Không Để Ta Chết Nữa Ta Vô Địch Thật Đấy

Chương 15: Tự Hỏi Cuộc Đời Ai Mà Không Chết






Ta giúp ngươi, thế mà ngươi lại muốn cứu mạng ta!Thế gian này còn có loại người độc ác như thế?Không sai, dưới cái nhìn của Diệp Ninh, phàm là người giết hắn đều là huynh đệ tốt, muốn cứu hắn đề là kẻ địch.
“Hay lắm, không ngờ được thế mà trên tay bệ hạ còn giấu Đế khi, đây đúng là vượt ngoài dự đoán của tiên môn chúng ta!”Hạ Nguyên Nhất bùng nổ giận dữ.
Diệp Ninh hỗn xược, vượt khỏi tưởng tượng của hắnCơ Minh Nguyệt chấp nhất, càng là cho hắn khó có thể tin.
Đột nhiên hắn ý thức được, người mà trong mắt thiên hạ đều cho là hôn quân, có lẽ cũng không có nhếch nhác như thế!Ít nhất từ chuyện giấu Đế khí này, có thể thấy được hắn cũng không hề nghe lời như biểu hiện bên ngoài.
“Xin Chân Nhân giơ cao đánh khẽ!”Thần sắc Cơ Minh Nguyệt kiên định, gắt gao nắm chặt ngọn đèn trong tay.

Hôm nay, biểu hiện của Diệp Ninh, có cỗ khí khái của thánh hiền.
Đây là nhân vật được ghi lại trên sách thánh hiền!Nàng làm sao có thể để cho nhân vật bậc này chết ở trước mắt mình?Vì thế, cho dù không tiếc bại lộ Đế khí, dẫn đến sự cảnh giác của tiên môn, nàng cũng không tiếc!“Người này mắng chửi tiên môn, tội đáng chém, tuyệt đối không có nửa điểm đường lui hòa giải!”Lông mày Hạ Nguyên Nhất nhíu chặt lại, lạnh lùng nói.
“Có điều bệ hạ đã mở miệng, bần đạo cũng nên nể mặt ba phần, như thế này đi, nếu như bệ hạ đồng ý chuyện phong vương, rồi lại để cho tên này quỳ thẳng hướng về phương hướng của Vũ Hóa Môn bảy ngày, bần đạo cũng có thể tha cho hắn một cái mạng!”“Nếu không làm như thế, cho dù bệ hạ ở trên đại điện bảo vệ được hắn, nhưng hắn cũng có lúc rời khỏi hoàng cung.
”“Khi đó, bần đạo không thể bảo đảm được an toàn của hắn.
”Hạ Nguyên Nhất không ngốc.
Mặc dù Đại Chu đã là mặt trời lặn về phía tây, nhưng vẫn là chính thống, có thiên mệnh, có quốc vận.
Dám can đảm giết vua, nhất định sẽ bị trời trừng phạt.
Đừng nói là hắn, cho dù là Vũ Hóa Môn sau lưng hắn, cũng sẽ theo đó là tiêu đời.
Biện pháp duy nhất đối phó với Đại Chu, chính là cẩn thận thăm dò, từng bước một làm suy yếu thực lực của Đại Chu, đợi đến khi Thiên Tử mất đi lòng quân lòng dân, quốc vận tự nhiên sẽ sụp đổ.
Đến lúc đó, sẽ để mặc cho bọn họ bóp nghiến xoa tròn.
Cho nên nói, khi Cơ Minh Nguyệt cược tính mạng của mình, muốn bảo vệ Diệp Ninh, cho dù là Hạ Nguyên Nhất cũng cảm thấy khó giải quyết.

Nhưng hắn cũng không xoắn xuýt điểm này, ngược lại thông minh nghĩ đến phương pháp phá vỡ thế cục.
Ngươi chịu vì hắn trả một cái giá lớn thế này, chắc hẳn rất quan tâm đến sống chết của hắn đúng không?Nếu đã như thế, vậy thì Diệp Ninh sẽ biến thành nhược điểm của ngươi!Dùng mạng của Diệp Ninh, để uy hiếp Cơ Minh Nguyệt, có thể có được hiệu quả không tưởng.
Phong ba này, phong ba này chính là cái gọi đảo khách thành chủ!Quả nhiên, Cơ Minh Nguyệt lập tức ngây người, trên mặt nàng hiện ra vẻ bối rối, mờ mịt nhiền về phía Diệp Ninh.
Nàng không ngờ được,thế mà Hạ Nguyên Nhất lại vô sỉ như thế, thế mà lại dùng tính mạng của Diệp Ninh để uy hiếp ngược lại nàng.
Rèm châu bên trên vương miện đang lắc lư, Diệp Ninh thông qua khe hở, nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp như một con hồ ly trắng.
Chỉ nhìn thấy Thiên Tử, màu da trắng tuyết, trong đôi mắt ngập nước có chút mê mang, lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu.
Hắn liếc nhìn, thế mà lại có một loại cảm giác đau lòng.
“Tê, dáng vẻ của hôn quân này…”Diệp Ninh run lập cập.
Nói đùa cái gì thế, thế mà hắn lại bị nhan sắc của một nam nhân làm cho kinh ngạc.
Là ta có vấn đề, hay là hắn có vấn đề?Rốt cuộc tên hôn quân này là tính cách đàn bà, hay là nam sinh nữ tướng trong truyền thuyết?Diệp Ninh lắc lắc đầu.
Không đúng!Tên hôn quân này không đúng lắm.

Ta cũng không đúng lắmHắn có phải đàn bà hay không, đâu có liên quan gì đến ta, mục đích của ta là muốn tìm đường chết!Đã nói là giết ta đâu?Tại sao lại bắt đầu bàn điều kiện rồi?Diệp Ninh phẫn nộ, hắn cảm nhận được sự không tôn trọng.
Ngươi không giết ta, có hỏi qua ý kiến của ta không?Dựa vào cái gì lúc thì đòi giết lúc lại không giết, đây không phải là chơi ta sao?Ta quyết không cho phép!Suy nghĩ của hắn quay vòng, không cho hai người có cơ hội bàn điều kiện, ngửa mặt lên trời cười ha ha.
Tiếng cười của hắn vang vọng, lộ ra một cỗ hào hùng không màng sống chết.
“Bệ hạ không cần phiền não, chuyện này không có gì để nói cả, một khi phong vương, sẽ làm dao động căn cơ quốc gia, tính mạng của thần, sao có thể so sánh với căn cơ quốc gia? Nếu như bệ hạ thật sự đồng ý với đạo tặc này, thần chết cũng không nhắm mắt!”Nghe thế, Cơ Minh Nguyệt rơi lệ.
“Nhưng mà như thế, ngươi sẽ chết.
”Diệp Ninh cười nhạt một tiếng.
Ở trong mắt hắn, không nhìn ra được một chút e ngại nào.
Chỉ có vẻ hưng phấn.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.