Không Làm Nữ Phụ Bạch Liên Hoa

Chương 64:





 
Chương 64
 
Trước khi Hề Thời gọi điện thoại cho Giang Hành Triệt thật ra cũng trải qua mấy cuộc đấu tranh nội tâm.
 
Muốn gọi cho Diệp Sâm nhưng tối nay là thời gian Diệp Sâm nghỉ ngơi, bình thường công việc của Diệp Sâm rất bận, vất vả lắm mới có thời gian nghỉ ngơi, Hề Thời hơi xấu hổ nếu đi làm phiền anh ấy. Gọi cho Hồ Tiểu Dương, mặc dù nói Hồ Tiểu Dương là trợ lý chính thức của cô, thấy hiện tại cũng không phải là thời gian đi làm của Hồ Tiểu Dương, quấy rầy người ta vào thời gian tan làm rồi hình như cũng không tốt lắm.
 
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Giang Hành Triệt.
 
Mặc dù bình thường công việc của anh rất bận, thời gian nghỉ ngơi cũng không nhiều lắm, bây giờ cũng không phải là trợ lý, nhưng anh là kiểu “quan hệ đó” với cô.
 
Hề Thời nghĩ đến những bản thảo Hề Thời và “Bạn trai trợ lý trung khuyển” của cô ấy bay đầy trời, lúc này không gọi cho bạn trai, còn có thể gọi cho ai.
 
Cũng may Giang Hành Triệt ở trong điện thoại im lặng vài giây xong, trực tiếp đáp lại “Anh lập tức qua ngay.”
 
Khi Giang Hành Triệt đến, Hề Thời đang trốn ở trong phòng khách, thấy Giang Hành Triệt tiến vào, tựa như gặp được cọng rơm cứu mạng, vội vàng nhào qua.
 
“Cuối cùng anh cũng tới rồi!”
 
Giang Hành Triệt nhìn thấy dáng vẻ như gặp đại địch của Hề Thời, thở dài: “Ở đâu?”
 
Hề Thời lập tức chỉ vào cửa phòng ngủ tố cáo: “Ở trong phòng ngủ đó, phía sau tủ đầu giường của em! Em nhìn thấy nó chui vào đó!”
 
Cô cũng không phải là kiểu con gái yếu đuối, chỉ là mấy thứ như chuột ở trong mắt cô giống như cóc vậy, sống ở trong rãnh nước tối tăm ẩm ướt lạnh lẽo, bình thường nhìn một chút cũng có thể khiến người khác toàn thân hoảng sợ nổi da gà, mà hôm nay không biết nó bò ra từ trong cống thoát nước nào, lúc đột nhiên xuất hiện trong phòng ngủ của bạn, loại cảm giác này thật sự khiến người khác sụp đổ.
 
Giang Hành Triệt cởi áo khoác ngoài treo trên giá móc quần áo, sau đó xắn áo sơ mi đến cánh tay: “Anh đi nhìn xem.”
 
Hề Thời gật đầu: “Ừm!”
 
Bây giờ cô coi cả người Giang Hanh Triệt tựa như phát ra hào quang của chúa cứu thế.
 
Giang Hành Triệt vào phòng ngủ của cô.
 
Mười phút sau, trong lúc Hề Thời thét chói tai dậm chân, cuối cùng con chuột cũng đấu tranh thất bại, hoàn toàn bị đuổi ra khỏi nơi không thuộc về nó.
 
Hề Thời ôm gối sợ hết hồn.
 
Giang Hành Triệt rửa tay xong đi ra từ toilet, đối diện với Hề Thời trên sofa nói: “Được rồi.”

 
Hề Thời: “Thật sự đi rồi sao?”
 
Giang Hành Triệt cảm thấy có chút buồn cười: “Thật sự đi rồi.”
 
Hề Thời: “Vậy có phải chạy đến trên giường của em không!”
 
Giang Hành Triệt: “Không có, yên tâm đi.”
 
Cuối cùng Hề Thời cũng thở phào một hơi.
 
Cô giương mắt nhìn nhìn Giang Hành Triệt, rốt cuộc cũng bình phục lại từ trong cơn hoảng loạn đấu nhau với con chuột.
 
Nhìn thấy Giang Hành Triệt rửa tay xong, dáng vẻ cẩn thận buông tay áo xuống, Hề Thời lại đột nhiên cảm thấy phong cách này có một sự kỳ lạ không nói nên lời.
 
Cô nhớ rõ hình như đêm nay Giang Hành Triệt có một cuộc xã giao hay tụ họp gì đó, một giây trước nói không chừng còn ở nơi ngợp trong vàng son nào đó nói nói cười cười, giây tiếp theo đã ở chỗ này xắn tay áo lên bắt chuột…
 
Hề Thời nuốt nước miếng, một lần nữa biểu đạt lòng cảm kích của mình: “Cảm, cảm ơn.”
 
“Không có gì.” Giang Hành Triệt cười cười.
 
Hề Thời cảm thấy bản thân đêm hôm khuya khoắt gọi người ta tới bắt chuột, nếu như bắt xong rồi lại lập tức đuổi người đi thì không tốt lắm, vì vậy nói: “Ngồi đi.”
 
Giang Hành Triệt ngồi bên cạnh Hề Thời, trong TV chiếu một chương trình giải trí cũng không buồn cười lắm.
 
Đây cũng là lần đầu tiên Giang Hành Triệt ngồi trong nhà Hề Thời. Lúc trước khi làm trợ lý trên cơ bản chỉ tiếp xúc ở ngoài cửa, cho dù là vào nhà thì cũng sẽ không dừng lại lâu lắm, mấy ngày nay đón cô tan làm, Hề Thời cũng chỉ để anh tiễn đến dưới lầu.
 
Sau khi Giang Hành Triệt ngồi xuống, Hề Thời nói: “Thật ra vốn dĩ em muốn tìm Diệp Sâm, chỉ là tối nay anh ấy vất vả lắm mới được nghỉ ngơi, anh biết bình thường công việc của anh ấy rất bận, còn bận hơn anh, hôm nay cũng không phải là ngày Hồ Tiểu Dương đi làm, em thấy trên vòng tròn bạn bè là anh ấy đang dạo chơi ngoài thành, em cũng không tiện vì một việc nhỏ mà quấy rầy, gọi anh ấy trở về, cho nên…”
 
“Cho nên em mới tìm đến anh sao?” Giang Hành Triệt tiếp lời cô.
 
Hề Thời gật đầu: “Ừm.” Ánh mắt cô gần như còn hỏi điều này có gì không được sao.
 
“Hề Thời.” Giang Hành Triệt lại thở dài.
 
Hề Thời khó hiểu: “Sao vậy?”
 
Giang Hành Triệt đối mặt với ánh mắt của Hề Thời, có hơi bất đắc dĩ: “Lẽ nào không phải phản ứng đầu tiên của em nên là tìm anh sao?”
 
Giang Hành Triệt đối diện với đôi mắt của Hề Thời: “Sau này có chuyện gì, người cần tìm đầu tiên phải là bạn trai, chỉ có khi nào bạn trai không có mặt hoặc không có cách nào khác mới lại đi xin sự giúp đỡ của người khác.”
 
“Tất nhiên là anh sẽ cố gắng hết sức không để cho tình huống đó xảy ra.”
 
“Em…” Hề Thời giật giật môi, cuối cùng cúi đầu, tựa như có chút không phục, nhỏ giọng nói: “Ai nói là bạn trai chứ.”
 
Giang Hành Triệt: “Chẳng lẽ không phải sao?”
 
Hề Thời bĩu môi.
 
Giang Hành Triệt: “Vô tình như vậy?”
 
Không ngờ tất cả mọi người đều công nhận trợ lý nhỏ số 4 là bạn trai của Hề Thời rồi, cuối cùng bản thân Hề Thời lại không thừa nhận.
 
Hề Thời có chút không tự tin: “Chính anh nói anh muốn làm trợ lý.”
 
Hơn nữa lúc ấy trong thông cáo của cô không nói nam chính kia là ai của cô, là fans rêu rao khắp chốn nói trợ lý số 4 thượng vị thành công rồi, sau đó mọi người đều cảm thấy là quan hệ người yêu, sau đó người bên cạnh cô cũng cảm thấy là kiểu quan hệ đó, Giang Hành Triệt cũng cảm thấy là kiểu quan hệ đó, tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy, nhưng lại không có một ai hỏi qua đương sự là cô.
 
Giang Hành Triệt tựa như có chút nghẹn lời, cuối cùng vẫn thua trận nói: “Được, làm.”
 
Hề Thời mím môi, quay đầu đi, nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên phát hiện bên ngoài dường như đã tung bay một vài bông tuyết.
 
Cô đứng dậy đi đến trước cửa sổ, nhìn kỹ, giọng điệu lập tức trở nên vui sướng: “Tuyết rơi rồi.”
 
Giang Hành Triệt đi đến phía sau Hề Thời, nhìn bông tuyết bay lượn trong đêm tối: “Phải, tuyết rơi rồi.”
 
Năm nay tuyết ở thành phố B dường như nhiều hơn năm ngoái một ít, đây đã là trận thứ hai rồi.
 
Hề Thời quay đầu liếc nhìn Giang Hành Triệt đang đứng ở sau lưng cô, sau đó tiếp tục nằm sấp trên cửa sổ ngắm tuyết, cuối cùng thì cách cửa sổ ngắm vẫn chưa đã nghiền, Hề Thời ngồi quỳ ở bục ghế ngồi bên cửa sổ, mở cửa hé ra một khe hở, đưa tay ra đón bông tuyết.
 
Giang Hành Triệt duỗi tay nắm lấy eo Hề Thời.
 
Hề Thời cúi đầu nhìn bàn tay to trên eo mình, biết Giang Hành Triệt bắt lấy eo cô là sợ cô ngã xuống.
 
Hề Thời không nói gì, ngẩng đầu, tiếp tục duỗi tay ra đón bông tuyết.
 
Tuyết rơi không lớn, bông tuyết dừng ở lòng bàn tay cô, rất nhanh đã biến thành bọt nước nhỏ trong suốt.
 
Đợi nửa ngày một bông tuyết hoàn chỉnh cũng không đón được, có điều Hề Thời vẫn chơi rất vui vẻ, mãi cho đến khi gió lạnh thổi đến càng lúc càng nhiều, trong phòng bắt đầu có hơi lạnh.
 
Cô cảm thấy thỏa mãn rút tay về, đóng cửa sổ.
 
Tay Giang Hành Triệt còn đặt trên eo cô, Hề Thời vỗ vỗ mu bàn tay anh.
 
Ánh mắt Giang Hành Triệt vẫn luôn dừng trên người Hề Thời, mãi cho đến khi cô vỗ anh, Giang Hành Triệt mới buông tay, Hề Thời xoay người bước xuống từ bục ghế ngồi bên cửa sổ.
 
Ban nãy còn chưa cảm thấy, bây giờ vừa đóng cửa sổ hình như mới cảm giác được có chút lạnh.
 
Hề Thời chà xát đôi tay lạnh lẽo của mình, sau đó hà hơi vào trong lòng bàn tay.
 
Giây kế tiếp, bàn tay cô đã được người khác nắm lấy.
 
Giang Hành Triệt xoa bàn tay lạnh lẽo của Hề Thời: “Lạnh không?”
 
Lỗ tai Hề Thời hơi đỏ: “Vẫn ổn.”
 
Cô rất thích tuyết rơi, từ nhỏ đã rất thích, bởi vì khi tuyết rơi toàn bộ thế giới dường như đều an tĩnh lại, giống như ở trong cổ tích.
 
Giang Hành Triệt nắm lấy tay Hề Thời, nhìn thấy bả vai cô có bông tuyết tan thành giọt nước.
 
Cô không chỉ lạnh tay, trên người cũng toát ra khí lạnh.
 
Giang Hành Triệt dứt khoát cầm lấy chăn nhỏ trên ghế sofa, trực tiếp quấn lấy Hề Thời, sau đó bế cả người cả chăn nhỏ lên.
 
Hề Thời hơi giãy giụa một chút.
 
Giang Hành Triệt ôm chặt hơn một chút: “Đừng nhúc nhích, dễ cảm lạnh.”
 
Hề Thời đành phải yên tĩnh lại, hai người đều không nói gì, chăn nhỏ cộng thêm nhiệt độ cơ thể anh, độ ấm tăng lên từng chút một, Hề Thời động đậy, nói: “Không lạnh nữa.”
 
Giang Hành Triệt cúi đầu nhìn Hề Thời, sau đó lại cầm tay cô.
 
Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng, lòng bàn tay cũng nóng, hẳn là đã không lạnh nữa.
 
Hề Thời cũng ngẩng đầu nhìn Giang Hành Triệt, tầm mắt hai người chạm vào nhau, cô nhìn thấy bản thân trong ánh mắt anh.
 
Bên ngoài tuyết càng rơi càng lớn, nhưng trong phòng vẫn ấm áp như trước, tất cả gió tuyết đều không có quan hệ gì với trong này.
 
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Giang Hành Triệt chậm rãi tiến lại gần.
 
Hề Thời nhắm mắt lại.
 
Nụ hôn này tựa như đặc biệt sâu hơn một chút, Hề Thời càng lúc càng ngửa ra sau, cuối càng dựa trên sofa, Giang Hành Triệt cúi người che lại toàn bộ cơ thể cô.
 
Anh hôn đến khi cô bắt đầu nhỏ giọng nức nở rốt cuộc mới dừng lại, hơi thở có chút hổn hển.

 
Hề Thời bị Giang Hành Triệt vây quanh giữa anh với sofa, hai tay chống bên cạnh cô, hai người cách nhau cực gần, cô nhìn thấy ánh mắt Giang Hành Triệt nhìn cô sẫm lại từng chút một.
 
Hề Thời duỗi tay hơi đẩy Giang Hành Triệt, quay đầu đi, cái cổ mảnh khảnh lộ ra trước mắt anh.
 
Cô lắp bắp nói: “Đừ, đừng.”
 
Giang Hành Triệt đành phải nhắm mắt lại, cố gắng áp chế ý đồ đen tối.
 
Cuối cùng, Giang Hành Triệt cũng thu tay lại, từ trên người Hề Thời đứng dậy, cả người Hề Thời cuối cùng cũng lộ ra dưới ánh đèn.
 
Hề Thời ngồi dậy, màu sắc lỗ tai dường như sắp đỏ giống như màu môi, tựa hồ có hơi luống cuống chân tay, không biết nên nói cái gì.
 
Hô hấp Giang Hành Triệt ổn định, sau đó mở miệng: “Anh đi trước đây, em nghỉ ngơi cho tốt.”
 
“Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.”
 
Hề Thời phản ứng lại, nhìn thấy Giang Hành Triệt ở cửa mặc áo khoác.
 
Cô cúi đầu, phồng má.
 
Giang Hành Triệt: “Có rác gì thì để anh thuận tiện xuống lầu vứt giúp em.”
 
Hề Thời ngẩng đầu, nhìn thấy Giang Hành Triệt đã mặc xong áo khoác.
 
Cô lập tức đáp: “Có.”
 
Giang Hành Triệt kiến nhẫn đứng chờ ở cửa.
 
Hề Thời đứng dậy, nhìn trái ngó phải thùng rác trống trơn, cuối cùng chỉ có thể lê dép lê đi qua, đứng trước mặt anh, ngẩng đầu lên.
 
Giang Hành Triệt: “Rác đâu?”
 
Hề Thời không nói lời nào, vẫn luôn ngẩng đầu ngước nhìn anh.
 
Không có rác, buổi chiều cô đã tự mình đi đổ rồi, cô cũng không biết vừa rồi vì sao bản thân lại muốn trả lời “Có”, tựa như là mượn cơ hội này khiến người đàn ông ở lại nhiều thêm hai giây, hai phút.
 
Giang Hành Triệt thấy Hề Thời chậm chạp không động đậy, vì thế đột nhiên khẽ cười: “Chẳng lẽ em là rác hả?”
 
Anh vừa dứt lời, lập tức sửa lại trước khi Hề Thời giận: “Em không phải rác.”
 
Giang Hành Triệt ôm lấy Hề Thời, đặt cô ngồi ở trên cái tủ để đồ ngay cửa ra vào, Hề Thời vội vàng vịn tay xuống mặt bàn, chân cô buông thõng, hai người nhìn thẳng vào nhau.
 
Giang Hành Triệt phát hiện dường như Hề Thời không muốn để anh đi, rất vui sướng, nhắm mắt, răng môi áp vào nhau, hơi thở toát ra có chút chật vật, sau đó thấp giọng nói: “Ở lại đây thì em muốn tra tấn chết anh sao, tiểu yêu tinh.”
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.