Không Hề Đáng Yêu

Chương 5: Tôi Không Thể Đắc Tội Nhà Họ Giang Càng Không Thể Đắc Tội Nhà Họ Lục





Giọng nói của người phụ nữ đó giống như một lời nguyền, nhắc nhở Giang Nhược hết lần này đến lần khác, sau khi bước vào cánh cửa này, tối nay cô phải dựa vào đàn ông để kiếm tiền.
Điều này khiến cô cảm thấy ghê tởm, sự phẫn hận đối với kẻ đã ép bản thân mình vào hoàn cảnh như vậy càng tăng thêm mấy phần.
"Sao cô lại chọn con đường này?" Người phụ nữ đó giống như không thể ngừng nói, nhất định cứ tìm chuyện để nói với cô.
Giang Nhược cau mày, "Có thể vì sao, đương nhiên là vì tiền".
Người phụ nữ kia che miệng cười, thanh âm nũng nịu đến phát ngán, cô ta nói: "Lí do này chưa đủ, lại chẳng có ai ép buộc cô, làm gì mà mặt mày đau khổ thế kia chứ?"
"Vậy cô vì sao lại làm nghề này?" Giang Nhược không trả lời mà hỏi ngược lại.
Cô khẽ thở dài một tiếng: "Sẽ nhanh có tiền chứ sao, không thể chịu đựng được những ngày tháng mà ba bữa một ngày đều phải tính toán làm sao để qua, đi làm vất vả như thế, một tháng mới được vài nghìn đồng, làm sao tôi có thể sống sót trong thành phố này? Trong nhà có bố mẹ, còn có một em trai đang đi học đại học, mỗi tháng tất cả đều dựa vào tôi kiếm tiền mang về.

Trong ba bữa ăn mỗi ngày, hai bữa đều là rau xanh và đậu phụ".
Cái gì mà thân thế không tốt, còn không phải là vì không thể chịu đựng khó khăn sao, cuộc đời này, những người khổ hơn cô ta còn rất nhiều.
Chỉ là vội vã gặp nhau, Giang Nhược chẳng có lập trường để nói quá nhiều, huống hồ, bản thân cô bây giờ so với cô ta cũng có khác biệt là bao?
Sau một hồi im lặng, Giang Nhược chỉ nói: "Ừ, nếu không phải chẳng có đường nào để đi, ai sẽ làm chuyện này chứ?"
"Đúng vậy", người phụ nữ giả vờ tự thương hại, lại nói: "Cô đẹp như thế này, đi cầu xin ma mi một chút, bảo chị ta đưa cô đến một phòng cao cấp hơn, sau một đêm sẽ có không ít tiền, như vậy mới không lãng phí làn da này.
Má mi mà cô ta nói chính là chị Tương.
Giang Nhược nói: "Các cô trong một đêm thường có thể được bao nhiêu?"
"Nó phụ thuộc vào ngoại hình và cấp độ của phòng bao.
Có điều với nhan sắc giống như của cô, đúng kiểu mấy người doanh nhân đó thích nhất, gặp may mắn thì không mất bao lâu sẽ được bao rồi".
Vừa dứt lời, chị Tương từ bên ngoài đẩy cửa bước vào, thấy Giang Nhược đã trang điểm xong, vô thức cau mày nói với nhà tạo mẫu: "Đừng cho cô ấy mặc váy đen, cô ấy sinh ra đã trắng như thế, lựa một bộ phù hợp với màu da ấy, trang điểm cũng không cần quá đậm, như thế vừa che mất ngũ quan lại có vẻ thô tục.
Nhà tạo mẫu đã chọn cho cô chiếc váy màu xanh nước biển, Giang Nhược cầm nó đi thay.
Nhà tạo mẫu bắt chuyện với chị Tương: "Chuyện này làm sao mà chị còn phải tự mình kiểm tra thế này, lai lịch thế nào vậy?"
"Minh Ngọc giới thiệu tới, bây giờ đang cần tiền gấp".

"Bao nhiêu?"
Chị Tương vươn ngón tay ra giống như đang đếm số, nhà tạo mẫu cười than thở: "Năm mươi vạn? Tôi thấy hoặc là trực tiếp bán mình hoặc là tìm lấy kim chủ bao dưỡng cô ấy, còn phải là kiểu bao dưỡng mà ra tay hào phóng mới được! Tiếp rượu tiếp đến thiên hoang địa lão thì may ra mới đủ.
Cô gái này sao mà đơn thuần thế?"
(Thiên hoang địa lão là thành ngữ Trung Quốc, chỉ bầu trời trở nên hoang vu và mặt đất trở nên già nua.
Thường được dùng để nói đến thời gian rất dài, rất xa xôi)
"Anh biết, cái, rắm!" Chị Tương liếc anh ta một cái, nhíu mày sốt ruột, "Tôi đã nhận ân tình của Minh Ngọc, phải giúp cô ấy một lần, nếu thực sự để cô ấy bán, tôi cũng chẳng có gan đó, cô ấy chính là một củ khoai lang bỏng tay".
Nhà tạo mẫu không thể che giấu sự phấn khích, "Làm sao lại nói như vậy? Lai lịch ra sao?"
Chị Tương lườm anh: "Anh quản ít thôi!"
Giang Nhược thay quần áo rồi bước ra ngoài, chị Tương đang nhíu mày ngay lập tức tươi cười, "Đẹp lắm", đột nhiên lại nghi hoặc nhìn vào tai cô, "Không xỏ khuyên tai?".
Giang Nhược lắc đầu: "Không có".
Ánh mắt chị Tương khẽ động, nhà tạo mẫu biết ý, ngay lập tức kéo ra một đôi khuyên tai từ trong ngăn kéo bàn trang điểm đưa cho Giang Nhược đeo lên.

Sau đó, chị Tương kéo cô sang một bên nhỏ giọng nói: "Giang tiểu thư, chúng ta phải nói rõ ràng trước nhé, nếu như có chuyện gì xảy ra, cô phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.
Tôi không thể đắc tội nhà họ Giang, càng không thể đắc tội nhà họ Lục.
Người đáng thương tôi thấy nhiều rồi, nếu không phải Minh Ngọc hết lần này đến lần khác nhờ vả, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ chấp nhận mạo hiểm thế này".
Giang Nhược cười nhẹ một tiếng, "Chị Tương yên tâm, tôi hứa, bất kể là nhà họ Giang hay nhà họ Lục, cũng sẽ không gây rắc rối gì cho chị, được không?".
||||| Truyện đề cử: Lam Yên, Triền Miên Trói Buộc! |||||
Hà Nội, 27/6/2020.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.