Không Đường Thối Lui

Chương 50:




Công tác của đội khảo sát đã bắt đầu đi vào giai đoạn kết thúc, mà ngày mừng năm mới cũng ráo riết sắp đến. Đợt này tổng cộng là ba tháng, không dài cũng không ngắn, đội khảo sát và người dân ở đây từ nảy ra trận chiến kịch liệt đến thân thiết gắn bó như anh xem, đây có thể được xem là một chuyển biến lớn.
Các thôn dân ở đây xem các đội viên như anh em mà đối đãi, còn Lâm Dư như con ruột của mình, làm cho cậu cũng không dám bước chân ra ngoài, sợ gặp phải họ phải trò chuyện thì lại mệt.
Hiện tại những mục quan trọng hết bận bịu, nên cũng không cần lên núi hay xuống biển gì nữa, Lâm Dư và Tiêu Trạch ở trong phòng, anh biên soạn báo cáo, còn cậu thì sắp xếp tài liệu. Hai người việc ai nấy làm sóng vai dựa vào tường, thỉnh thoảng Phạm Hòa Bình sẽ tiến vào đưa chút trái cây, sau đó đi khỏi, trong nhà chỉ còn lại âm thanh của tiếng gõ bàn phím.
Lâm Dư sắp xếp bỗng dưng có chút lười biếng nên duỗi người, rồi nghiêng đầu dựa vào vai Tiêu Trạch, hỏi: “Lúc trở về cũng gần như hết năm rồi phải không?”
“Ừm, có thích ăn tết không?”
“Cũng bình thường, không phải là thích hay không.” Lâm Dư ngưng đề tài đi, ánh mắt của cậu thoáng trôi đến rổ trái cây đặt trên bàn, một nhánh có rất nhiều trái, vừa nhỏ vừa tròn, cứ như một đống đậu.
Tiêu Trạch bỗng nhiên nói: “Em vẫn chưa rõ ràng giá cả thị trường của đống tiền lì xì sao.”
“Anh sẽ cho em tiền lì xì phải không anh?” Mắt Lâm Dư sáng lên, cái bản chất tham tiền không bỏ được mà trỗi dậy mãnh liệt, “Bình thường anh đón năm mới như thế nào? Lỡ đi thăm hỏi gặp con nít, anh có hù dọa người ta không?”
Tiêu Trạch nở nụ cười: “Anh dọa mấy đứa nhỏ nhà người ta làm gì, ngốc quá đi.”
Lâm Dư cảm thấy không thoải mái chút nào: “Vậy anh tối ngày hù em sợ làm gì chứ?”
Tiêu Trạch xoay mặt qua nhìn cậu: “Em là đứa nhỏ nhà anh mà, anh thích trêu thì trêu, thích dọa liền dọa, hù xong thì muốn dỗ ngọt, đúng là rất vui.”
Lâm Dư nhìn chăm chăm vào cái bản mặt thâm sâu của Tiêu Trạch, sau đó ngẩng đầu vểnh vểnh đôi môi không nhịn được đòi anh hôn một cái. Chờ đến khi Tiêu Trạch nhẹ nhàng hôn xong, cậu mới nói: “Lần đầu tiên mà em được ăn McDonald là vào lúc mười bốn tuổi, chính là vào ngay hôm giao ấy. Lúc đó tất cả mọi người ai nấu đều ăn bữa cơm giao thừa, em không biết đi đâu nên thử tới McDonald, lúc chọn món ăn hồi hộp lắm luôn.”
Ngón tay đang gõ phím của Tiêu Trạch dừng lại: “Em gọi cái gì?”
“Gọi món ăn đó, em định chỉ gọi một phần hamburger, thế nhưng sau đó phát hiện một phần combo có giá gần gần bằng, thế nhưng cho dù có so cỡ nào thì phần combo vẫn đắt hơn hamburger, cho nên em ngồi phân vân suốt lúc lâu, làm nhân viên phục vụ cũng phiền.” Lâm Dư bắt đầu nói dông nói dài, “Sau đó em quyết định chọn combo, rồi cứ thế ăn thôi.”
Ngón tay đã dừng của Tiêu Trạch vẫn không không nhúc nhích: “Vậy còn lần thứ hai thì sao?”
Lâm Dư suy nghĩ một chút: “Chính là cái hôm Tào An Kỳ đến tiệm, cho em món kem ly xoay bánh Orion đó.”
Tiêu Trạch cau mày: “Trước khi em đụng anh, không lẽ bình thường đều cạo vỏ cây ăn hả?”
“Ai mà đụng anh chứ, hai chúng ta rõ ràng, rõ ràng là duyên trời định đó.” Lâm Dư vân vê cổ áo của anh, “Em ăn cái gì chỉ cần no cái bụng là được, thật ra nếu tỉ mỉ suy xét cái bánh màn thầu, sẽ phát hiện ăn cũng rất là ngon.”
“Trứng bịp bợm.” Rốt cuộc thì Tiêu Trạch cũng không thể im lặng được nữa, “Mỗi ngày em bày sạp một người hai mươi đồng, hai mươi người đã có bốn trăm, một tháng tính sơ cũng có mười hai ngàn, có mấy người chức cao cũng không kiếm được con số này.”
Lâm Dư hít hít cái mũi: “Em tiết kiệm để có tiền đặt cọc, tiền mua nhà đó.” Nói xong liền cảm thấy hơi bị vô lý, “Không phải, là em tiết kiệm tiền để mở cửa tiệm, không cần phơi gió phơi sương nữa, cố gắng ra sức giúp bảng hiệu Lâm thị trở nên lớn mạnh.”
Tiêu Trạch tiếp tục đánh chữ, lười cùng tên này nói chuyện tào lao. Kỳ thực anh định hỏi năm nay Lâm Dư có về quê ăn tết hay không, thế nhưng nhìn qua bộ dáng này chắc là không về, mười bốn tuổi đã chui vào McDonald đón giao thừa, giờ mười bảy tuổi có bạn trai, vậy càng không muốn về rồi.
Chớp mắt một cái đã đến nguyên đán,  cuộc sống của người dân đều chỉ ở mức độ bình thường trở xuống, cho nên cứ tới ngày lễ là họ tản nhau ra rồi ai về nhà nấy. Thế nhưng năm nay thì lại khác, nhờ có Lâm Dư điều chỉnh phong thuỷ cho mọi người, nên ai nấy cũng nhiệt tình hẳn lên, chuẩn bị mở một buổi tiệc lớn trước khi đội khảo sát rời đi, vừa xem như mừng nguyên đán, sẵn tiện tiễn các thành viên trong đội luôn.
Địa điểm tổ chức vẫn là mảnh đất trống làm tiệc lửa trại hôm kia, bên ngoài trời đang rất lạnh, thế nhưng lại có được sự náo nhiệt tưng bừng của mọi người cùng đám lửa, cho nên cũng dần ấm áp lên.
Lâm Dư vốn định cùng Tiêu Trạch đi vào, thế nhưng mới đi nửa đường đã bị anh Ba xách đi. Anh Ba ở trong một hộ nhà bốn người, căn phòng ở đây khá rộng rãi. Lâm Dư đi vào phòng ngủ nhìn thấy cái vali liền hỏi: “Anh Ba, anh cũng chuẩn bị thu dọn hành lý sao? Để em giúp anh một tay cho.”
Anh Ba đang khoác lên một bộ trang phục mùa thu: “Cũng không hẳn, không phải hôm nay đãi rượu mừng nguyên đán sao, anh muốn sửa soạn tí.”
Lâm Dư như đang thưởng thức trò vui: “Thế anh muốn mặc cái gì?”
R ốt cuộc anh Ba cũng không cần mặc đồ công sở nữa, liền lấy một cái áo sơmi trong vali ra run run mặc vào, sau đó liền ngồi xổm xuống lựa quần dài, y đắn đo suy nghĩ rồi nói: “Tiểu Dư, để anh lấy một bộ cho em mặc, thừa dịp còn trẻ sửa soạn tí.”
Lâm Dư vội vàng xua tay: “Em nghịch lắm, lỡ như làm rách hay dơ thì sao, em không có đền nổi đâu đó.”
“Khách sáo làm gì, nếu hỏng thì mua cái mới thôi.” Anh Ba tìm vài bộ cho cậu, tất cả đều là hàng hiệu. Lỗ tai Lâm Dư muốn mềm oặt ra, người ta mới nói vài câu đã chịu nghe lời, sau đó bản thân cứ mơ mơ màng màng mà thay vào bộ quần áo mới.
Cậu và anh Ba lúc ra khỏi nhà như hai người anh em ruột, làm chon con đường đất trong thôn như biến thành sàn diễn Milan. Cả hai đi đến chỗ buổi tiệc, các thôn dân vừa dịp hỏang hốt một phen, thậm chí Phạm Hòa Bình bất ngờ đến mức suýt chút nữa quăng cái muôi vào trong đống lửa luôn rồi.
Tiêu Trạch đang nhân lúc tín hiệu còn mạnh nói chút chuyệt cũng như báo cáo tiến độ cho viện trưởng, vừa đảo mắt qua suýt nữa đã chửi “Đ*t mợ” vào trong điện thoại.
Anh Ba kéo Lâm Dư đi tới trước mặt anh rồi giới thiệu: “Đội trưởng Tiêu, nhìn thấy sao? Cái áo bành tô trơn nhẵn, phối cùng cái quần bò bó sát ôm chân, bên trong là cái áo len vừa người tạo cho người ta cảm giác thoải mái, còn thêm đôi giày da này nữa, cũng may mua số nhỏ nên ôm khít luôn chân em trai.”
Lâm Dư xấu hổ quá chừng: “Em còn không dám ra đường nữa kìa.”
“Em zai cứ tự tin mà đi, hồi anh hai mươi tuổi, ngày nào anh cũng nhong nhong trên đường hết.” Anh Ba vỗ một cái sau lưng khiến cho Lâm Dư đứng thẳng người lên, “Đội trưởng Tiêu, em trai anh đi theo tôi học được mấy phong cách tây, còn đi theo anh đúng là không xong.”
Tiêu Trạch đốt điếu thuốc: “Theo tôi có cái gì mà không xong?”
Anh Ba nói: “Theo anh nhìn rất thường, cứ như đang đi khảo sát vậy đó!”
Câu nói này như khơi dậy sự phẫn nộ của dân chúng, các đồng đội bắt đầu hò hét đuổi theo anh Ba quậy tưng bù6ng, các người dân cũng đứng xung quanh xem trò vui, trong lúc nhất thời rộn ràng như đang ăn tết vậy. Ở chỗ ấy hiện tại chỉ còn lại hai người Tiêu Trạch và Lâm Dư, cả người Lâm Dư không thấy dễ chịu chút nào, thân thể ở trong lớp quần áo mới tỏ ra luống cuống.
Tiêu Trạch phun ra một hớp khói: “Đừng nghe anh ta, em mặc bộ này cũng như ngày thường thôi.”
“Ừm”Lâm Dư nhếch một mừng hụt, thực ra cậu cứ tưởng là anh chuẩn bị khen cậu dễ nhìn, bởi vì phải giả bộ vui mừng, nên nếu mà nói không thấy chút thất vọng nào chính là giả. Lúc này Tiêu Trạch bỗng vươn tay vén mớ tóc trên trán cậu, rồi bổ sung: “Có dễ nhìn cũng là do em đẹp.”
Lâm Dư bắt đầu cười, dấy lên chút niềm mong đợi: “Anh đã mê mẩn em chưa?”
“…” Tiêu Trạch suýt chút nữa làm rớt luôn điếu thuốc, “Mê rồi, mê muốn chết luôn.”
Lâm Dư cười ngây ngô chạy bay đi, để lại Tiêu Trạch ở lại cố hút cho xong điếu thuốc, anh bỗng nhận ra bản thân có chút thay đổi, thế mà cũng không cưỡng lại một cậu nhóc nhỏ mười bảy tuổi, có nhiều khi còn nặng tình hơn.
Anh nghĩ một chút cũng thấy vui vẻ, muốn đổi cái gì thì cứ đổi đi, dù sao hiện tại cũng đang tốt đẹp mà.
Không có một ai là không thay đổi cả, mà người có thể khiến người kia chịu thay đổi, thì chắc chắn đây chính là duyên phận.
Lúc khai tiệc trời cũng đã tối, đội khảo sát liền treo hết đèn lên các cây ở xung quanh, cho nên mảnh đất trống trở nên sáng sủa vô cùng. Trước khi khai tiệc, Phạm Hòa Bình và một số thôn dân đi đón Hướng Vị Vân đến, tính ra chỉ mới không gặp nhau mấy ngày thôi, tâm trạng của ông lúc này cũng không tệ lắm.
Bên trái của Lâm Dư là Tiêu Trạch, còn bên phải là Hướng Vị Vân, trước mặt là một con ngỗng quay rất bự. Hiện tại lòng cậu chỉ hướng về bạn ngỗng, hoàn toàn không thèm đoái hoài gì tới cảm xúc của hai vị đại ca. Cái tay vừa kéo đùi ngỗng xuống xong, liền ngửi mùi thơm một hơi rồi dạt dào mà nói: “Tui mặc kệ, giờ tui chỉ muốn ăn thôi à.”
Các thôn dân coi cậu là khách quý, cho nên chờ cậu gặm xong liền đi đến mời rượu, cậu chừa từng uống rượu đế bao giờ, vừa mới uống xong một hớp thì cổ họng nóng rát, thậm chí còn tuôn ra hai hai hàng nước mắt.
Mời qua ba lượt xong thì cậu cũng bắt đầu quen cái cảm giác nóng bừng này, lúc sau bèn đổ đầy một cốc nhìn Hướng Vị Vân mà nói: “Đại ca, chúng ta chạm cốc cái đi.”
Hướng Vị Vân liền chạm cốc với cậu: “Tiểu đệ, nguyên đán qua thì năm mới cũng đến, đại ca chúc đệ tâm tưởng sự thành(*), tiền vào như nước.”
(*) mọi ước mong đều trở thành sự thật.
“Cám ơn đại ca, để xem tôi nên chúc ông cái gì đây nhỉ?” Lâm Dư đã có hơi say,  từ dưới mí mắt đến quai hàm đều ửng hồng, khóe miệng cong cong thành một nụ cười yếu ớt, mà tia sáng trong ánh mắt lấp lánh một cách rất kiên định. “Đại ca, tôi chúc ông có thể phá đi cái lồng của mình, đập cánh bay cao.”
Hướng Vị Vân nghe xong cảm thấy choáng váng, im lặng hồi lâu không nói gì.
Lâm Dư nâng cốc uống cạn, sau đó dùng cái móng vuốt bóng nhẫy của mình đặt lên vai Hướng Vị Vân nói một cách đầy tha thiết ân tình: “Đại ca, nếu ông muốn tôi tin ông là Phù Sai, vậy thì tôi sẽ tin. Chẳng cần biết ông là ai, hay từ đâu mà đến, tôi chỉ mong ông có thể sống thật tốt, cho dù có về được hay không cũng phải cố gắng sống tốt.”
Cậu dường như ngồi không được vững, thân thể lảo đảo bám vào người Hướng Vị Vân khẽ thầm bên tai: “Đại ca, trên thế giới này có nhiều người ăn qua trái đắng, có người ăn cả một bụng toàn là đắng nhưng vẫn gục ngã, thế nhưng ngay một lúc nào đó có thể nhặt được một viên đường cứu mạng. Tôi chính là người như thế, tôi tin ông cũng sẽ như vậy.”
Đôi mắt đục của Hướng Vị Vân trở nên đỏ ngầu: “Tiểu đệ, đại ca phải làm sao đây?”
Lâm Dư ngồi lại rồi lên tiếng: “Mỗi ngày ông đều uống trà, vậy thì uống xong thì cười một cái, chỉ đơn giản vậy thôi.”
Cậu lại đổ tới một bên khác, sau đó dựa vào vai Tiêu Trạch, Tiêu Trạch thấy thế một bên lau tay, một bên tiến gần cười cợt: “Hết chơi trò đoán mệnh, giờ chơi tới tư vấn tâm lý luôn sao?”
Cậu chỉ hừ hừ mấy tiếng, Tiêu Trạch lại hỏi: “Em nhặt được viên đường gì thế?”
Lâm Dư vẫn không chịu đáp trả, chỉ cách tờ khăn giấy nắm chặt bàn tay Tiêu Trạch. Cậu luồn năm ngón tay của mình vào khe hở tay anh, sau đó chặt chẽ trói lại, không để chút không khí nào lọt vào.
Bốn phía dần trở nên huyên náo ồn ào, chỉ có Hướng Vị Vân một mình uống rượu ưu sầu than thở.
Ánh trăng đêm nay đẹp vô cùng, nó còn soi rọi khiến mắt người lung linh tỏa sáng.
Lâm Dư cười nói: “Tiêu Trạch.”
Tiêu Trạch có hơi sửng sốt, rồi cũng cười đáp: “Sao.”
Lâm Dư nói: “Em nghĩ là em yêu anh, giống như anh yêu em vậy.”
Tiệc rượu đêm đó kết thúc rất muộn, trung bình năm người thì đã có ba người uống say khướt, mà Lâm Dư thuộc một trong ba người đó, còn Tiêu Trạch nằm trong số hai người tỉnh táo còn lại. Hướng Vị Vân cũng say bí tỉ, ông ta cứ nói sảng rồi chốc lại cười to sảng khoái, cười xong thì khóc, khiến mọi người cũng không đoán được tâm trạng ôm, chắc là vừa vui vừa buồn, chỉ là không biết là vui nhiều hơn,hay buồn nhiều hơn.
Trời đã khuya, đa số mọi người cũng say, mà Hướng Vị Vân cũng đi đứng không vững, cho nên hiện tại không còn cách nào quay về ngôi nhà nhỏ nằm trong núi kia. Lâm Dư giơ bàn tay nhỏ nhắn của mình lên, làm chủ lên tiếng: “Anh Hòa Bình, đêm nay đại ca sẽ ngủ ở nhà anh, hai người ráng chen chúc nhau một đêm nha.”
Phạm Hòa Bình vui vẻ nói: “Không dám, tôi nằm ngủ dưới đấy là được rồi, để cái giường nước lại cho đại sư Hướng.”
“Ớ, anh muốn làm sao thì làm.” Đầu lưỡi của Lâm Dư không thẳng ra nổi, bị chất rượu ngấm vào cảm thấy ngứa ngáy vô cùng, cậu kéo tay Tiêu Trạch cùng nhau đi, trên đường về còn cụp mắt nhìn chằm chằm xuống cái bóng ngả dài trên đất.
“Cái bóng của anh cao hơn cả em nữa.”
“Ừm, hâm mộ lắm hả?”
“Hâm mộ chứ. Anh, sinh nhật em sắp đến rồi.”
“Sinh nhật anh cũng sắp đến, vậy em mười tám trước, hay anh hai mươi chín trước đây?”
“Haha, em cũng không biết nữa.” Lâm Dư nói xong liền thấy chân mình mềm oặt ra, toàn thân đang khoác lên đống quần áo mầy ngàn sắp chúi xuống mặt đất. Tiêu Trạch thấy thế  liền giữ cậu lại, sau đó nâng mông ôm cậu lên, còn kèm theo một câu cười mắng.
Lâm Dư thật sự đã uống rất nhiều, nhưng mấy lần trước say xong là bắt đầu nói nhảm, sau đó lá gan bắt đầu lớn ra, nhưng lúc này chắc do uống dữ quá nên nhắm mặt ngủ thiếp đi luôn.
Lúc trở về nhà, Phạm Hòa Bình nấu một nồi nước cho mọi người dùng rửa mặt, sau khi Hướng Vị Vân uống hai chén trà nóng cũng dần tỉnh táo chút. Dù sao ông cũng từng là một tay buôn bán trở thành tỷ phú, những bữa tiệc rượu ông từng trải còn phong phú hơn nhiều, cho nên không đến nổi say bét nhè ra.
Ông vẫn còn lo lắng cho Lâm Dư, liền đi vào một phòng ngủ khác nói: “Ngươi cứ đi nghỉ ngơi đi, để ta chăm sóc tiểu đệ là được rồi.”
Tiêu Trạch vẫn đang cởi quần cho Lâm Dư đây, cái dây phẹc-mơ-tuya kia làm cái gì mà cùn như vậy, kéo nửa ngày cũng chưa xong. Anh nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, rồi chỉ nói câu cảm ơn: “Không cần, ông mau đi nghỉ đi, tôi lau mình cho em ấy chút là ngủ được rồi.”
Không ngờ Hướng Vị Vân tiến vào ngồi ở bên bàn, nhìn qua tư thế có vẻ còn muốn trò chuyện thêm vài câu.
Cánh tay đang cởi quần áo của Tiêu Trạch chợt dừng lại, anh cũng không muốn nhóc trứng bịp bợm này lại phang ngực lộ lưng trước mặt người ngoài, cho nên lấy khăn long nhúng nước nóng lai tạm cái mặt cùng phía cổ cho cậu, có lẽ là do hơi nóng, nên ai kia lầu bầu một tiếng.
Trong ánh mắt của Hướng Vị Vân tràn đầy trìu mến: “Thật ra ta có một người con trai, tuổi chắc cũng xêm xêm tiểu đệ.”
Tiêu Trạch chỉ tùy tiện đáp lại:  “Vậy ông sinh con hơi trễ rồi.”
“Do bận, muốn nhanh chóng kiếm tiền ấy mà.” Ánh mắt của Hướng Vị Vân liền chuyển qua người Tiêu Trạch, “Ta nhìn ra được ngươi và tiểu đệ rất thân với nhau, chắc hẳn tiểu đệ cũng đã nói cho ngươi biết bí mật của ta rồi. Đội trưởng Tiêu, chắc ngươi cũng thấy ta giống kẻ điên phải không?”
Tiêu Trạch dịch đến cuối giường, cởi vớ Lâm Dư để lau chân cho cậu, rồi lên tiếng: “Tôi chắc chắn sẽ không bao giờ tin bí mật kia của ông, hơn nữa ông cũng đâu thể chứng minh nó là thật. Về mấy lời Lâm Dư khuyên, ông nghe thì tốt, xem như gió thoảng bên tai chả hề gì, mà thật ra cũng không có gì, dù sao Lâm Dư đã dùng hết sức mình giúp ông rồi, em ấy không còn gì để mà tiếc nuối.”
Hướng Vị Vân gật đầu, đồng ý với lời đối phương nói: “Tiểu đệ đã giúp ta rất nhiều, con đường sau này nên đi thế nào ta sẽ cân nhắc thật kỹ.”
Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, Hướng Vị Vân đã rời đi. Tiêu Trạch thay quần áo ngủ cho Lâm Dư, sau đó dọn dẹp bắt đầu đi ngủ. Trong chiếc chăn ấm áp, lúc hít hở còn nghe chút mùi rượu quanh quẩn, Lâm Dư gối lên cánh tay anh ngủ say bí tỉ, lúc đang ngủ còn gọi mấy tiếng.
Đến nửa đêm, cánh tay Tiêu Trạch cảm thấy tê, nên vội nâng đầu Lâm Dư đặt qua gối. Lúc này Lâm Dư lăn lốc trở mình, đột nhiên đá một cái thật mạnh lên tường.
“Đã ngủ còn ồn cho được.” Tiêu Trạch nở nụ cười nói một câu.
Lâm Dư khẽ nói mớ: “Bảo vệ, bảo vệ…”
Tiêu Trạch kéo người cậu qua ôm lấy: “Đừng kêu nữa, anh bảo vệ cho em….”
Những công việc cuối cùng của đội khảo sát đã gần như kết thúc, kỳ hạn hơn tháng cho lần nhiệm vụ này hoàn thành vô cùng tốt đẹp. Bắt đầu là phải vào trễ do trận chiến với các thôn dân, tiếp theo phải đóng trại ở bãi sông hết mấy ngày, đợi khắc phục khó khăn xong rốt cuộc cũng có thể đi vào sau núi khảo sát, nhưng xui lại trúng mấy ngày mưa làm mọi công việc đều bị đình trệ, sau khi khí trời tốt lên thì bắt đầu đẩy nhanh tốc, mỗi người ai cũng như gầy đi bốn, năm ký.
Lúc phá bỏ lều trại các người dân cũng đến để giúp đỡ, nói là phụ một tay, nhưng thực tế giống cản trở hơn. Bọn họ không nỡ, dù gì đội khảo sát cũng chính là người đưa họ ra một thế giới bên ngoài, bọn họ thích nghe những đội viên kể chuyện này chuyện kia, còn muốn thông qua lời đối phương nói để biết rõ hơn về bộ dáng rực rỡ muôn màu chốn đô thị kia.
Có lẽ là sau này bọn họ cũng không có can đảm cũng như quyết tâm rời bỏ chốn núi rừng này, thế nhưng từ tận đáy lòng vẫn hy vọng có thể hiểu thêm được nhiều thứ.
Dĩ nhiên là, bọn họ càng không nỡ để Lâm Dư đi, dương trạch và âm trạch chính là chuyện quan trọng cả đời, lúc đó Lâm Dư có nói – dịch vụ không bao trọn(*). Trước mắt sắp đến giờ chia tay, thực sự ai cũng đau lòng vô cùng.
(*) nói dễ hiểu là sau khi mua một món đồ xong thì mọi người không thể đem đổi trả / bảo hành / sữa chữa gì hết. 
Tâm trạng của Lâm Dư cũng phức tạp lắm, nói dễ nghe thì người này tâm tính thiện lương tốt bụng, còn khó nghe thì là dư dả lòng yêu thương, còn ỷ vào kỹ năng của bản thân, đã thế còn dùng tiêu chuẩn đạo đức phổ độ chúng sinh của Bồ Tát mà đặt ra yêu cầu với bản thân mình. Bởi cậu không muốn đối mặt cảnh lưu luyến chia tay với mọi người, cho nên vội vã không phụ giúp ai, bản thân sắp xếp đồ xong liền trốn vào trong xe việt dã.
Xuyên qua lớp kính xe, loại kính này có thể cho cậu nhìn thấy bên ngoài, thế nhưng người ở ngoài không thể nhìn thấy cậu. Cậu thấy anh Hòa Bình, chú Mã, em gái con chú Mã, thím Ngụy, còn có thật nhiều người dân thân thiết khác. Cậu cố gắng ép chính mình không nên nhìn nữa, liền lấy điện thoại ra tìm chút tín hiệu yếu ớt.
Cậu gửi tin nhắn cho Tiêu Nghiêu: Anh xinh đẹp, em sắp khởi hành về rồi.
Ban ngày Tiêu Nghiêu khá là rảnh, cho nên nhanh chóng trả lời: Thật sao? Đ*t mẹ, anh của em mỗi lần khảo sát về đều có cái bộ dạng phóng khoáng lãng tử, con mẹ nó anh đã bắt đầu kích động rồi nè!
“…” Lâm Dư cất điện thoại đi, tạm thời không còn hứng thú nắn tin tán dóc nữa.
Đúng lúc đó cửa xe mở ra, cái người có bộ dáng phóng khoáng lãng tử kia chỉ mặc một cái áo len màu đen, ống tay áo xắn tới chỗ khuỷu tay, ban nãy phải phá dỡ lều trại nên bàn tay dính đầy cát đất. Lâm Dư nhỏ nhen bám vào ghế dựa nghiêng người hôn Tiêu Trạch một cái.
Lâm Dư hôn xong cũng không quan tâm đối phương ra sao, mà chỉ lấy điện thoại ra nhắn tiếp một tin trả lời Tiêu Nghiêu: Anh xinh đẹp, em đã hôn cái người co bộ dạng phóng khoáng lãng tử rồi, thích lắm luôn.
Lâm Dư gửi xong liền nhét điện thoại lại vào trong túi, sau đó nghe tiếng chuông báo bảy, tám lần, không cần nhìn cũng biết là Tiêu Nghiêu đang tức điên. Tiêu trạch lau khô tay mình xong, liền làm một điếu, anh cũng không rảnh hơi đâu mà lo mấy cảm xúc yêu đương của mấy chàng trai trẻ, nói thẳng: “Trứng bịp bợm, mau đi xuống chào tạm biệt với mọi người đi, chúng ta sắp đi rồi.”
Cái gì đến cũng phải đến, Lâm Dư xuống xe mới ngạc nhiên vì mọi người gần như bu quanh chiếc xe việt dã, tất cả đang chờ cậu. Cậu không chịu được bầu không khí như thế này, chỉ biết cúi đầu hít sâu một cái.
Phạm Hòa Bình gọi cậu đầu tiên: “Đại sư Lâm, chúng tôi thực sự không nỡ để cậu đi đâu!”
Mọi nghe nghe xong thì tâm trạng cũng bị tuột dốc, có một cụ già tuổi tác cao còn khóc lên, Lâm Dư không biết phải an ủi như thế nào, đành nói cho mọi người biết thành phố cậu sắp về tên gì, hy vọng có duyên gặp lại.
Tiêu Trạch ngậm điếu thuốc cảm thấy buồn cười, không phải anh lạnh lùng gì, mà cái cảnh tưởng tượng đúng là thật là rất khôi hài, Lâm Dư hệt như là một gã đầu sỏ tội phạm đang bị truy nã bị đưa đem về quy án vậy.
(*) quy án: tội phạm chạy trốn bị bắt dẫn đến cơ quan tư pháp để thẩm vấn, kết án
Cuối cùng tất cả cũng xong xuôi, đã nói hết lời tạm biệt, đội khảo sát lần lượt lên xe chuẩn bị xuất pháp. Lâm Dư vẫy tay lần cuối với mọi người, rồi cười cười, sau đó quay người mở cửa xe ra.
Lúc này xa xa bỗng truyền đến một tiếng hét: “—— Tiểu đệ!”
Lâm Dư quay đầu lại liền nhìn thấy cách đó mười mấy mét là Hướng Vị Vân, các thôn dân cũng tự động tránh ra để chừa ra một con đường, cậu và Hướng Vị Vân lập tức chạy tới bên chỗ đối phương.
“Đại ca!”
“Tiểu đệ!”
Tiêu Trạch hạ cửa sổ xe xuống rồi hút mạnh một hơi, quai hàm như bị siết chặt lại.
“Đại ca! Tôi cứ nghĩ ông sẽ không đến tiễn tôi nữa chứ!” Lâm Dư chạy đến trước mặt Hướng Vị Vân, hai người kéo tay, bốn mặt nhìn nhau, “Đại ca, tôi phải đi, ông nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Hướng Vị Vân gật đầu: “Tiểu đệ, gặp được đệ chính là phúc khí của đại ca, cho dù không thể trở về nước Ngô, thì đại ca cũng không còn tiếc nuối gì. Lời đệ nói đại ca sẽ suy nghĩ thật kỹ, đệ cũng phải bảo trọng.”
Lời đã nói xong, thế nhưng trong mắt hai người như có ngàn câu vạn lời chưa trào dâng.
Gió lạnh thổi qua, lá rơi chất thành đống, giờ đây trong mắt của Hướng Vị Vân tích trữ những giọt nước mắt hạnh phúc, mà mặt Lâm Dư cũng đầy cảm xúc ngổn ngang, hai người bạn vong niên(*) này ôm chặt lấy nhau, còn thay phiên gọi đối phương.
(*) bạn bè giữa các thế hệ tuổi tác.
Đại ca, tiểu đệ, đại ca, tiểu đệ…
Lúc này Hướng Vị Vân dần bình tĩnh lại, rồi khẽ thì thầm: “Tiểu đệ, nhớ giấu thỏi vàng cho cẩn thận, đại ca không cần biết coi số mạng, cũng biết sau này đệ sẽ được phú quý.”
Lâm Dư cảm động quá chừng: “Đại ca, ông chính là người đầu tiên cho tôi hũ vàng, đời này tôi sẽ không bao giờ quên ông đâu.”
“Tiểu đệ!”
“Đại ca!”
Tiêu Trạch dựa vào cửa sổ xe nhìn hồi lâu, bản thân cứ ngỡ đang xem một tập phim tình cảm, có lẽ là do bản tính chiếm hữu, cũng có thể cho là cái bản tánh xấu xa thiếu đạo đức ngấm vào xương, anh lấy điện thoại ra cho chạy khúc hát “Tiễn biệt”, cho Lâm Dư và Hướng Vị Vân có thêm chút nhạc nền.
(*) Link cho ai cần: https://www.youtube.com/watch?v=VAqimB20tbs
Trạm nghỉ phía ngoài, bên là lối cũ, cỏ thơm xanh ngát tận chân trời.
Hướng Vị Vân buông Lâm Dư ra, dưới tiếng ca làm nổi bật lên những giọt nước mắt tuôn như thác đổ của ông, Lâm Dư cũng không khá hơn là, cậu đi từng bước từng bước một lùi về sau, từ từ buông cánh tay của  Hướng Vị Vân.
“Một gáo rượu đục dư lại chút hân hoan, đêm nay biệt ly, mộng cũng lạnh.” Hướng Vị Vân cực kỳ đau thương, có lẽ  ông đang nghõ tới chuyện cũ mình bị vợ con vứt bỏ, ông nhìn theo Lâm Dư lên xe, bản thân đứng tại chỗ vẫy tay gào khác, “Tiểu đệ! Sau này có duyên gặp lại! Nhớ bảo trọng!”
Lâm Dư bám lấy cửa sổ xe: “Đại ca! Ông nhớ sống thật tốt đó!”
Đội khảo sát đi, cứ như vậy mà tạm biệt với  Dĩnh Sơn.
Lâm Dư ngồi khóc mãi đến khi xe chạy tới thị trận, lúc bấy giờ hai con mắt sưng to như quả đào.
Trước khi chạy lên đường cao tốc, bọn họ phải dừng trạm xăng đổ đầy bình, Tiêu Trạch từ chỗ lái đi xuống, rồi nói với anh Ba ngồi ở kế bên: “Anh mở nắp xe đi, tôi ra phía sau dỗ đứa nhỏ.”
Mua chút đồ ăn vặt ở siêu thị gần trạm xăng xong, Tiêu Trạch mở cửa rồi đặt đồ mới mua vào. Phong cảnh trên đường cao tốc không tệ, anh lấy tay lau nước mắt cho Lâm Dư, cố dỗ ngọt: “Được rồi, khóc nữa mù thật đó.”
Thanh âm của Lâm Dư giật giật: “Em, em không yên tâm cho đại ca Hướng”
“Ông ta đã hơn năm mươi rồi, còn đáng tin cậy hơn em nữa kìa.” Tiêu Trạch mở ra một bao khoai chiên, “Nghe lời, ăn khoai chiên đi, đừng khóc nữa.”
An Ba cũng dỗ: “Em trai đừng quá đau lòng, em không còn đại ca Hướng thì còn đại ca Tiêu mà, đại ca Tiêu của em chưa từng dỗ ai vậy đâu, toàn quát thẳng mặt người ta không à, mẹ nó đừng khóc nữa! Em phải biết quý trọng ảnh đó nha.”
Lâm Dư nín khóc mỉm cười: “Vậy em ôm ảnh cái, anh đừng có dòm.”
Cậu xoay người ôm Tiêu Trạch, làm túi khoai chiên bị ép muốn nát luôn. Tiêu Trạch vỗ phía sau cho cậu, còn vân ve sau gáy mà nói: “Không phải em đã tính số ông ta giàu có nhờ trời hay sao? Vậy chứng tỏ cuộc sống sau này của ông ta rất tốt, đừng lo nữa.”
“Ừm, em nghe lời anh.” Lâm Dư dụi hết nước mặt vào quần áo tại Tiêu Trạch, sau đó ngoan ngoãn ăn khoai chiên.
Trên đường về nhà vốn nên vui vẻ, anh Ba cố phá tan bầu không khí im lặng bằng cách huýt sáo, Huýt xong vỗ vô-lăng một cái: “Đúng rồi, đội trưởng Tiêu, anh sắp tổ chức sinh nhật phải không?”
Lâm Dư nhớ tới đêm mừng năm mới, Tiêu Trạch hình như có từng đề cập tới, cho nên liền hỏi: “Anh ơi, chừng nào tới sinh nhật anh?”
Tiêu Trạch suy nghĩ một chút: “Đúng hôm giao thừa.”
Lâm Dư sửng sốt: “Em cũng tổ chức sinh nhật vào giao thừa đó.”
Hai người bọn họ chỉ nhìn nhau mà không có cười, cũng có chút bất ngờ, trên thế giới vốn có rất nhiều người, thế mà sao lại trùng hợp đến như thế/ tiêu Trạch không nghĩ nhiều chỉ vui vẻ ôm lấy Lâm Dư, rồi huýt sáo theo.
Lâm Dư mò ra trận bát quái nằm trong túi mình, đầu óc mỗi lúc một trôi xa.
Lúc này anh Ba mới hỏi: “Vậy hai người cùng nhau mở tiệc sinh nhật chúc mừng phải không?”
Lâm Dư cũng hoàn hồn, Tiêu Trạch nói nhỏ bên tai cậu: “Vậy thì mở tiệc sinh nhật chơi trứng đi, để cho em kêu to mà qua lễ thành nhân(*).”
(*) ngày lễ trưởng thành, chứng nhận trên 18 tuổi:>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.