Không Đôi Cánh Và Đẹp (Wingless and Beautiful)

Chương 14:




Tôi vừa nhấm nháp sô cô la nóng, vừa nhìn chăm chú vào mặt nước phía trước mặt và bóng của những cái cây xung quanh chúng tôi. Tôi có thể nghe thấy tiếng những chú chim ca hót và những âm thanh ấy nghe như tiếng nhạc bên tai tôi. Bóng tối bắt đầu tan dần và chỉ vài giờ nữa thôi, sẽ tới bình minh.
Tôi được bao bọc bởi một chiếc váy màu trắng dày dặn, dễ chịu. Đêm qua tôi đã đi ngủ muộn nên lẽ thường tôi sẽ ngủ rất say vào những ngày như thế. Nhưng không phải hôm nay. Đêm hôm qua, tôi thậm chí không thực sự đã ngủ. Tôi có một nụ cười to bự ở trên mặt mà tôi thậm chí không thể che dấu nó đi.
Tôi nhớ lại mấy tháng gần đây trong cuộc đời mình. Từ thời khắc khi tôi bước vào tiệm Burger Inn cùng với đôi cánh tay Hunter vòng quanh người, cuộc sống của tôi đã trở nên thật yên bình. Tôi là người vô hình. Nếu như chúng có nhận ra tôi, chà, chúng đã học được cách giữ kín lại những suy nghĩ của chúng ở với chính mình thôi. (bao gồm cả những cánh tay và cẳng chân của chúng nữa)
Có lẽ rất nhiều đứa trong số chúng vẫn không thể tin được là Hunter và tôi đang ở bên nhau, nhưng đó là những gì mà chúng không thể nhận biết được. Tình yêu đến khi mà bạn ít ngờ tới nhất. Nó xảy ra theo những cách tuyệt vời nhất và tới với những người ít may mắt nhất. Thậm chí khi Hunter còn bị mù, và anh ấy đã nghĩ là sẽ trở thành gánh nặng cho người nào ở bên anh ấy, tôi vẫn phải lòng anh. Thậm chí ngay khi tôi đã nghĩ rằng những vết sẹo của mình khiến cho tôi nhìn thật xấu xí và gớm ghiếc và không ai thậm chí có thể thích tôi, nhưng Hunter đã nhìn thấy con người thực tôi và nghĩ rằng tôi thật xinh đẹp để mến thương, bao bọc, và yêu.
Phải mất hẳn 24 giờ để Denise có thể bình tĩnh lại khỏi cơn sốc khi Hunter và tôi xuất hiện trong ngôi nhà của họ, tay trong tay. Chúng tôi cuối cùng cũng giải thích với cô ấy rằng bọn tôi ban đầu đã gặp nhau như thế nào và yêu nhau ra sao. Hunter kể với cô ấy rằng tôi là lý do tại sao anh ấy tìm thấy mong muốn được lấy lại thị lực và tiếp tục tiến lên trong cuộc sống của anh ấy. Ban đầu cô ấy không thích cái ý rằng cô bạn gái thân nhất của cô lại yêu ông anh họ mà cô chả bao giờ ưa từ nhỏ tới giờ, cũng không thích cái việc tôi đã không kể cho cô ấy về Hunter ngay từ đầu, nhưng cuối cùng, cô ấy đã trở nên sôi nổi với suy nghĩ ấy. Cô ấy và Hunter tìm được cách để cho qua chuyện đó và cô thấy hứng khởi với cái ý tưởng là tôi sẽ không chỉ là cô bạn thân nhất của cô ấy, mà còn có thể trở thành người trong gia đình. Cá 10 xèng là cô ấy đang có kế hoạch bí mật về đám cưới của chúng tôi trong đầu.
Cô ấy cuối cùng cũng quay lại là con người lý trí và nhận ra rằng cô không thực sự đã yêu Arthur Buckley. Cô đã mê đắm ông ta. Đấy là vấn đề mê say mà không dễ kiềm chế được. Cô đã chia tay ông ta và tôi đã ở đó bên cô khi cô ủ rũ và cuối cùng cũng vượt qua được nó.
Có một ngày, khi chúng tôi cùng nhau ở trong khu vườn của chúng tôi, Hunter đưa cho tôi điện thoại của anh ấy. Có một dãy số đã được bấm trên màn hình. Nó có hai số 0 ở đằng trước, cho biết rằng đó là một số quốc tế.
“Gì thế?” Tôi ngây người hỏi anh.
“Anh đã tìm được số của Anderson.” Anh trả lời và mắt tôi mở to. “Tiến lên nào. Gọi cho cậu ta đi.” Anh ấy nói vẻ miễn cưỡng.
Tôi nhướn một bên mày với anh. “Anh có chắc là thế với anh sẽ ổn chứ?”
Anh ấy hít sâu vào. “Anh vẫn đang cố gắng để làm quen với việc này… chuyện ghen tuông ấy. Nhưng anh sẽ ổn thôi.”
“Hunter… Chaise cũng là bạn em. Cho dù cậu ấy đã làm gì với em… với chúng ta… cậu ấy vẫn đã làm rất nhiều việc khiến em thấy biết ơn.” Tôi nói nhẹ nhàng nhất có thể. Hunter thật ngọt ngào như thiên đường. Nhưng anh ấy chỉ là con người thôi… và anh ấy có thể ghen tuông và chiếm hữu nữa. Nhưng theo một lẽ nào đó, tôi thấy điều ấy thật hãnh diện và được mến mộ. Tôi biết là tôi cũng sẽ cảm thấy giống thế nếu có một vài cô nàng khác lượn lờ xung quanh cố gắng quyết rũ anh.
Anh ấy mỉm cười dịu dàng với tôi. Rồi anh cúi người tới trước đặt lên môi tôi một nụ hôi dịu nhẹ. “Anh biết.” Anh nói. “Và em đang ở bên anh. Vậy thì Anderson không thực sự còn là vấn đề với anh nữa.”
Tôi lắc đầu. “Cậu ta chưa bao giờ là vấn đề với anh.”
“Giờ anh biết điều đó rồi. Nào, gọi cậu ta đi. Tiếng la hét của em với cậu ta vì những gì cậu ta đã làm đã bị quá hạn lâu quá rồi đấy.” Anh cười toe toét. Anh hôn lên trán tôi thêm một lần nữa rồi quay người và đi về phía góc hồ, để cho tôi một chút riêng tư.
Tôi gọi theo số đó và chờ đợi sau năm hồi chuông reo trước khi nghe thấy giọng nói quen thuộc của Chaise ở phía đầu dây bên kia. Tôi mỉm cười khi lại nghe thấy giọng nói của cậu. Tôi nhận ra… tôi không muốn mắng cậu ấy nữa. Sau tất cả những gì đã xảy ra giữa chúng tôi, sau tất cả những lời thú tội của cậu ấy… Chaise vẫn là bạn của tôi. Và tôi cũng nhớ cậu nữa.
“Xin chào.” Cậu ấy nói lần thứ hai.
“Chaise.” Tôi thì thào nói.
Đầu dây bên kia im lặng và rồi tôi nghe thấy cậu ấy nói gì đó nghe như thể ‘Sheizen.’
“Cũng nồng nhiệt gửi lời chào tới cậu.” Tôi nói giọng châm biếm.
“Rất… xin lỗi.” Cậu ấy nói. “Chỉ là… mình không… mình…” Cậu ấy nghe giọng vẻ chân thật như thể cậu không biết phải nói gì.
“Chaise!” Tôi ngắt lời cậu. “Hít thở nào, nhé?”
Cuối đầu dây bên kia im lặng. Rồi cuối cùng, cậu ấy hỏi, “Cậu thế nào, Alice?”
“Mình… thấy tuyệt!” Tôi trả lời.
“Vaughn chăm sóc cho cậu tốt chứ?” Cậu ấy hỏi.
“Nhiều hơn mình có thể hình dung.” Tôi trả lời.
Cậu ấy hít vào thật sâu. “Vậy thì mình rất mừng.” Lại im lặng. Rồi cậu nói, “Alice… mình thực sự, thực sự xin lỗi.”
“Cậu nên thế.” Tôi nói nhẹ nhàng hết mức có thể.
“Mình đã không có ý làm thế. Mình thật là ngu ngốc.”
“Đúng đấy.”
“Nếu như mình biết đấy là Vaughn, mình sẽ ngay lập tức rút lui.” Cậu ấy nói. “Mình xin lỗi vì đã ngáng đường, Alice.”
“Cậu lẽ ra không nên nói dối hoặc là làm những việc cậu đã làm, nhưng mình biết là cậu chỉ có ý tốt với mình thôi, Chaise.” Tôi nói.
“Vậy thì… chúng ta vẫn ổn chứ?” Cậu ấy hỏi.
“Chà, nếu cậu hứa là từ giờ trở đi vẫn giữ liên lạc, vậy thì ừ, chúng ta vẫn là bạn tốt.” Tôi nói, mỉm cười.
Khi cậu ấy thở ra, tôi cảm thấy cấu ấy đã thực sự thấy nhẹ nhõm. “Ok, mình có thể làm được điều đó.”
Hunter trở lại bên cạnh tôi. Anh ấy ngồi trên băng ghế và kéo tôi ngồi trên lòng anh.
“Nói với Vaughn rằng tớ vẫn có ý như tớ đã nói.” Cậu ấy nói. “Nếu anh ta làm tổn thương cậu… mình đảm bảo là anh ta sẽ tàn đời .”
Điều đó khiến tôi ngạc nhiên. Tôi đã nghĩ là cậu ta chỉ đe dọa bẻ gãy chân Hunter thôi. Nhưng tôi mỉm cười. “Mình sẽ nói với anh ấy. Tạm biệt, Chaise. Sẽ sớm nói chuyện lại với cậu.”
“Gửi lời chào của mình tới Denise nữa nhé. Thật là buồn chán khi không có ai đó để cãi lộn.”
Tôi bật cười. “Mình chắc là cô ấy sẽ thích thú khi nghe thấy thế.”
Tôi tắt máy và tựa đầu mình lên ngực Hunter. Tôi cảm thấy như một trong những gánh nặng khác ở ngực mình đã được gỡ bỏ. Tôi thấy dễ chịu khi có thể tha thứ cho Chaise và cho cậu ấy biết là chúng tôi vẫn là bạn bè tốt.
Tôi chăm chú nhìn lên Hunter.
“Em ổn chứ?” Anh ấy hỏi.
Tôi mỉm cười. “Cảm ơn anh. Điều đó có ý nghĩa rất nhiều với em. Anh thật là ngọt ngào.”
Anh cười toe toét. “10 điểm cho Hunter Vaughn.”
Tôi nhướn một bên mày lên. “Anh đã làm thế để ghi điểm với em ư?”
Anh ấy cười vang. “Đùa thôi mà.”
Tôi tựa lại đầu lên vai anh. “Vậy Chaise đã thực sự đe dọa anh điều gì?”
“Anh không biết. Lúc ấy anh chỉ lắng nghe cậu ta nửa vời. Lúc đó anh đang tự cân nhắc xem không biết cậu ta sẽ nhìn tốt hơn không với hai mắt bị bầm đen hay là một bên mắt bầm đen và một cái răng bị mất. Nhưng anh nghĩ cậu ta đã nói gì đó về việc đảm bảo chắc là anh sẽ bị bẻ gãy chân và bất lực nếu anh làm em bị tổn thương.”
Tôi cười vang. “Và điều đó có làm cho anh sợ không?”
“Không.” Anh nói. “Em biết là nếu anh làm em tổi thương, Anderson không phải làm bất cứ điều gì với anh. Anh sẽ là người tự giết chết mình, anh sẽ chẳng còn lại gì để lại cho cậu ta cần phải làm cả.”
Tôi mỉm cười. “Anh lẽ ra nên dạy em một vài thế võ của anh để em có thể tự sử dụng chúng với anh.”
“Em không cần phải thế.” Anh nói một cách chân thành. Anh ấy lắc đầu. “Anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em, Thiên thần. Bởi vì điều đó sẽ giết chết anh hơn bất cứ điều gì khác. Anh không vượt qua cả địa ngục với việc chấp nhận ca phẫu thuật mắt vì em, chỉ để lại kết thúc bằng một hành động ngu ngốc nào đó có thể khiến cho anh bị mất em. Anh không có ngu ngốc đâu. Và anh yêu em.”
Những lời anh nói làm tôi rung động. Không chỉ bởi vì tôi nghĩ rằng chúng thật quá đỗi ngọt ngào, mà còn bởi vì tôi biết anh ấy thực sự có ý như thế.
Tôi được nhận được học bổng tại Harvard và Meredith đã vô cùng nhẹ nhõm và hạnh phúc. Dì ấy thực sự muốn điều tốt nhất dành cho tôi bởi vì dì nghĩ rằng tôi đã rất giỏi và xứng đáng những điều tốt đẹp trong cuộc sống, nhưng dì đã sợ là dì không thể hỗ trợ việc gửi tôi đi học ở một trường đại học tốt được.
Trước khi tôi nhận được thông báo về học bổng của mình, Hunter và tôi cũng đã có vài tranh cãi về nó. Anh ấy đưa ra đề nghị cho tôi mượn tiền để trả học phí, nhưng tôi từ chối để anh ấy giúp đỡ tôi về mặt tài chính. Cho tới khi tôi là Bà Hunter Vaughn, tôi sẽ vẫn phải tự lo liệu cho bản thân. Đấy không chỉ là vấn đề về nguyên tắc. Đấy là vấn đề về việc lớn lên, trưởng thành và học hỏi những điều trong cuộc sống để khiến tôi mạnh mẽ hơn trong tương lai. Tôi muốn mình có thể mắc những sai lầm và học hỏi từ chúng, làm việc vất vả và tự mình kiếm tiền. Tôi muốn trở lên thành công trong cuộc đời bởi vì tôi đã lao động vất vả cho nó. Không phải bởi vì tôi có một người bạn trai giàu có, người luôn luôn để tâm chăm lo cho tôi.
Chúng tôi có vài tuần trước khi chuyển tới Cambridge. Hunter, Denise và tôi sẽ ở chung trong một căn hộ. Tất cả chúng tôi sẽ đi tới đó trong mấy ngày nữa để tìm kiếm một căn hộ có ba phòng ngủ ở gần trường. Tôi sẽ cố gắng tìm kiếm một việc làm để có thể trả tiền thuê nhà. Hunter có vài ý tưởng trong đầu, nhưng còn lâu tôi mới để cho anh ấy khiến cho tôi sống miễn phí trong căn hộ của anh.
Năm học ở trường trung học cuối cùng cũng qua. Tôi đã tốt nghiệp trường trung học Leighton với những sắc màu bay lượn. Hai ngày trước, khi tôi tự hào đứng ở sân trường và đọc bài diễn văn từ biệt, mọi người đều lắng nghe tôi. Khi tôi kết thúc, mọi người đều đứng lên, vỗ tay và chúc mừng… bao gồm cả Don Winston và Chelsea Braxton.
Chuyển ngữ: June
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy đôi cánh tay vòng quanh eo mình và đôi môi hôn lên má tôi. Tôi tựa lưng vào bờ ngực vững chãi của Hunter, cảm nhận nhịp đập trái tim anh lên cột sống của mình. Nụ cười của tôi rộng mở hơn và tôi chắc là mặt tôi ngay lập tức ửng đỏ lên chỉ với suy nghĩ về tối hôm qua.
“Em ổn chứ, Thiên thần?” Anh thì thầm vào tai tôi.
“Ừmmm…” Tôi thì thầm một cách mãn nguyện.
“Chắc chứ? Không có gì bất ổn? Không đau đớn gì chứ?” Anh ấy hỏi. Khi tôi nhìn lên anh, anh trông thực sự lo lắng.
Tôi khúc khích. Tôi biết tại sao giọng anh lại quá quan tâm tới thế. Tất cả những ký ức về đêm chúng tôi trải qua cùng nhau vẫn còn tươi mới trong tâm trí tôi.
Một điều đầu tiên khác.
Những cô gái khác trải qua lần đầu tiên của họ với mục đích là đánh mất nó và vượt qua điều đó. Một vài thậm chí chẳng nhớ nổi lần đầu tiên của họ hoặc là chọn việc quên nó đi. Tôi thật may mắn bởi lần đầu tiên của tôi là với người con trai tôi yêu bằng cả trái tim mình. Anh ấy đã chờ đợi cho tới khi tôi sẵn sàng. Tôi không bao giờ cảm thấy áp lực hay là sợ hãi. Thay vào đó, tôi thấy được nâng niu và yêu thương.
Hunter là tất cả những gì tôi đã có thể mơ lần đầu tiên của mình sẽ được. Anh ấy đưa tôi tới ngôi nhà bên hồ của anh và chúng tôi qua đêm ở ngôi nhà gỗ nhỏ. Lần cuối cùng chúng tôi qua đêm ở đây, đã có một cơn bão ở bên ngoài. Nó thật dữ dội. Đau khổ. Hành hạ chúng tôi bởi nỗi đau… bẫy chúng tôi trong sự giận dữ của mình.
Nhưng đêm qua, có một vầng trăng tình yêu bao phủ ánh sáng lên toàn mặt nước lung lình, kỳ ảo của chiếc hồ. Lò sưởi giữ ấm cho chúng tôi và Hunter thấp sáng những ngọn nến xung quanh nhà, khiến cho khoảng khắc càng thêm hoàn hảo. Chẳng có chút giận giữ hay là đau khổ nào nữa. Thay vào đó, tôi được bao bọc trong tình yêu và bao trùm trong đam mê. Tôi cũng mê say bởi ham muốn, khi tôi thậm chí đã không biết nó là gì.
Khi tôi nghĩ là trái tim mình đã căng tràn bởi tình yêu dành cho Hunter, người con trai tôi chắc chắn sẽ muốn dành trọn đời ở bên, tôi không biết là mối quan hệ của chúng tôi có thể đạt tới một mức độ trọn vẹn khác. Sự xúc động rộn ràng mà tôi cảm thấy mỗi khi mắt chúng tôi gặp nhau, luồng điện mang đến sức sống cho những dây thần kinh của tôi mỗi khi chúng tôi chạm vào nhau, và cái cách anh ấy khiến tôi ngạt thở mỗi lúc đôi môi anh chạm vào môi tôi thực sự đang nâng tình yêu của chúng tôi tới những tầm cao mới.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy như thế này trước kia. Từ lúc tôi gặp anh, Hunter đã là người duy nhất có thể khiến cho mọi thứ trong đời tôi có nghĩa… tôi đã không biết rằng anh ấy cũng là người duy nhất có thể lấy hết mọi ý nghĩ khỏi tôi, cho tới khi tôi không thể suy nghĩ được gì, không biết gì, không thể thấy gì… chỉ có anh ấy và cách anh ấy khiến cho mọi thứ cảm thấy thật yên ổn.
Hunter đã chờ đợi thật lâu. Thậm chí cho tới thời điểm cuối cùng, anh ấy vẫn chờ đợi… đảm bảo rằng tôi biết mình đang làm gì, và rằng tôi đã sẵn sàng. Anh ấy ôm lấy tôi khi nỗi đau không tránh được xé toạc người tôi và rồi anh ấy đuổi kịp tôi khi tôi vượt qua bờ vực của sự tỉnh táo. Và trong khoảnh khắc cuối cùng khi niềm hạnh phúc hân hoan bao trùng toàn con người anh, anh thì thầm vào tai tôi, “Anh yêu em, Thiên thần. Anh là của em mãi mãi.”
Chúng tôi âu yếm nhau trong bóng tối. Tôi cảm thấy ấm áp và an toàn trong vòng ôm của anh. Những nụ hôn uể oải anh ấy dành cho tối khiến tôi cảm thấy mình như bảo bối và được yêu thương. Và tôi biết, chúng tôi đã gần gũi hơn trước, mối quan hệ của chúng tôi đã sâu sắc hơn và tình yêu của chúng tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn.
Giờ đây, khi anh ấy ôm tôi thật gần trong vòng tay của anh, tôi không ngăn được bản thân cảm thấy thật mãn nguyện.
“Quay lại giường thôi, Thiên thần.” Anh thì thầm vào tai tôi.
Tôi quay người nhìn vào đôi mắt xanh đẹp đẽ của anh. “Em yêu anh.” Tôi thì thầm.
Anh mỉm cười với tôi. “Anh yêu em nhiều hơn nữa.” Anh nói. Rồi anh cúi xuống, nhấc bổng tôi lên trên cánh tay và bế tôi quay về giường.
Anh nhẹ để tôi xuống phía chân giường. Tôi cởi bỏ váy choàng, để lộ ra chiếc áo ngủ Victoria Secret bằng lụa mà tôi đang mặc ở bên dưới.
Hunter nhìn đăm đăm vào tôi một lúc và tôi bồn chồn nhìn lại anh.
“Hunter, có gì không ổn ư?”
Anh ấy lắc đầu và nằm xuống giường, kéo theo tôi vào trong vòng tay anh. “Chẳng có gì không ổn cả.” Anh trả lời. “Em thật hoàn hảo.” Anh hít vào thật sâu và nói thêm, “Và thật nóng bỏng.”
Tôi cười vang, “Cái váy ngủ thật tuyệt!”
“Và trí tưởng tưởng của anh đang đi hoang.” Anh nói.
“Em đã nghĩ là anh vẫn lo lắng rằng em còn đau.”
Anh ấy hôn lên đỉnh đầu tôi và hít vào trong tóc tôi. “Thật là không may rằng một lần tắm nước lạnh không có hiệu quả.” Anh ấy nói và tôi lại bật cười. Anh cúi đầu tới và hôn lên môi tôi. Rồi anh nhìn tôi chăm chú. Tôi có thể thấy không phải là sự ham muốn trong đôi mắt mê hoặc của anh. Tôi thấy tình yêu. Và tôi biết anh có thể nhìn thấy điều tương tự trong mắt tôi. “Chúng ta vẫn còn hai tiếng đồng hồ để ngủ thêm nữa.” Anh nói.
“Thế anh có kế hoạch gì nào?”
Anh đẩy một lọn tóc ra khỏi mặt tôi. “Trước đây có vài thứ anh ước anh có thể làm cho em, nhưng không thể vì anh đã bị mù.” Anh nói. “Anh không còn bị mù nữa, nên anh có thể làm nó bây giờ.”
Tôi nhíu mày lại và hỏi anh. “Đó là gì thế?”
Anh ấy mỉm cười dịu dàng. “Anh sẽ dạy em bơi.”
Tôi nhìn chăm chú vào anh, nhớ lại buổi hẹn hò đầu tiên của chúng tôi khi anh biết được là tôi không biết bơi để cứu sống mình nếu có rơi xuống nước. Tôi đã thấy nỗi đau tràn qua khuôn mặt anh khi anh nói rằng anh ước chi được gặp tôi trước khi tai nạn xảy ra bởi vì thế anh sẽ sẵn lòng dạy bơi cho tôi. Rồi sau đó, tôi đã không biết rằng việc đó là khả thi và tôi cũng chẳng hề quan tâm tới. Nhưng giờ đây ở bên cạnh anh, ở trong góc nhỏ thiên đường này, nơi không có gì ngăn cản anh nhìn thấy tôi… bảo vệ tôi, chăm sóc cho tôi, tôi hoàn toàn thấy biết ơn rằng chúng tôi được ban tặng cơ hội này. Chúng tôi được ban tặng cho cơ hội xây dựng câu chuyện tình yêu của chúng tôi thêm tuyệt vời hơn nó đã có.
“Anh có biết ai là người đã hiến tặng cho anh không?” Tôi hỏi.
Anh ấy lắc đầu. “Anh không nghĩ là mình được phép biết. Hầu hết ca cấy ghép bộ phận đều được hiến tặng ẩn danh. Nhưng cho dù người ấy là ai… anh sẽ mãi biết ơn rằng người đó đã đưa ra quyết định cứu vớt tương lai của anh.”
Tôi mỉm cười, nước mắt trào dâng. Người hiến tặng cho Hunter có thể đã qua đời, nhưng giác mạc của anh ấy hay là cô ấy vẫn sống và dành cho Hunter món quà tặng quý giá nhất trên đời… muốn quà được ngắm nhìn vẻ đẹp của thế giới xung quanh anh.
Tôi nghĩ về những người đã đi xa nhưng một phần của chính họ tiếp tục sống bởi vì họ đã lựa chọn không phải là những người vị kỷ. Cuộc sống của họ có lẽ đã kết thúc nhưng bởi vì họ đã hết mình.. đã không ích kỷ… họ đã sẵn sàng cứu giúp cuộc sống của những người khác.
Bỗng nhiên một suy nghĩ lóe sáng trong tâm trí tôi. Không phải ai cũng muốn đối mặt với ý tưởng như thế này bởi vì họ đã sợ hãi… bởi vì họ nghĩ rằng không nghĩ tới hay là nói về cái chết sẽ tránh được nó xảy ra. Nhưng thực ra không phải thế. Và ngay lúc này… tôi đi tới quyết định rằng nếu như có gì đó xảy đến với tôi và tôi không thể tiếp bước trên cuộc đời này… vậy thì tôi sẽ hiến tặng bất cứ gì tôi có thể để đảm bảo rằng người nào khác cần một phần nào của tôi có thể vẫn có cơ hội được sống sót… được kéo dài cuộc sống này để họ vẫn có thể ở bên những người họ yêu thương.
Giống như người hiến tặng của Hunter. Nếu anh người ấy không lựa chọn cho đi giác mạch của người ấy khi họ ra đi, thì Hunter đã không thể ở đây bên tôi. Bởi vì người đó, Hunter có thể có được những ký ức tốt đẹp nhất trên đời… những bức tranh tươi đẹp nhất về tôi và cuộc sống chúng tôi sẽ có với nhau. Bởi vì sự lựa chọn không vị kỷ đó, Hunter và tôi được ban tặng một cơ hội được tiếp tục câu chuyện tình yêu phi thường của chúng tôi.
“Em cũng biết ơn người ấy nữa.” Tôi thì thầm với anh. “Bởi vì người đó đã ban cho em một cơ hội được cho anh thấy tình yêu của chúng ta đẹp đẽ thế nào, và cuộc sống bên nhau của chúng ta sẽ tuyệt vời ra sao.”
Hunter đăm đăm nhìn tôi một lúc lâu và rồi anh hít vào một hơi thật sâu và dời chỗ để tôi đặt lưng xuống và anh ấy ở phía trên tôi.
“Anh sẽ luôn luôn cảm tạ người hiến tặng của anh bởi vì người đó đã ban cho anh cơ hội được chăm sóc em và bảo vệ em bằng cả cuộc đời mình.”
Anh cúi xuống và đặt lên một tôi một nụ hôn trọn vẹn. Khi nụ hôn qua đi, tôi nhìn vào đôi mắt tràn đầy yêu thương của anh.
“Anh là Thiên thần Hộ mệnh của em trong lốt của một con người Hunter. Anh có thể không có cánh… nhưng anh thực lộng lẫy, thực đẹp đẽ tựa như một thiên thần. Em yêu anh.”
“Anh yêu em nhiều hơn nữa.” Anh ấy nói và nhẹ nhàng hôn lên đôi môi tôi.
Tôi nhướn một bên mày lên. “Thật á? Làm sao anh có thể chắc chắn được?”
Anh cười với tôi một nụ cười toe toét trêu chọc. Rồi với giọng nghiêm túc, anh nói, “Bởi vì anh đã trao đổi đôi cánh của mình chỉ được ở bên cạnh em, người đẹp.” Với điều đó, anh ấy lại cúi xuống và hôn lên đôi môi tôi.
Khi tôi hôn lại anh, tôi nghĩ Hunter có lẽ đã phải hy sinh nhiều thứ để cho tôi thấy anh yêu tôi nhiều như thế nào và điều đó có lẽ khiến cho anh ấy như thể yêu tôi nhiều hơn. Nhưng điều đó không quan trọng. Bởi vì chúng tôi có cả cuộc đời này để tôi cho anh thấy rằng tôi yêu anh… chính xác nhiều như anh ấy yêu tôi vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.