Không Gian Làm Ruộng: Vợ Nhà Nông Thần Y Xấu Xí

Chương 20: Lương lão cha té xuống nước




Lúc này, sắc trời đã tối dần, Bạch Lê Hoa tìm một vòng, không thấy ai trong phòng.
Lương lão cha chân không tốt, không làm được việc nặng hay việc nhà nông, ông chỉ ở nhà dùng cây trúc hay cỏ lau bện vài thứ, tới lúc họp chợ đem đi bán để đổi chút tiền đồng trợ cấp dùng trong nhà.
Mà cây trúc hay cỏ lau đều do Lương Đại Lang và Lương Nhị Lang chặt về, không cần ông tự mình làm,  hôm nay chỉ sợ là không có cây trúc hay cỏ lau, ông cũng không chịu ngồi yên mà tự chạy đi chặt.
Lương Đại Lang hẳn là cũng là nghĩ đến điểm này, đi ra cửa tìm người.
Bạch Lê Hoa không nghĩ nhiều, đem rổ cất trên bàn, qua bên cạnh hái chút rau quả, chuẩn bị nấu cơm.
Dù sao hôm nay cũng có chuẩn bị đủ đồ rồi.
Đồ mà mẹ con Hà Tiểu Hổ đưa tới, nàng không dịnh đụng đến, hôm nay bọn họ khẳng định là tới gây gổ, may mà Hà Tiểu Hổ không có giữ bình tĩnh, bằng không không biết họ còn nói cái gì nữa.
Còn nữa, lúc trước Hà Tiểu Hổ căn bản không có nhằm vào Béo nha, thậm chí khi người khác khi dễ nàng hắn còn nói đỡ vài câu, làm sao bây giờ lại đột nhiên nhằm vào nàng đây?
Nàng một bên nấu cơm, một bên miên man suy nghĩ.
Chờ tinh thần hồi phục lại, lại nghe tiếng nữ tử khóc trời khóc đất, lại thêm tiếng nam nhân gầm nhẹ, trong tiếng ồn ào, chỉ thấy Lương Đại Lang cõng Lương lão cha trở lại, Lương Nhị Lang thì tay cầm quải trượng và đồ vật linh tinh.
Hai người Lương Đại Nương cùng với Lý Tiểu Ngọc thì tóc tán loạn, biểu tình khẩn trương nhìn Lương lão cha, khóc không kềm chế được.
Trên đất chỗ bọn họ đi qua, thấy một vệt nước dài.
Hai huynh đệ cùng với Lương Đại Nương vào  phòng, Lý Tiểu Ngọc đứng ở bên ngoài khóc nức nở không ngừng.
Bạch Lê Hoa ngẩn ra, một dự cảm xấu ập tới trong đầu, nàng lôi kéo cánh tay Lý Tiểu Ngọc hỏi:
“Đây là làm sao vậy?”
“Làm sao vậy? Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi làm sao vậy? Còn không phải bởi vì cái sao chổi nhà sao!” Lý Tiểu Ngọc nói liên tục, lau nước mắt một phen, xoay người ghé vào cửa khóc thét, “Cha, ngươi nếu có chuyện gì, người một nhà chúng ta đây làm sao bây giờ a!”
Cửa đột nhiên mở ra.
Bạch Lê Hoa nhìn lên, vành mắt Lương Đại Nương vốn đỏ bừng, sau lại nghe được Lý Tiểu Ngọc nói tựa hồ lại đỏ lên.
“Vào trong cả đi.” Ngoại trừ đầu tóc hỗn độn và đôi mắt đỏ bừng, giọng nói và vẻ mặt vẫn giống như nhau.
Lý Tiểu Ngọc chạy như bay vào trong.
Mà Bạch Lê Hoa lại để ý Lương Đại Nương quay lưng lại, khẽ lau trộm mắt.
Không biết vì sao, Bạch Lê Hoa tổng cảm thấy trong mắt Lương Đại Nương có vài phần oán trách.
Tâm tình đột nhiên liền nặng nề.
Bất kể lúc trước khi nàng bị ngốc, Lương đại nương vẫn luôn là bảo vệ nàng, sao bây giờ……
Đến tột cùng là làm sao vậy?
Chẳng lẽ là Lương lão cha……
Bạch Lê Hoa ánh mắt rơi xuống Lương lão cha nằm ở trên giường, Lương Đại Lang vội vàng sắp xếp tư thế cho ông, cũng nhẹ giọng dò hỏi tư thế nào thì tốt.
Lý Tiểu Ngọc vẫn như cũ, khóc đến tâm phiền ý loạn.
Từ đôi câu nói chuyện, Bạch Lê Hoa mới biết, sự tình giống như nàng nghĩ, Lương lão cha đợi các nàng trở về không được, liền tự mình đi. Sau đó vô ý bị té ngã vào trong mương, nước bên trong tuy rằng không nhiều lắm, nhưng vì chân Lương lão cha bị thương, lại ở bên trong mương hơi lâu, nên vết thương liền nghiêm trọng lên.
May mắn Lương Đại Lang không thấy ông ở mấy chỗ ông hay đi, liền đi ra ngoài ruộng nhờ mọi người cùng nhau tìm. Cuối cùng phát hiện người là ở bên trong một cái mương, hơi thở thoi thóp, Lý Tiểu Ngọc ngay lập tức liền khóc, cho tới bây giờ.
Hiện tại cả nhà nhất trí cho rằng: Tất cả là do Bạch Lê Hoa, nếu không phải nàng mang theo Lương Đại Lang đi, còn chậm chạp không trở lại, Lương lão cha liền sẽ không vì đi ra cửa mà suýt nữa bỏ mạng.
Quan trọng hơn là sau khi nàng biết tất cả, nhìn qua Lương Đại Lang, thì hắn không đáp lại lời nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.