Thời niên thiếu, con gái, kể cả con trai nữa, đều nghĩ quan hệ tình dục là một chuyện rất hệ trọng và thường đặt ra những quy tắc cho nó. Cũng tốt nhưng thực sư điều đó rất buồn cười và chẳng có ý nghĩa gì cả. Đối với tôi quan hệ tình dục cũng như một sự phù du.
- Cái gì đây anh?- tôi nhìn thứ đang dính đầy trên đùi mình và hỏi
Kiên nằm ngửa ra giường, mắt nhìn lên trần nhà vô cảm, vẫn còn thở mạnh và liên tục. Anh nói mà chẳng buồn quay lại nhìn tôi.
- Em còn giả vờ
- Giả vờ gì? Anh làm sao đấy, lần đầu tiên em thấy, làm sao em biết được
- Thật à?
- Thế anh nghĩ em giả vờ hỏi thật đấy à? – Tôi lại nói với cái giọng hơi hờn dỗi
- Không có gì. t*ng trùng thôi
Kiên trả lời nhát gừng, có lẽ do mệt, hoặc do Kiên đang nghĩ gì đó, tôi không biết. Nhưng dù sao, Kiên cũng nên tự hào vì đêm nay tôi đã thực sự thuộc về anh, là của anh. Tôi ngồi dậy, bước vôi vào nhà tắm, kì cọ, rửa thật sạch từ trên người xuống. Tôi cầm một cái khắn ướt, một cái khăn khô lau sạch trên giường, và phát hiện ra mình không hề bị ra một chút máu nào như vẫn nghĩ. Tôi thở phào, tôi rất sợ phải nhìn thấy cảnh máu me. Kiên nhìn tôi hỏi:
- Em lau gì thế?
- Anh không thấy sao?
- Sao em có vẻ sợ thế?
- Em thấy bẩn thôi! – Tôi nhăn mũi
Kiên thở dài không nói gì thêm nữa. Anh đóng lại hai cánh cửa sổ, và kéo kín rèm lại. Tôi với tay bật cái đèn ngủ lên, hỏi anh:
- Sao anh đóng lại làm gì?
- Lạnh thế đủ rồi. Em muốn chết giữa thiên thiên thế này sao?- Kiên trả lời, vẫn còn khỏa thân trước mặt tôi, một thân hình lí tưởng. Nhưng giọng anh bỗng trở nên lạnh hơn cả gió đông
Tôi bực mình:
- Anh làm như chết dễ lắm đấy. Anh cứ thế này bước ra ngoài đường xem có chết được không?
- Anh có nghe nhầm không?
- Nghe nhầm điều gì?
- Em bắt đầu nói với anh cái kiểu này từ khi nào vậy?
- Mới tức thì đây thôi. Em đang nói chuyện theo cách của anh mà
- Em thật trẻ con
Kiên nói rồi bước về phía cửa nhà tắm.
Tôi càng thêm bực mình. Tôi không hiểu gì về sự thay đổi của anh lúc này. Tôi mở toang, hai cánh cửa sổ khiến chúng đập mạnh vào hai bên tường, gió hất tung hai bên rèm cửa. Tôi nói với anh với giọng gay gắt hơn:
- Anh nghĩ em muốn nói chuyện giống cái giọng điệu của anh như lúc này lắm đấy à? Có gì thì a cứ nói thẳng ra xem nào. Em chẳng phải thánh để có thể hiểu được anh nghĩ gì.
- Anh chẳng nghĩ gì cả. Có gì mà e cứ phải giật mình như thế?
- Giật mình à? Anh đang nói cái gì vậy? Chính anh đang làm em cảm thấy buồn cười vì sự khó hiểu của anh đấy
- Thôi, em chẳng cần hiểu đâu. Anh mệt rồi, để anh tắm rửa rồi còn ngủ- Kiên quay ngoắt người, đi thẳng vào nhà tắm
Tôi bực bội bước lên giường trùm kín chăn. Mọi diễn biến tự nhiên xảy ra hết sức đột ngột và bất ngờ. Đây là cuộc đối thoại chua chat với gay gắt nhất của chúng tôi từ khi yêu nhau đến giờ. Tôi cố nghĩ xem mình sai ở đâu? Nhưng tôi không phát hiện ra cái lỗi nào của mình trong đêm nay cả. Tôi đã mong chờ và đã nghĩ cái giây phút này phải khác. Đáng lẽ là cả tôi và Kiên phải cảm thấy hạnh phúc và yêu nhau lắm chứ. Đáng lẽ Kiên phải chiều chuộng tôi hơn chứ. Kiên lúc đó thật khó hiểu. Nhưng…Kiên thật sự thế nào? Bỗng dưng giờ phút này tôi thấy hoang mang quá. Tôi chợt nghĩ theo một chiều hướng rất xấu. Có phải Kiên nghĩ tôi trao thân cho anh ta một cách dễ dàng quá? Hay là anh đã khinh thường tôi rồi? Hay anh thực chất là một tên Sở Khanh? Nghĩ linh tinh một hồi, tôi không tìm ra được câu trả lời thích đáng. Kiên hiểu rất rõ tình cảm của tôi đối với anh thế nào, Kiên hiểu rất rõ con người tôi, và Kiên cũng không phải loại người như vậy, mà nếu có thế thì anh ta phải đóng kịch cho qua trọn đêm nay chứ. Vậy thì có lí do gì khiến Kiên đột ngột thay đổi thái độ với tôi như vậy? Một thái độ mà tôi đã nghĩ không thể nào tồn tại trong bản chất và tình yêu của anh dành cho tôi.
Kiên từ nhà tắm bước ra, trên người còn đọng rất nhiều giọt nước chảy dài, dường như anh hơi run lên trong giá lạnh. Tôi nhìn anh chằm chằm, bằng con mắt suy đoán và một chút lo sợ, lo sợ vì tôi sẽ vấp phải một sự thất vọng và thất bại ê chề nào đó. Kiên nhìn tôi, vẻ hơi hờ hững và hỏi tôi, cũng bằng cái giọng thờ ơ như vậy:
- Em nhìn gì anh mà kĩ thế?
Tôi không trả lời.
Kiên lật cái chăn bông to sụ lên, chui vào nằm, quay người ngược lại phía tôi, hành động nào cũng rất dứt khoát, dường như anh không để ý đến thái độ của tôi lúc ấy. Tôi ngồi bật dậy, lưng dựa vào thành giường. Tôi lay nhẹ người anh
- Em chưa ngủ à?
- Em muốn nói chuyện với anh
- Nói chuyện gì nữa em? Anh đang lạnh và mệt lắm. Để mai đi. Giờ anh ngủ luôn đây.
Tôi không nói gì thêm nữa, Tôi vẫn ngồi im lặng như thế một lúc rất lâu trong bóng tối, hai cánh cửa vẫn mở toang từ nãy giờ. Gió vẫn gió. Lạnh vẫn lạnh. Tôi nghe đêm trầm buồn hơn. Nửa phần thân dưới rất ấm, vì hai chân tôi nằm gọn trong chăn. Nửa phần thân trên lại rất lạnh. Lạc llõng giữa đêm, giữa mùa, giữa hai con người với nhau. Tôi đã không còn buồn nhiều vì thái độ vừa rồi của Kiên. Nhưng bất giác, tôi thấy mình như một con chim lạc loài, đi tìm sự thích thú của mùa đông, nhưng chẳng có gì trọn vẹn và hoàn hảo cả. Mảnh vỡ nào cũng rất đau đớn và quá đỗi xót xa
Kiên đã đi từ lúc nào không biết. Tám giờ sáng tôi dậy đã không còn thấy anh nữa. Không một tin nhắn. Không một lời để lại. Cứ như thế kéo đài suốt cả ngày hôm ấy. Kéo dài đến tận 7 ngày sau. Mọi sự liên lạc của tôi đều không thành. Tôi như một con cừu non ngơ ngác chằng thể hiểu nổi một điều gì.
Ngày thứ tám, Kiên xuất hiện, rất đột ngột. trong lúc tôi đang co ro ngồi trên bàn học. Anh nhìn tôi, nửa phần lạnh nhạt, nửa phần quan tâm. Tôi thì khác, nửa phần hờ hững, nửa phần oán trách.
- Anh còn nhớ đường đến đây cơ à?- Tôi hỏi
- Có thể là lần cuối cùng, sau này thì có thể anh sẽ quên thật
Tôi nhìn anh với sự tức giận, và thách thức. Tôi đã ngỡ là anh ta sẽ đến đây với sự thành khẩn và sẽ van xin tôi cơ đấy.
- Thế li do của lần cuối cùng này là gì vậy? Nếu không có gì hơn ngoài cái vẻ đểu giả của anh lúc này, thì anh đi cho. Em cũng chẳng tha thiết gì với lần đầu hay lần cuối của anh đâu.
- Em đừng nói cái kiểu đấy, không hợp với một người tinh tế như em đâu, tiểu thư ạ. Anh đến đây chỉ muốn gặp em để nói chuyện cho rõ ràng. Có khởi đầu thì cũng có kết thúc. Mọi cái nên rõ ràng và chân thật thì sẽ tốt hơn
- Haha, anh nói hay đấy, đó là lí thuyết được dựng lên sau khi đã “quan hệ” được với người yêu của mình à? Anh mất tích trong vòng bảy ngày rồi bây giờ đến đây để nói kết thúc cho rõ ràng. Thật là hay quá, không còn gì hoàn hảo hơn. À em quên con người anh cái gì cũng hoàn hảo thế nên em mới bị lừa một cách dễ dàng như thế. Làm sao mà ngờ được, đến cả sự đểu giả của anh cũng rất hoàn hảo- Tôi nói và cười khinh bỉ
Kiên cầm cả lọ thủy tinh đựng đầy những ngôi sao do chính tay anh gấp tặng tôi và ném mạnh xuống sàn nhà lạnh buốt. Lọ thủy tinh hình hai người ôm trái tim vỡ tan tành, vỡ cả cái tên Việt An- Mạnh Kiên mà tôi đã khắc lên đó. Lần đầu tiênn và cũng là lần cuối cùng anh ầm ĩ như thế với tôi
- Nghe đây, em chẳng có tư cách gì để dùng những lời lẽ cay độc này để nói với anh. Và nên nhớ, người bị lừa là anh, chứ không phải em. Đừng nói cái kiểu như mình là người bị hại vậy. Đây cũng là lí do anh đến gặp em để cho mọi chuyện rõ ràng
- Anh đang nói cái gì? Anh bị lừa cái gì?
- Em không biết anh nói cái gì thật à
- Có cái gì thì anh nói toạc ra đi, đừng có đánh đố nhau như thế
Kiên im lặng một lúc, trong khi tôi vẫn đang nhìn anh chằm chằm. Giọng nói của anh bỗng chùng xuống hẳn:
- Có phải em đã từng ngủ với người khác trước khi quen anh, đúng không?
Tôi đứng trân trối nhìn anh, thấy hài hước và nực cười cho câu hỏi:
- Này anh, anh vừa hỏi cái gì vậy?
- Anh hỏi có phải em đã từng ngủ với người khác trước khi quen anh, đúng không?- Kiên lặp lại từng chữ một một cách rành rọt
- Này anh…
- Thật sự, anh không nghĩ đêm hôm đấy là lần đầu tiên của em, anh không cảm nhận được như vậy. Cả anh và em đều không gặp một chút khó khăn nào, em biết rồi đấy..ừm..ý anh là…một người con gái trong lần đầu tiên không thể làm trơn tru như thế được…anh muốn nói là…thật sự em đã không đau đớn như e đã tỏ ra như thế, và em cũng không bị ra máu, dù chỉ là một chút
Kiên ngắt lời và nói một cách đứt đoạn
Tôi như chết điếng sau toàn bộ những gì anh nói ra. Đến bây giờ tôi không biết phải tả làm sao để có thể nói hết được cảm giác của tôi lúc ấy. Tôi đã không thể nói được một lời nào. Tôi mở to mắt nhìn Kiên. Anh ta là con người tôi yêu, đã kính trọng và cảm phục hơn một năm nay đấy sao? Thời gian không phải là dài nhưng cũng chằng quá là ngắn để hiểu một con người, một con người mà tôi đã trao toàn bộ tình yêu, niềm tin và hi vọng. Tất cả những mất mát tủi hờn những góc khuất trong tâm hồn tôi, tôi trao hết cho anh, tôi chẳng giữ lại gì cả, đến một chút tâm tư nhỏ cần cho riêng mình lúc đó tôi cũng chẳng giữ lại để làm vốn. Ở tuổi 17, tôi đã chọn anh, đã yêu và tin anh đến thể. Một người con trai đĩnh đạc và bản lĩnh như thế làm sao có thể nói ra được những lời như thế với chính người con gái mà anh ta yêu chứ? Đây là lí do cho sự thay đổi thái độ của anh đối với tôi ngay sau đêm hôm ấy sao? À mà không, chính xác hơn là ngay sau khi chúng tôi đã quan hệ xong lần đầu tiên. Tôi không thể ngờ được rằng, chính sự táo bạo và nhiệt huyết của tôi với anh, cuối cùng lại làm anh quay sang phản bội tôi như thế. Kiên không hiểu là tôi đã run rẩy như thế nào khi quyết định như vậy sao? Anh ta không biếy tôi đã đau đớn đến mức khóc thét lên được sao? Vậy mà anh ra có thê thốt ra những lời đó. Hơn một năm qua, anh yêu tôi vì cái gì vậy? Máu à? Máu quan trọng đến thế cơ à? Làm sao tôi có thể biết được vì sao tôi không ra một chút máu nào chứ?
Tôi thẳng tay tát Kiên trước khi anh ta định nói thêm một câu gì đấy. Có lẽ từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên Kiên bị ăn một cái tát đau như vậy. Khuôn mặt anh ửng đỏ, một bên má hình như có hằn lên dấu tay tôi. Nhưng có là gì chứ, sự đau đớn này làm sao bằng được sự đau đớn về thể xác tôi đã trải qua đêm đầu tiên với a và cái sự đau đớn mà giờ đây anh bảo là:” Thật sự em đã không đau đớn như em đã tỏ ra như thế..”. Làm sao nó có thể so sánh được với nỗi đau khổ mà tôi đang chịu đựng lúc này, một nỗi đau khổ như lửa thiêu trong lòng, như dao găm vào tim, như hàng ngàn con côn trùng đang bò trên người tôi. Tôi gào lên trong tủi hờn và giận dữ:
- Anh là đồ hèn mạt và khốn nạn. Anh cút về ngay, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa
- Em bình tĩnh đi. Anh hiểu là em đang tức giận thế nào. Anh cũng hiểu tình cảm của em đối với anh thế nào. Anh cũng đã rất chân thành với em. Nhưng anh không chấp nhận được sự giả dối
- Đủ rồi đấy. Hóa ra anh cũng chỉ là một thằng tầm thường, ích kỉ hèn hạ và khốn nạn thôi. Cũng may là anh sớm bộc lộ bản chất của mình, mặc dù tôi đã sai lầm khi trao thân cho cái loại ghê tởm như anh. Có lẽ tôi nên ăn mừng vì đã không ra một hai giọt máu nào để thỏa mãn cái thứ sĩ diễn hèn mọn của anh. Nếu anh còn chút tự trọng nào thì bước ra khỏi nhà tôi ngay bây giờ và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Gương mặt của anh và tất cả những gì đã in dấu của anh đều làm tôi thấy ghê tởm
Bây giờ thêm một cái tát nữa, nhưng là cái tát dành cho tôi
- Đủ rồi đây, không cần phải xúc phạm nhau thêm làm gì nữa. Anh không mún tiếp tục tranh cãi với em. Anh đã hi vong ở em sự thành khẩn nào đó, nhưng thôi, bây giờ cũng chả ích gì. Chúng ta kết thúc mối quan hệ ở đây, và anh nghĩ cả anh và em đừng quá nặng nề và căng thẳng với nhau thế này, cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Hy vọng là từ bây giờ em sẽ biết cách sống và cách chăm sóc bản thân mình hơn..
- Anh…
Tôi nghẹn lời không thể nói nổi được một câu nào.
Trước khi bước ra cửa, anh con quay đầu nói 2 từ:” Chào em” với tôi. Tôi không bao giờ có thể quên được cái ngữ điệu đó của anh. Sau này, hễ có chàng trai nào đó vô tình nói “ chào em” với tôi, tôi lại giật nảy mình với thấy rợn người
Anh đi rồi, tôi gục xuống dưới sàn nhà lạnh buốt. Tôi ấm ức đến độ không nói được thành lời. Tôi khóc trong thê thảm. Cả người tôi, cả trí óc tôi, như bị hàng ngàn mũi kim đâm. Sao tôi ngây ngô, tôi tội nghiệp đến thế. Tôi nằm co ro, cong người lại dưới sàn nhà lạnh buốt, không chăn không gối như thế cả mất tiếng đồng hồ. Tôi cứ khóc, khóc như thể chưa được khóc bao giờ, tôi lại nghĩ, lại oán hận rồi lại thiếp đi, rồi lại tỉnh dậy, lại khóc…Ôi, con cừu non bé bỏng, đôi mắt mãi mãi ngơ ngác, không thể hiểu nổi một điều gì
Cũng có lúc tôi muốn gặp Kiên và nói ra tất cả, nhưng xét cho cùng, cũng chẳng để làm gì, anh ta thật tầm thường. Tôi đã nghĩ, nếu cái đêm định mệnh ấy, tôi ra một, hai giọt máu thì có khi bây giờ vẫn hạnh phúc lắm, yêu nhau say đắm lắm. Tôi thấy nực cười quá đỗi, anh ta còn đề cao một vài giọt máu trinh hơn cả bạn gái của anh ta nữa. Sống với một kiểu người đàn ông như thế không sớm thì muộn cũng chuốc lấy những đau khổ. Thế nên tôi đã từ bỏ hẳn những mơ hồ linh tinh về Kiên. Nhưng, dẫu vậy, nó cũng chẳng dễ dàng một chút nào. Cũng nhiều lúc tôi đau đớn dằn vặt khi vô tình phải nhớ lại hình ảnh và kỉ niệm với Kiên, ít nhiều tôi đã từng yêu anh ta như máu thịt của mình, ít nhiều tôi đã từng dựa hoàn toàn vào anh ta mà sống. Kết thúc đầy oan trái, tôi học cách chấp nhận nó như một phần cuộc sống, nhưng không ai hiểu được có những lúc tôi tủi hờn đến thế nào. Không ai biết được hình dạng những giọt nước mắt của tôi ra sao.
Tôi còn nhớ, sau khi mọi chuyện xảy ra và kết thúc, có những ngày cuối tuần tôi phóng xe ra ngoại ô. Ngoại ô khi xưa của tôi như xa mà gần, cũ mà mới, lòng tôi càng nặng trĩu. Buổi trưa ngồi ăn cơm với mẹ, vô tình mẹ tôi cứ hỏi đến Kiên, tôi không kìm lòng dc, khóc nức nở, và bảo:” Anh ấy ác lắm, mẹ ơi”. Tôi chẳng biết lúc đấy mẹ tôi hiểu được đến đâu, mẹ nhìn tôi rất lâu, rồi lại thở dài, mẹ chỉ nói đúng một câu:” Con còn trẻ, những việc thế này rồi sẽ trôi qua thôi. Cuộc đời còn rất dài, đừng quá đặt nặng một vấn đề nào đó, con sẽ không có sức đâu.”
Tôi ngồi thút thít khóc, và chẳng nói được gì hơn với mẹ, tôi cũng chẳng quan tâm mẹ nghĩ gì về mình lúc này nữa. Có lẽ từ lúc xảy ra việc đến giờ, tôi thấy cô đơn, chẳng có một ai bên cạnh, nhiều đêm nằm khóc chỉ muốn có một ai đó ôm mình thặt chặt, thặt chặt, nếu không tôi sẽ tan chảy mất. Có thể vì thế, nên khi gặp mẹ tôi đã không kìm lòng được
Một buổi trưa tháng Tư. Trong căn phòng của tôi, trong giấc mơ của tôi, cậu bé bỗng nhiên trở về, không quên mang theo một câu nói quen thuộc “Tớ thích những buổi chiều thế này, con đường này, và An.” Cậu ta chỉ mang theo một nắm cỏ dại, trao vào tay tôi và cười rất vô tư. Rồi cậu bé bỏ chạy, vừa chạy vừa quay đầu lại cười với tôi. Tôi nhìn nắm cỏ dại trên tay, chạy đuổi theo cậu bé để trả lại, nhưng cậu ấy cứ nhạt dần, khuất dần, chẳng còn gì nữa. Tôi cứ chạy theo rồi bị rớt xuống một cái hố rất sâu…Tôi choàng tỉnh, mồ hôi túa ra đầm đìa. Nắm cỏ dại làm tôi nhớ đến hình ảnh bàn chân người con trai trong giấc mơ ngày mà Kiên đã gọi nhầm vào số máy của tôi. Tôi rùng mình sợ hãi, tôi nhìn ra xung qanh, mọi thứ bỗng trở nên mơ hồ, trở nên rộng lớn vô cùng. Nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra, tôi ôm gối ngồi khóc không ra một tiếng, bên cạnh phòng tôi, mẹ hình như vẫn đóng cửa phòng im ắng. Tuổi 17, tôi tự thấy thương mình.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, tôi cũng nguôi ngoai dần, thi thoảng một, hai kí ức vẫn về làm tôi nhức nhối, rồi lại tan biến đi. Tôi cũng có quen thêm một hai chàng trai sau đó, nhưng cũng nhạt nhẽo lắm, không tiến tới tình yêu, chỉ dở dở ương ương, mặc dù người ta rất chân thành, nhưng tôi nhận ra hình như tôi chỉ đang cố gắng để quên đi hình ảnh của Kiên, dù sao thời gian cũng chưa được bao.
………….