Không Để Ta Chết Nữa Ta Vô Địch Thật Đấy

Chương 89: Ta Có Một Bài Thơ Muốn Đọc Cho Các Vị Nghe 3






“Diệp Ninh, ngươi đáng chết!”Cảm động và suy nghĩ của người khác, đổi lấy là sự phẫn nộ trước nay chưa từng có của Uy Vũ Hầu.
Hắn hận!Bài thơ này xuất hiện, hắn xem như hoàn toàn hủy rồi.
Lúc trước nói rồi, một bài thơ hay, mị lực là vô tận, theo thời gian trôi qua, không chỉ không có mất đi ánh hào quang, ngược lại sẽ càng thêm chói mắt.
Bài thơ ông lão bán than là một bài thơ hay sao?Nhìn từ góc độ từ ngữ trau chốt hoa lệ, đương nhiên không phải.
Nhưng thơ từ trau chốt từ ngữ hoa lệ là cho người đọc sách đọc, mà ông lão bán than là viết cho bách tính khổ cực.

Dùng từ đơn giản, chất phác, để cho bách tính bình thương nghe là có thể đồng cảm sâu sắc.
Bài thơ này nhất định sẽ lưu truyền trong dân chúng.
Thiên cổ lưu danh.
Giai thoại vạn thế!Một một câu chuyện thiên cổ lưu danh, vẫn luôn có một nhân vật phản diện như thế.
Mà không hề nghi ngờ gì, người này chính là Uy Vũ Hầu hắn!Hắn không sợ người khác thóa mạ hắn.
Nhưng cũng không đại biểu, hắn muốn để tiếng xấu lưu danh muôn đời.
Nhất thời chịu mắng, cùng với tiếng xấu lưu danh muôn đời, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhauNhưng mà bài thơ này của Diệp Ninh, lại là gắt gao dính hắn lên trên cây cột sỉ nhục này.
Bút của văn nhân, so với đao còn sắc bén hơn!Uy Vũ hầu nổi giận, hắn sát khí đằng đằng nhìn chằm chằm Diệp Ninh.
“Ngươi đáng chết!”Uy Vũ Hầu rất hối hận.
Vì sao hắn không giết Diệp Ninh ngay lập tức”Tại sao bản thân lại cho hắn ta cơ hội để làm bài thơ này?“Họ Diệp kia, ngươi thật là ác độc, thế mà lại chỉ vì một tiện dân nho nhỏ, mà đến huy đi thanh danh vạn thế của ta!”Ngoài sự tức giận uy Vũ hầu cũng có nổi ủy khuất giống như quản sự Lý Tam.
Cả đời này của hắn làm vô số chuyện xấu.

Nhiều chuyện xấu như thế, đều không thể khiến cho hắn để lại tiếng xấu muôn đời.
Nhưng quản gia trong nhà hắn chỉ cướp một xe than, thế mà lại khiến cho hắn gánh chịu tiếng mắng chửi!Đây là tâm trạng như thế nào?Nói oan uổng sao, trên thực tế không oan uổng,Nhưng đúng là thật sự không đáng như thế!“Tiện dân?”Không biết tại sao, Diệp Ninh lại rất tức giận.
Sự tức giận của hắn còn hơn gấp nhiều lần so với Uy Vũ Hầu bị dính lên tiếng mắng chửi muôn đời.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy cách gọi như thế sao?Tiện dân, tiện dân… vì sao bách tính ở trong thế giới này, lại bị coi thường như thế?Họ đã làm sai cái gì sao?Cố gắng làm việc, chăm chỉ lao động, cung dưỡng đám người quan lại áo mũ chỉnh tề, các vương hầu cơ thể béo phì, các tiên nhân cao cao tại thượng.
Những thứ họ hy sinh đều là điều đương nhiên.
Cái chết của bọn họ không có người nào chú ý.
Cuối cùng, còn phải gánh chịu hai chữ “tiện dân”.
“Nếu như bách tính là tiện dân, vậy thì ngươi là cái gì?”Diệp Ninh tức giận mắng Uy Vũ Hầu.
Chính khí cuồn cuộn trong cơ thể hắn thuận theo cảm xúc của hắn mà dâng trào.
Mỗi một chữ nói ra từ miệng của hắn, đều đang vang vọng trong đất trời,Một cỗ khí thế vô hình, khiến cho một thư sinh yếu đuối như hắn, đột nhiên trở thành hùng hổ dọa người.
“Ngươi có vị trí Hầu tước, cha truyền con nối, nhưng vào mấy chục năm trước thì sao?”“Lẽ nào tổ tiên của ngươi vừa mới sinh ra đã nhất định là cao cao tại thượng sao?”“Mỗi một người được gọi là quý nhân, cho dù là Thái Tổ, năm đó cũng là khởi đầu từ dân gian, ngươi mở miệng ra là nói bách tính là tiện dân, tương đương với việc tổ tiên của ngươi cũng là tiện dân!”Diệp Ninh cười lạnh một tiếng, nói.

“Đối với ta mà nói, nhân vật chính của thế giới này không phải là những người vương hầu công khanh như các ngươi, mà chính là tiện dân ở trong miệng của các ngươi.
”“Không có bọn họ, cái mà các ngươi gọi là cao quý đều giống như là lục bình không rễ!”“Nước có thể nâng thuyền lên cũng có thể làm lật thuyền, người coi thường bách tính, cuối cùng sẽ có một ngày, sẽ phải trả giá lớn!”Khi Diệp Ninh nói lời này, trên người của hắn phát ra ánh sáng.
Đây không phải là duy tâm, mà là thật sự phát ra ánh sáng.
Chính khí cuồn cuồn biến thành một tia sáng rực rỡ, mà hắn đứng ở giữa trung tâm ánh sáng.
Mỗi một câu một chữ hắn nói ra, đều giống như là bao gồm thiên hạ vậy, không ngừng vang vọng ở trên đường Thái Bình, trong kinh thành!Ánh sáng này chói lọi như thế, chói sáng đến mức thậm chí khiến cho sát khí của Uy Vũ Hầu không thể nào đến gần Diệp Ninh.
“Thế mà chính khí cuồn cuộn của người này lại dồi dào như thế, vẫn may là Thánh Viện vẫn bị phong ấn, Nho đạo đã bị chém đứt, nếu không, sợ rằng hắn sẽ trở thành một tôn Đại Nho!”Trong lòng Uy Vũ Hầu chấn động.
Diệp Ninh còn trẻ như thế.
Ở trong lịch sử có một đại Nho trẻ tuổi như thế sao?Ánh mắt của hắn càng thêm dữ tợn, bởi vì hắn ý thức được, người giống như Diệp Ninh, nhất định sẽ trở thành kẻ địch của hắn.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.