Không Để Lỡ Kiếp Này

Chương 23: Không để lỡ kiếp này




Ánh nắng từ bên ngoài rọi vào soi chiếu chậu hoa sống đời màu đỏ được treo lơ lững trên khung cửa sổ. Căn phòng bỗng sáng hẳn lên, Thi Thi đang nằm trên chiếc nệm, cuộn người trong chăn như một con tằm. Bên ngoài có tiếng va chạm chén bát, tiếng người nói chuyện, thật khó chịu, không sao ngủ thêm được. Thi Thi vùng chăn ngồi dậy, mái tóc đen dài ngang vai rũ rượi, vẻ mặt chưa tỉnh táo, hai mắt còn đang nhắm thì một người phụ nữ mở cửa bước vào.
Đột nhiên Thi Thi nhớ lại những chuyện đã xảy ra, cô mở mắt to lên, tỉnh ngủ hẳn, hốt hoảng nhìn xung quanh, căn phòng này chẳng phải là của nhà cô ở bên Mỹ sao, đầu óc Thi Thi bỗng mờ mịt không hiểu chuyện gì.
Người phụ nữ kia chẳng phải là mẹ của mình sao? Mình đã chết rồi mà? Mẹ cũng đã mất rồi kia mà? Nhớ rất rõ đêm đó, mình đã bị đội ngũ cảnh sát đồng loạt bắn, chỉ cần nhớ lại thôi cũng đã thấy kinh sợ. Tất cả đều là sự thật mà.
Đang lúc còn chưa thể tin được thì mẹ của cô liền bước tới cuốn chăn lên, hối hả nói: "Nhanh lên, hôm nay con phải đi dự lễ tốt nghiệp, còn chưa chịu dậy là sẽ trễ"
Giọng nói này, người này đúng là mẹ cô, nhưng tại sao lại như thế? Lễ tốt nghiệp? Rõ ràng mình đã chết, tại sao lại có thể? Thi Thi ấp úng hỏi: "Lễ tốt nghiệp? Con học ngành gì?"
Bà Diệp gấp rút vừa chuẩn bị đồ cho cô vừa nói "Con sao thế, bị đau ở đâu sao? Con học ngành y, chẳng lẽ muốn tốt nghiệp ngành khác? Làm gì có chuyện tốt như vậy"
Cảnh tượng này cũng rất quen thuộc, năm đó cô còn nằm ườn ra không chịu dậy vì đêm qua dự tiệc với bạn tới tận khuya. Đúng như cảng tượng đang diễn ra trước mắt mình.
Thi Thi nhìn thân thể của mình, đúng rồi, đây là mình của 9 năm về trước. Cô ngân ngấn nước mắt, hi vọng đây là sự thật, không phải là mơ, mà không đúng, cô đã chết rồi, tại sao lại mơ được chứ.
Tốt nghiệp ngành y, vậy là của 9 năm về trước, mình đã học vượt. Nếu ông trời đã ban cho mình cơ hội trọng sinh, bản thân phải nắm bắt, không cho chuyện của kiếp trước lại xảy ra một lần nữa. Năm đó vì đang trên đường đi dự lễ tốt nghiệp, đã xảy ra tai nạn khiến mình có đôi mắt âm dương... không, mình không thể đi được, nhất định là không thể, phải thay đổi quá khứ đáng sợ ấy.
Thi Thi kiên quyết nói: "Mẹ à, con không dự lễ tốt nghiệp đâu"
Bà Diệp khựng người, quay sang nhìn Thi Thi, hỏi "Sao thế, sao lại không dự, con có biết là... "
Thi Thi ngắt lời "Nếu đi, mẹ sẽ mất con đấy" Thi Thi kiên quyết nằm xuống nũng nịu.
Hiện tại là mùng 5 tháng 7 năm 2010, năm nay Thi Thi 18 tuổi. Học lực rất cao nên cô được phép học vượt so với bạn bè. Sau khi tốt nghiệp ngành y, cô lại quyết định vào học ở trường Đại học Điều tra hình sự chuyên ngành tâm lý học.
Kỳ Quân, chờ em. Khi nào tốt nghiệp xong, chúng ta lại có thể tương phùng. Em sẽ ngăn cản việc ba và mẹ em đến đó, ba anh sẽ không hại được bọn họ. Em sẽ thay đổi lịch sử của chúng ta.
Cuối cùng cô cũng thay đổi được mọi chuyện. Ba mẹ cô vẫn hạnh phúc với cuộc sống của mình, cô tốt nghiệp xong đã là 4 năm sau. Trong thời gian học, cô đã là chuyên viên tâm lý tội phạm hợp tác với bộ công an do Tạ Hắc Lan giới thiệu. Cô quyết học lên Thạc sĩ rồi tới Tiến sĩ chỉ trong vòng 2 năm, trong thời gian này, cô đã có tên tuổi trong giới hình cảnh của NY với tên gọi là Diệp Linh Lan.
Cô lấy tên Linh Lan của một loài hoa với ý nghĩa là mong tìm lại hạnh phúc.
Năm nay là 2016, Kỳ Quân vừa được thăng lên làm đội trưởng của đội điều tra hình sự tổ 1.
Lục Thương, cấp trên của Kỳ Quân, gọi anh lên phòng có việc. Kỳ Quân ngồi xuống uống một ngụm trà, đợi Lục Thương lên tiếng. Lục Thương ho khan một cái rồi trầm giọng, nói: "Cục cảnh sát của chúng ta rốt cuộc cũng đã mời được hai vị chuyên gia của bộ công an NY, một là Giáo sư Tạ Hắc Lan, hai là Tiến sĩ Diệp Linh Lan về đây. Nghe nói có rất nhiều nơi mời họ về để giúp phá án nhưng họ đều từ chối. Bọn họ là một đôi kết hợp hoàn hảo để phá án đấy. Chúng ta thật may mắn, ngày mai phải phái người đến đón bọn họ cho chu đáo"
Sân bay Thành phố...
Tại lối ra của chuyến bay quốc tế, tổ cảnh sát được cử đến đón người đã có mặt, giơ bảng đèn LED được làm tỉ mỉ lên, một bảng ghi là "Giáo sư Tạ Hắc Lan, một bảng ghi là "Tiến sĩ Diệp Linh Lan"
Chuyến bay từ Mỹ đã hạ cánh, Linh Lan cùng với Tạ Hắc Lan bước xuống máy bay. Quay qua quay lại một hồi, Tạ Hắc Lan không thấy Linh Lan đâu nữa nên đành bước ra ngoài trước.
Một vị mặc âu phục màu đen chỉnh chu, dáng người cao lớn, gương mặt có vài nét uy nghiêm đi về phía của đội cảnh sát trẻ mặt thường phục đang giơ bảng đèn LED lắc lắc có dòng chữ "Giáo sư Tạ Hắc Lan".
Giáo sư Tạ là một người uy nghiêm, vô cùng sâu sắc nhưng không cao ngạo, tuy đã ngoài 30 tuổi nhưng còn rất trẻ trung và phong độ, cuốn hút ánh nhìn của bao phụ nữ, rất chuẩn mực là người đàn ông thành đạt. Thấy có người tới đón, anh bước đến hơi nghiêng đầu, khóe môi có ý cười với những người này, mở ra một giọng trầm ấm, nói: "Xin chào, tôi là Tạ Hắc Lan" Đội cảnh sát đều cảm thấy đây là một vinh dự lớn của bọn họ. Bọn họ tỏ ra thái độ tôn kính "Giáo sư Tạ, chào mừng ngài, đi hướng này... "
Tạ Hắc Lan bước ra khỏi sảnh lớn, đi thẳng đến chiếc xe con màu đen bóng được phái đến đón, ngồi im lặng đợi vị Tiến sĩ đồng hành kia.
Đội cảnh sát vẫn còn thắc mắc muốn hỏi vị Tiến sĩ kia đâu, hai người chẳng phải là đi cùng chuyến bay hay sao? Nhưng lại không dám hỏi, nôn nóng đứng tại vị trí để đợi. Lúc này Linh Lan đang đi WC vì cô không quen đi trên máy bay nên có hơi chậm trễ.
Linh Lan bước đến vị trí của bọn họ, hơi nghiêng đầu, khóe môi cong lên có ý cười, phong thái rất giống với Tạ Hắc Lan, lạnh nhạt nói: "Xin chào, tôi là Diệp Linh Lan"
Cô đeo kính râm bước ra với bộ váy liền màu xanh ngọc, mái tóc dài uốn xoăn gợn sóng được nhuộm màu đồng xõa hai bên, khoác ngoài là chiếc áo da lửng màu đen, đi đôi giày cao gót cùng màu với chiếc váy, trang điểm nhè nhẹ trông rất nữ tính và dịu dàng. Không ai có thể hình dung ra được một vị "Tiến sĩ chuyên gia tâm lý tội phạm lừng lẫy danh tiếng" lại trẻ trung xinh đẹp đến mức dịu dàng như thế. Nhất thời bọn họ vẫn chưa thể tin được, nhìn qua có lẽ còn nhỏ tuổi hơn bọn họ rất nhiều. Một người trong số bọn họ lên tiếng không được tự nhiên cho lắm, nói "Chào cô... Cô Diệp, mời đi theo tôi"
Linh Lan nhanh chóng đi theo bọn họ ra xe. Khi bước vào, Tạ Hắc Lan trầm giọng châm chọc "Cô cũng biết học theo các ngôi sao để ra dáng người nổi tiếng lắm đấy"
Linh Lan nhếch môi, nhẹ giọng đáp trả "Tôi cần phải học theo bọn người đó?"
Chiếc xe chuyên dụng đón hai người bọn họ chạy đến khách sạn Tiều Minh cho bọn họ nghỉ ngơi nhưng cả hai đều đồng thanh lên tiếng "Đến cục cảnh sát trước đi"
Tạ Hắc Lan khẽ nhếch môi, quay sang nhìn Linh Lan, ôn nhu nói: "Tôi nghe đội trưởng Diệp nói cô chọn nơi này là vì một người quan trọng?"
Linh Lan không trả lời, trong ánh mắt có vài phần lộ ra hạnh phúc. Suốt những năm làm việc cùng nhau, bọn họ cũng rất hay đối nghịch nhau dù cho có mối thâm tình. Chưa bao giờ Tạ Hắc Lan nhìn thấy vẻ mặt của cô như hiện giờ. Chắc hẳn là người rất quan trọng.
Chẳng phải là vì người ấy của cô hay sao?
Bước vào phòng hội nghị cùng đội cảnh sát, Tạ Hắc Lan đi trước, cách vài người mới tới lượt Linh Lan. Kỳ Quân và Lục Thương bước tới chào.
Mọi người đã bước vào trong yên vị, chỉ có Linh Lan là còn đứng ở cửa, mở kính râm ra, nghiêng đầu, cười tươi với Kỳ Quân. Kỳ Quân không nhận ra với vẻ ngoài hiện tại của Linh Lan cũng chính là Thi Thi, người anh chờ đợi, đến thời điểm hiện tại là 11 năm. So với kiếp trước, cô về trước 2 năm.
Linh Lan nhẹ giọng nói: "Xin chào, đội trưởng Kỳ, tôi là Diệp Linh Lan, rất vui khi được gặp anh"
Kỳ Quân hơi ngớ người vì cô, lúng túng chào hỏi lại lịch sự.
Bước đến ngồi cạnh Tạ Hắc Lan, anh ta hơi nghiêng qua tai của Linh Lan, lại châm chọc "Từ bao giờ cô lại lề mề như vậy?"
Linh Lan không thèm quan tâm những lời này của Hắc Lan, cô cứ nhìn về phía của Kỳ Quân khiến Kỳ Quân cảm thấy hơi bối rối.
Tại sao mình cứ cảm thấy Diệp Linh Lan lại giống với Thi Thi như thế?
Khi bước ra khỏi buổi họp, Thi Thi đi theo sau lưng Kỳ Quân, cảm thấy quái lạ, Kỳ Quân dừng bước, Thi Thi suýt nữa vì đụng trúng lưng của anh mà té. Kỳ Quân quay lại đỡ cô, vô tình ánh mắt giao nhau, trong một khoảng cách nhất định, bất giác không rời được. Kỳ Quân buông cô ra, hỏi: "Cô Diệp à, có sao không? Tại sao cô lại đi theo tôi?"
Thi Thi ôm chầm lấy anh, siết thật chặt, giây phút này cô mong chờ đã rất lâu rồi. Cảm giác này là thật, nước mắt chực tuôn ra, cô lại nhớ đến cái đêm ấy, Kỳ Quân phải gánh chịu vì cô, trúng hai viên đạn do chính tay cô bắn ra, người đầy máu, vậy mà nhất quyết không bắn trả, còn thả cho cô đi, chỉ nhớ đến đó thôi, cô đã cảm thấy sợ hãi.
Kỳ Quân à, em rất nhớ anh!
Bất giác trong phút giây chưa hiểu chuyện gì, Kỳ Quân đứng đơ người cho cô ôm, các hình cảnh cấp dưới đi qua đều nhìn, anh không biết phải làm sao. Một lát thì vỗ vỗ vai của Linh Lan, trầm giọng hỏi: "Cô Diệp... Cô Diệp à, cô sao thế?"
Linh Lan buông ra, hai mắt đỏ hoe, dịu dàng nói: "Kỳ Quân à, em là Diệp Thi Thi đây, là Thi Thi của anh mà"
"Thi Thi?" Kỳ Quân tròn mắt ngạc nhiên nhìn người đang đứng trước mặt mình, có chút bối rối, có chút thân quen, nhưng lại rất vui mừng, anh ôm cô vào lòng, ôn nhu nói "Thi Thi, thật là Thi Thi sao, anh không nằm mơ đấy chứ?"
Linh Lan gật gật đầu "Không mơ, em đúng là Thi Thi của anh đây"
"Em sẽ không đi nữa chứ? Sẽ không để cho anh chờ nữa chứ?"
"Em sẽ không đi đâu nữa, đời của em sẽ không trọn vẹn nếu thiếu anh, cuối cùng thì chúng ta đã không để lỡ nhau kiếp này"
2 năm sau Thi Thi và Kỳ Quân kết hôn.
"Anh à, nếu chúng ta sinh con, anh muốn đặt tên gì?"
"Chưa gì em đã tính tới chuyện sinh con rồi sao? Anh còn chưa muốn đâu, phải kiêng thịt đấy"
"Anh nói xem, chúng ta sinh con trai hay con gái? Một hay hai đứa?"
"Một đội bóng đủ không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.