy xe trước. Cậu ôm em ấy, không được cõng, cõng thì em ấy sẽ không thở được. Không được đi quá nhanh, không xốc nẩy em ấy nếu không sẽ khạc ra máu. Nhớ luôn phải nói chuyện, không được để em ấy mất ý thức.”
Đường Tu nói một hơi như tên lửa liền lao đi lấy xe.
Cố Ngôn Sênh gật đầu dựa theo những gì Đường Tu dặn, anh ôm lấy Thẩm Kham Dư vững vàng mà xuống bậc thang nhưng lại không nói được cái gì. Nơi khổ họng chua xót ngoại trừ một lần gọi tên cậu anh không nói ra được gì nữa.
Anh nghe Thẩm Kham Dư đáp lại anh, dùng sức lực cuối cùng mà đáp.
“A Sênh, em đây…”
“Em không sao.. anh đừng sợ…..”
Cố Ngôn Sênh tim đau đến sắp nứt ra, viền mắt không khống chế được mà ướt ướt.
Đồ ngốc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.