Không Nói Nổi

Chương 26:




Đường Tu ở hội trường rống xong liền không thấy đâu, Cố Ngôn Sênh không tìm được gọi điện cũng không bắt máy. Lòng ngực anh như bị thiêu trong đống lửa, đứng ngồi không yên. Cả người nóng lòng nhìn tứ phương, nhưng anh không biết nên đi hướng nào.
Anh như con kiến trên chảo nóng ngồi một chỗ hồi hộp cả buổi cuối cùng cũng đợi được Đường Tu lạnh lùng quăng cho anh một cái định vị trong Wechat. Bệnh viện nhân dân tỉnh, đầu óc anh hỗn độn dần thanh tỉnh. Anh lên xe nhấn ga chạy như bay đến  bệnh viện.
Anh không biết mình đã tăng tốc độ bao nhiêu lần, cũng không biết mình có vượt đèn đỏ hay không, anh chỉ cảm thấy đau khổ và bất lực.
Bởi vì anh phát hiện, anh không biết quá nhiều về Thẩm Kham Dư. Nếu như cậu không liên lạc gì với anh, anh cũng sẽ không có cách nào tìm được cậu.
Anh không có thông tin liên lạc của bất kỳ ai liên quan đến Thẩm Kham Dư, không có của bạn bè vả người thân thích của cậu. Anh không biết địa chỉ nhà, không biết nơi cậu thích đi—anh chỉ biết nơi cậu thường xuyên đi đến là siêu thị. Có lúc anh rãnh rỗi thường hỏi cậu có muốn đi đâu không, ý muốn dắt cậu đi giải sầu, nhưng cậu vẫn luôn bảo mình muốn đi siêu thị. Mỗi khi đến siêu thị đều rất vui vẻ mua một đống đồ về mà để trong tủ lạnh hoặc là để dưới bàn trà. Cũng không biết trong mấy món này có bao nhiêu món là cậu mua cho cậu, có lẽ một cái cũng không có.
Ai mà lại muốn trốn trong siêu thị khi không muốn gặp người khác.
Cho nên nếu Thẩm Kham Dư thật sự muốn trốn anh, anh có lẽ cũng không tìm được cậu.
Giống như thả một chú cá con vào biển rộng mênh mông, mặc dù là người đánh bắt cá giỏi nhất cũng không biết tháng nào năm nào mới có thể đem con cá kia bắt về.
Cố Ngôn Sênh nhìn định vị mà Đường Tu gửi cho anh chạy đến phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú. Đường Tu khoanh tay đứng trước cửa phòng bệnh không chờ anh đứng vững đã vung tay đấm một quyền.
Cố Ngôn Sênh lảo đảo hai bước đỡ tường đứng vững, ngẩng đầu khản giọng hỏi: “Thẩm Kham Dư, em ấy…”
Đường Tu mặt lạnh tanh nói: “Còn chưa có chết.”
Cố Ngôn Sênh viền mắt đỏ lên vồ đến nắm lấy cổ áo Đường Tu: “Vậy cậu nguyền rủa em ấy để làm gì, chuyện như vậy mà cậu đem ra đùa được sao?”
“Buông tao ra, mày ăn gan trời rồi à mà ra tay với tao?” Đường Tu hất tay Cố Ngôn Sênh cắn răng nói: “Không phải tao tìm ra em ấy, mày nghĩ em ấy sống nổi không hả?”
“…” Cố Ngôn Sênh buông thả tay năm chặt thành nắm đấm, âm thanh khô khốc: “Em ấy làm sao vậy…”
Đường Tu vốn đã chuẩn bị sẵn một sớ trong bụng để mắng chửi Cố Ngôn Sênh, nhưng khi hỏi đến chuyện này, chính anh cũng khó chịu mấy giây nói không nên lời.
Cố Ngôn Sênh đi đến cửa phòng bệnh muốn đẩy ra đi vào: “Tôi vào xem em ấy một chút.”
Đường Tu ngăn cản anh chặn trước cửa, lạnh giọng chất vấn: “Cố Ngôn Sênh lúc trước tao bảo mày dắt em ấy đi kiểm tra tim một chút, mày có dắt đi không?”
“…Có sao?” Cố Ngôn Sênh mờ mịt nhíu mày: “Tôi không nhớ lắm, cậu để tôi vào trong trước đi.”
“Đi vào con mẹ mày!” Đường Tu quát: “Cá Con bây giờ sợ mày muốn chết mày biết không? Bệnh tim đau thắt ngực tái phát, ho ra toàn là máu đau đến run cả người. Là đau đến mức không có sức kêu lên, còn nắm lấy quần áo tao cầu xin tao đừng nói cho mày biết, không muốn gọi mày tới, bảo hôm nay là ngày đặc biệt quan trọng với mày, quấy rầy đến mày sẽ làm mày nổi điên. Mày chạy thẳng vô như vậy, tính hù chết em ấy à?”
Cố Ngôn Sênh tái nhợt lui về sau, ánh mắt chăm cú nhìn cửa phòng bệnh, khản giọng: “Tôi biết rồi, tôi sẽ không dọa em ấy…”
Đường Tu không nhìn anh cười nhạo nói: “Vâng, hôm nay là ngày đặc biệt quan trọng với mày, mày nổi tiếng như thế được hàng vạn người vỗ tay, chen chúc nhìn mày. Thế mày có nghĩ đến vì sao mày có ngày hôm nay không. Nếu như không có Cá Con mày có thể được như vậy không?”
“Mày đừng có nói với tao cái gì mà sẽ kiếm tiền trả lại cho em ấy. Mày trả không nổi đâu, trước giờ em ấy cũng chả cần mày trả. Bởi vì Thẩm Kham Dư muốn cùng mày vợ chồng đồng cam cộng khổ, nên dốc lòng vì mày là lẽ đương nhiên. Ngày quan trọng hôm nay đứng bên cạnh mày chỉ có Tô Đồng, em ấy từ trong bệnh viện đến đấy chỉ muốn ghé nhìn mày một chút cũng chẳng mong mày phải làm cái gì. Thiếu chút nữa bởi vì không có quần áo như yêu cầu của bữa tiệc, cũng chẳng có nổi cái thư mời mà bị từ chối đứng ngoài cửa. Em ấy vốn dĩ phải là người quang minh chính đại đi vào, ngồi ở nơi rộng rãi thoáng mát mà ăn đồ ngọt, chứ không phải… không phải…” Đường Tu thở dốc mà nói tới trong lòng trùng xuống, nghẹn một chút rồi mới nhẹ giọng nói: “Cố Ngôn Sênh mày thật sự rất vô lương tâm mới để em ấy muốn thấy mày nhìn em ấy một cái cũng thật khó khăn.”
“Em ấy cái gì cũng cho mày. Cái gì mày muốn, em ấy trong lòng hứng khởi tràn đầy vui mừng hai tay dâng lên. Cái nào mày không muốn, em ấy cẩn cẩn thận thận giữ lại giúp cho mày. Thế mày cho em ấy được cái gì? Một cái thân xác gầy gò rách nát phải không?”
Đường Tu nhớ đến trước kia y cũng không thích Thẩm Kham Dư, dù sao cậu cũng làm những chuyện không vẻ vang gì. Nhưng da mặt Thẩm Kham Dư dày, tính tình lại rất tốt. Mỗi lần cậu híp mắt ngoan ngoãn gọi y một tiếng anh ơi, ngày lễ ngày tết đều sẽ không quên tặng y một món quà, anh cũng không cứng lòng mãi được.
Lắm lúc Thẩm Kham Dư muốn cho Cố Ngôn Sênh cái gì đó lại sợ anh không nhận cậu sẽ tìm đến y xin giúp đỡ, dùng danh nghĩa của y mà đưa cho Cố Ngôn Sênh. Mỗi lần đưa xong Thẩm Kham Dư đều rất là vui, lúc gọi điện báo tin phảng phất anh có thể thấy được cặp mắt kia sẽ to tròn sáng lên như trăng, hưng phấn đến độ miệng không khép lại được.
“Cám ơn anh A Tu! A Sênh rất thích, cực kỳ thích luôn á anh ha ha ha!”
Đường Tu nghe cậu cười ha hả nhưng thực sự có chút get không được chỗ vui vẻ của cậu, có lần nhịn không được mà hỏi: “Em không thấy khó chịu sao? Đồ của em mà A Sênh lại không biết?”
Thẩm Kham Dư trả lời rất nhanh: “Sẽ không đâu ạ, có cái gì mà khó chịu. Em biết em đưa là được rồi, hơn nữa em còn nhìn thấy đáng vẻ vui vẻ của anh ấy, như vậy là đủ lắm rồi.”
Mà Đường Tu nghe được chỉ thấy có chút nghẹn ngào.
Y có chút khó chịu.
Đường Tu từ trong hồi ức bình tĩnh lại, ngẩng đầu hỏi Cố Ngôn Sênh: “Gần đây nhất mày bóc cho em ấy một trái măng cụt phải không?”
Cố Ngôn Sênh mở miệng, cuống họng lại khô khốc khó mà xác định, không phát ra được âm thanh nào. Trong đầu anh loạn cào cào, thực tình không nhớ rõ lắm cái việc cỏn con này xảy ra vào lúc nào, chần chừ hồi lâu mới gật gật đầu.
“Thì ra là vậy…” Đường Tu cười nhào nói: “Thứ trong mắt người khác là rác rưởi, còn là rác trong nhà bếp không thể giữa lại. Chỉ cần là do mày bóc ra cho em ấy, em ấy mới dùng túi chân không bọc lại, coi như là bảo bối mà giữ khư khư. Mày đúng là giỏi thật đấy, kết hôn bao nhiêu năm mày cho thằng bé chỉ là thứ rác rưởi. Sắp đến mùa đông rồi, mày cũng không sợ đống quần áo như cái bao tải rách nát làm em ấy lạnh chết trên đường à.”
“…Khi nào thì tôi có thể đi vào?” Cố Ngôn Sênh nghẹn hỏi, dĩ nhiên là không nghe vào những gì mà Đường Tu nói: “Em ấy sợ tiếng của tôi, chờ em ấy ngủ rồi tôi vào có được không? Tôi nhìn một chút, em ấy tỉnh tôi sẽ ra ngoài ngay.”
Đường Tu nghe mấy lời Cố Ngôn Sênh nói, vốn đang cố gắng áp chế cơn giận nghe đến câu cuối cùng sững sở tức giận đến mức nóng đầu, giơ tay tát cho Cố Ngôn Sênh một cái: “Đi mẹ mày, đồ không có lương tâm. Mày ở ngoài cửa chờ cho tao, tao đi vào dỗ Thẩm Kham Dư một chút, dỗ xong rồi mày hẵn đi vào có nghe không?”
Cố Ngôn Sênh bị đánh mà tỉnh ra một chút, sờ lên chỗ mới vừa bị tác động vật lý mà cảm kích nhìn Đường Tu: “Cám ơn anh… em biết rồi. Vậy để em đi mua đồ ăn cho mọi người, sẽ trở lại ngay!”
“Cút lẹ đi!”
Cố Ngôn Sênh ngồi ở ngoài phòng bệnh chờ đến rạng sáng ngày hôm sau mới thấy Đường Tu cùng Đường Trăn từ phòng bệnh đi ra. Đường Trăn xoa xoa gáy của anh một chút nói: “A Sênh ngoan vào đi, Cá Con cho em vào.”
“Cám ơn chị.” Đôi mắt của Cố Ngôn Sênh y hệt như gấu trúc cảm kích nhìn Đường Trăn cười cười, nhận thấy Đường Tu bên cạnh còn lạnh tanh nhìn anh chằm chằm, tay đã đặt trên chốt cửa do dự không dám ấn xuống, anh thăm dò Đường Tu: “Vẫn… chưa được vào sao?”
“Có cái gì không được? Chính miệng người ta bảo cho mày vào đấy, tao có thể cản sao?” Đường Tu tức giận nói: “Mau cút vào đi! Không nói được cái gì hay thì ngậm cái miệng lại, khỏi nói cái gì hết. Ôm ôm hôn hôn một chút làm được hay không? Không làm được thì mày cút mẹ liền đi, lập tức biến luôn… A a a đau, đau, đau quá!”
Đường Trăn nhéo cánh tay y, cắn răng nghiến lợi nói: “Anh bớt tranh cãi một chút đi, Cá Con chờ người cũng quắn tít lên rồi mà anh còn chặn ở ngoài này.”
“Em…”
Đường Trăn nhéo mạnh thêm, Đường Tu đau đến mức không còn nổi điên nổi nữa.
Thừa dịp Đường Tu đau đến đỏ mắt thở không ra hơi, nói cũng không nổi Cố Ngôn Sênh vội vã đẩy cửa vào bên trong.
Thẩm Kham Dư không có nằm trên giường, cậu ngồi tựa trên giường đang bày cơm cùng đồ uống Cố Ngôn Sênh mua để trên bàn nhỏ.
Cậu vuốt mái tóc khô ráp dưới ánh đèn lờ mờ, mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình trông cậu gầy yếu như một đứa trẻ bị suy dinh dưỡng.
Cậu không nghe thấy động thái của anh, vẫn yên lặng làm việc của mình. Hai tay run rẩy cầm chai nước vô tình đổ vào trong chăn.
Nhìn thấy cậu không cần nổi cái chai, anh chẳng còn bận tâm sẽ hù đến cậu vội vàng đi đến đỡ lấy cái chai đặt sang một bên.
Thẩm Kham Dư ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, trông thấy Cố Ngôn Sênh đáy mắt vẩn đục sáng lên như sao, đôi môi trắng xám cũng nhẹ nhàng mở ra một chút, không rõ ràng gọi một tiếng A Sênh.
Cố Ngôn Sênh vội vàng đáp: “Ừ, anh đây.”
Không ngờ tới anh sẽ trả lời cậu, Thẩm Kham Dư rũ mắt, khịt khịt mũi rồi mới dụi dụi mắt mà nói: “Anh… anh ăn chút gì đi, A Tu nói anh không có ăn cơm.”
Cậu co quắp người chống tay lên cạnh giường đi sang giường bên cạnh, bảo trì khoảng cách giữa cậu và Cố Ngôn Sênh: “Em ngồi ở đây không quấy rầy anh, anh mau ăn đi.”
Cố Ngôn Sênh giật mình thử đi đến gần cậu một chút, đúng như dự đoán cậu lại dịch ra xa. Anh trầm mặc vòng đến giường bên kia.
Thẩm Kham Dư còn muốn dịch đi nhưng không còn đủ sức, cậu không biết Cố Ngôn Sênh cứ nhất định muốn lại gần cậu làm gì. Có lẽ là muốn đánh cậu, cậu không sợ đau nhưng cậu không muốn để A Sênh đói bụng nổi nóng, anh bận rộn như thế rất lâu rồi không có ăn cơm, trong tiệc rượu chắc cũng đã uống không ít. Bây giờ mà nổi nóng sẽ tổn hại sức khỏe.
Ba cậu toàn uống rượu xong liền đánh cậu, cho nên gan mới bị tổn hại.
“A Sênh, xin lỗi…”
Cố Ngôn Sênh sợ hù cậu té từ trên giường xuống cúi người muốn đỡ cậu, lại nghe cậu khàn cổ họng xin lỗi anh.
“Em không nên đến bữa tiệc, em không biết anh A Tu cũng sẽ đến. Em thật sự không biết vì sao ánh ấy muốn đến tìm em. Lúc anh ấy đi tìm, em… em có trốn rồi, nhưng anh ấy….” Thẩm Kham Dư cáng nói càng không biết giải thích thế nào, sợ nói nhầm khiến Cố Ngôn Sênh đi trách cứ Đường Tu, gấp đến mức đầu đầy mồ hôi chung quy vẫn cứ xin lỗi không ngừng: “Em xin lỗi A Sênh, em biết tiệc rượu này rất quan trọng với anh và A Đồng, em gây phiền phức cho anh rồi…Nhưng em chỉ là, chỉ là… nhớ, em chỉ là quá nhớ anh thôi, xin lỗi, xin lỗi,…”
Cậu xin lỗi lại như trẻ con không khắc chế nổi mà nghẹn ngào bật khóc, trong đôi mắt toàn là nước. Cậu kéo ống tay áo lên lung tung lau, nhìn Cố Ngôn Sênh cố gắng nở một nụ cười trông còn khó choi hơn cả khóc: “Anh đừng,… trước tiên đừng tức giận được không? Anh ăn chút gì đó đi, em ở đây sẽ không bỏ chạy đâu, anh ăn no rồi… no rồi hẵn đánh mắng em, không sao đâu mà. Nhưng mà anh phải ăn trước đã, ăn rồi mới có sức đúng không?”
“Em biết… em biết em ở đây anh sẽ không đói bụng, em mới uống cái kìa rồi.” Thẩm Kham Dư sợ Cố Ngôn Sênh hiểu lầm, mang theo giọng mũi dày đặc mà cố gắng giải thích: “Em…đổ ra tay uống, không có làm bẩn, anh đừng lo. Hay anh đợi em một chút, em đi ra ngoài ngay.”
Cậu biết mình cần phải rời đi thế nhưng cậu thật sự không còn sức nữa. Lúc trước cậu chỉ cần ăn một chút đồ ngọt, uống một chút nước đợi một lát là được rồi, vậy mà không hiểu tại sao lần này uống lâu như vậy rồi, vẫn không khỏe lên được vậy.
Cố Ngôn Sênh trong lòng đau đớn nhiều lần muốn cắt ngang lời cậu, chung quy là không nỡ bởi vì anh nhớ lời Đường Tu nói với anh, Thẩm Kham Dư trước mặt bọn họ chỉ nói được mấy câu, nếu cậu nói nhiều sẽ cảm thấy như mình làm phiền người khác. Cho nên anh suy nghĩ nếu Thẩm Kham Dư nói với anh nhiều lời, anh nhất định phải kiên nhẫn nghe cậu nói xong, sau đó chậm rãi trả lời từng câu của cậu.
Nhưng cậu càng nói càng thái quá, Cố Ngôn Sênh một chữ nghe cũng không nghe nổi nữa. Anh nhớ lời Đường Tu dặn sợ mình nói bậy cái gì liềsn ở bên giường ngồi xuống, giơ tay nắm chặt lấy bàn tay gầy trơ xương của cậu.
Trong tiềm thức cậu luôn nghĩ anh sẽ đánh cậu cho nên trong nháy mắt liền căng thẳng, mắt nhắm chặt rụt người co lại ở phẩn cổ toàn mà mồ hôi hột, làm ướt đẫm mái tóc khô ráp dính sát vào da.
Cố Ngôn Sênh đau lòng thở dài, dùng một cánh tay khác đỡ sau gáy cậu nhẹ nhàng kéo người vào lồng ngực mình.
Thẩm Kham Dư run rẩy cả người tuy không có giãy dụa, nhưng lại cuộn tròn trong lòng Cố Ngôn Sênh mà căng thẳng không dám nhúc nhích, chỉ sợ sẽ đụng trúng cơ thể anh.
Cố Ngôn Sênh xoa xoa cái gáy lạnh lão, đem cậu ôm sâu vào trong nực, khẽ hôn lên mái tóc của cậu—- đây là động tác trong tiềm thức của anh, anh thậm chí còn không ý thức được mình làm như vậy.
Anh ôm cậu, nghiêm túc ngẫm lại những gì mà cậu vừa nói. Sau đó nhẹ giọng bên tai mà thì thầm đáp lại cậu.
“Em đừng sợ, anh đã nói là sẽ không bao giờ đánh em nữa.”
“Anh… rất vui khi em đến bữa tiệc. Cũng bởi vì anh muốn tìm em, em không cần phải xin lỗi anh đâu mà.”
“Em bỏ đi rất lâu, Điềm Điềm vẫn luôn đòi gặp ba. Có lúc con không tìm được em thì khóc rất to, anh chẳng biết dỗ con thế nào.”
“Anh cũng… rất nhớ em.”
“Đợi em khỏi bệnh rồi, anh đưa em về nhà… được không em?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.